20" sau xe cứu thương đến, Chu Tử Xuyên bế Trần Dật xuống tầng, Dư Sanh Sanh theo sát phía sau, nước mắt không ngừng rơi.
Sau khi nhận được điện thoại, cô mặc áo khoác chạy tới phòng Trần Dật. Chu Tử Xuyên bị đánh thức, liền hỏi sự tình, sau đó cũng vội vã chạy theo.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Trần Dật, hốc mắt Dư Sanh Sanh phiếm đỏ.
Sắc mặt cô tái nhợt, trán rịn mồ hôi, một tay ôm bụng, đau đến mức đứng không vững.
Lên xe cứu thương, bác sĩ tiến hành kiểm tra sơ bộ, nghi ngờ Trần Dật bị viêm ruột thừa cấp tính, vả lại rất có thể đã bị thủng, sốc do nhiễm trùng. Bác sĩ cắm kim truyền vào mu bàn tay Trần Dật, bắt đầu bổ sung dịch thể.
Trên đường, Trần Dật nói đứt quãng mấy câu, không biết nói gì. Dư Sanh Sanh cố gắng ghé sát để nghe nhưng không rõ.
"Vu Đầu, cậu nói gì thế? Cậu sẽ không sao, có mình ở đây rồi, có mình ở đây rồi".
Cô khóc nức nở, quầng mắt sưng vù.
"Mình gọi cho anh Tiểu Sơn rồi, có lẽ anh ấy đang trên đường đến đấy. Cậu đừng sợ, đã có bọn mình ở đây".
Xe cứu thương lao vun vút trên những con đường tĩnh mịch của thành phố, mặc cho ánh đèn nhấp nháy lấp lóe ngoài cửa sổ.
Dư Sanh Sanh khóc mệt, nằm trong lòng Chu Tử Xuyên, thi thoảng lại nấc lên.
Sau khi nhập viện, khẩn trương làm các cuộc kiểm tra khác nhau, bác sĩ chẩn đoán: Viêm ruột thừa cấp tính thủng màng bụng, bắt buộc phải giải phẫu, bằng không hiệu quả khó lường.
Viêm ruột thừa là căn bệnh quen thuộc Dư Sanh Sanh đã nghe qua. Nhưng cái gì mà thủng màng bụng chứ, cô cảm thấy lạ lẫm và lo sợ, hốt hoảng hỏi bác sĩ có nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Trong văn phòng, bác sĩ phụ trách cố gắng giải thích một cách đơn giản tình trạng bệnh cũng như tình huống liên quan đến việc giải phẫu.
Không có người nhà, Tiết Sơn lại không ở đây, Dư Sanh Sanh là người ký cam kết giải phẫu.
Lúc viết cam kết, tay cô run lẩy bẩy, vừa viết vừa lẩm nhẩm: Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, mổ xong Vu Đầu sẽ ổn thôi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chuẩn bị xong xuôi, Trần Dật được đẩy vào phòng mổ.
Dư Sanh Sanh và Chu Tử Xuyên theo tiễn đến cửa.
Nhìn cánh cửa lạnh lẽo của phòng mổ từ từ đóng lại, Dư Sanh Sanh tựa vào ngực Chu Tử Xuyên, không kiềm được nước mắt.
"Vu Đầu sẽ ổn chứ?". Cô hỏi đi hỏi lại câu này rất nhiều lần, hỏi bác sĩ, hỏi Chu Tử Xuyên, hỏi chính mình.
Trong hành lang yên tĩnh, chiếc đồng hồ điện tử chỉ 4h sáng.
Bênh viện lúc tảng sáng vắng vẻ, thế giới cũng vắng vẻ, chỉ còn tiếng dụng cụ lách cách trong phòng mổ.
***
Ca mổ kết thúc thuận lợi, Trần Dật được đưa về phòng bệnh thường.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.
Cô khẽ cử động, phần bụng truyền tới cơn đau như xé rách. Thuốc tê đã hết hiệu quả.
Cảm giác trong mũi có dị vật, mất hai giây phản ứng, cô mới nhận ra đó là ống dẫn khí.
Cô lặng lẽ quan sát quang cảnh xung quanh.
Đây là phòng đôi, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, cô nằm ngay cửa sổ. Giường bên cạnh trống không nhưng trên tủ đầu giường bày không ít đồ dùng cá nhân, đoán chừng người bệnh đã ra ngoài.
Một cơn gió thổi tới, tấm rèm cửa bay phần phật, đập vào tường.
Một cái bóng quen thuộc bước nhanh từ nhà vệ sinh ra, đi thẳng về phía cửa sổ, khẽ khàng đóng chặt cánh cửa không để phát ra một chút âm thanh nào.
Gió ngừng, phòng bệnh yên tĩnh hơn.
Anh như có linh cảm xoay đầu lại, bắt gặp ánh mắt uể oải của cô.
Cô im lặng nhìn Tiết Sơn, ánh mắt chuyển động theo động tác của anh.
Đợi anh đến gần, dừng trước mặt, ngồi bên mép giường, Trần Dật mới mở miệng hỏi: "Anh đến đây lúc nào vậy?".
"Không lâu, mới một lúc thôi".
Giọng anh khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi.
Trần Dật bỗng mỉm cười, miệng vết thương âm ỉ đau.
Phát giác biểu cảm thay đổi trên mặt cô, trái tim Tiết Sơn cũng run rẩy theo: "Đừng cử động, em nghỉ đi cho lại sức".
Ánh mắt cô trong veo nhìn anh, trên gương mặt tái nhợt vẫn treo nụ cười điềm tĩnh: "Không lâu là bao lâu?".
Giữa bọn họ như đang chơi trò văn tự. Làm không biết mệt.
"Lúc anh đến, em vừa mổ xong". Anh thật thà trả lời.
Trần Dật hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn anh: "Anh bị dọa rồi hả?".
Tiết Sơn không gật cũng không lắc, chỉ áp lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má xanh xao của Trần Dật.
Anh thật sự bị dọa rồi.
Sau khi nhận được điện thoại của Dư Sanh Sanh, đại não anh lập tức ong ong.
Anh máy móc rời giường mặc quần áo tử tế, vội vàng gọi điện đánh thức Phương Thanh Dã, dặn anh ta sáng sớm đến đưa Đồng Đồng đi học. Tiếp theo không ngừng bấm rất nhiều số điện thoại khác nhau mới thuê được một chiếc taxi, đồng ý nửa đêm chở anh đến thành phố.
Trên đường đi, Dư Sanh Sanh báo kết quả chẩn đoán của bác sĩ cho anh nghe, nói Trần Dật phải giải phẫu. Vừa nói cô ấy vừa khóc trong điện thoại.
Anh đờ đẫn nghe tin, đầu óc trống rỗng một mảnh.
Lát sau, anh thấp giọng an ủi Dư Sanh Sanh: "Em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu, tình hình bên đó như thế nào nhớ báo ngay cho anh biết".
"Đồng Đồng đâu ạ?". Không thấy anh trả lời, Trần Dật hỏi tiếp.
"Có Phương Thanh Dã trông, em yên tâm".
Trần Dật gật đầu, di chuyển ánh mắt, nhìn hai người vừa vào cửa.
Thấy cô đã tỉnh, Dư Sanh Sanh hai mắt đỏ bừng, nhào dến bên giường, nghẹn ngào nói: "Vu Đầu, cậu làm mình sợ muốn chết, cậu làm mình sợ muốn chết...".
Trần Dật đưa tay ra khỏi chăn, nắm chặt bàn tay của Dư Sanh Sanh, xốc lại tinh thần, nửa đùa nửa thật: "Chẳng phải mình không sao đấy ư? Đừng khóc nữa, cậu là cô dâu mới, khóc sưng mắt thế kia trông khó coi lắm...".
Cô tạm dừng rồi tiếp tục: "Hôm nay hai người vất vả rồi, đừng ở đây nữa, về nghỉ ngơi đi".
Nhìn vẻ lo lắng và mệt mỏi trên mặt họ, Tiết Sơn cũng khuyên nhủ: "Hai người về trước đi, ở đây đã có tôi".
Dư Sanh Sanh ở thêm một lát mới theo Chu Tử Xuyên về nhà. Cô dặn Tiết Sơn, nếu có chuyện có thể gọi cho họ bất kỳ lúc nào.
Họ đi rồi, ánh sáng ngoài cửa càng thêm rực rỡ.
Trần Dật hỏi: "Mấy giờ rồi ạ?".
Nhìn đồng hồ, Tiết Sơn đáp: "Gần 7h".
Cô gật đầu, lại hỏi: "Anh có đói không?".
Tiết Sơn lắc đầu.
Cô hỏi liên tiếp mấy câu vô thưởng vô phạt. Rõ ràng yếu như thế nhưng vẫn không chịu dừng.
Tiết Sơn khẽ bóp đôi tay lạnh ngắt của cô: "Em nói ít thôi, yên tâm nghỉ đi".
Nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, Trần Dật im lặng, giải thích: "Vết thương hơi đau, nói chuyện với anh, em có thể di rời sự chú ý".
Tiết Sơn đưa mắt nhìn ống lưu dẫn trong suốt từ vết mổ dưới bụng phải đi ra.
Bác sĩ nói với anh, vì ruột thừa bị thủng, bên trong ổ bụng chứa rất nhiều dịch thể. Sau khi cắt bỏ ruột thừa hoại tử, rửa sạch ổ bụng, phải đặt một ống dẫn lưu, đưa dịch còn sót lại trong ổ bụng xuất ra ngoài.
Nhìn chất lỏng màu vàng nhạt chậm rãi thải vào chiếc túi đặt bên giường bệnh, trong lòng anh không khỏi xót xa.
Thân thể đau nhức, anh hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận thay cô, ngoại trừ đau lòng và đau lòng.
Đầu giường đặt một chiếc bình oxy tỏa khí, chiếc túi truyền dịch để trên kệ nhỏ giọt không ngừng. Tiết Sơn chăm chú nhìn cô, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thả một nụ hôn lên vầng trán mướt mát mồ hôi của Trần Dật.
***
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Tiết Sơn cũng đi tới đi lui giữa nội thành và thôn Nhã Lý. Buổi tối chạy về uống thuốc, sáng sớm lại đến đây.
Sau hôn lễ, Dư Sanh Sanh xung phong vào viện chăm sóc Trần Dật nhưng Trần Dật không cho. Cô đang mang bầu, thân thể không tiện.
Tiết Sơn thuê điều dưỡng viên, chuyên chăm sóc buổi đêm, buổi sáng đến lượt anh thay ca.
Trần Dật thuyết phục anh thuê hẳn điều dưỡng viên, không muốn anh cật lực như vậy. Nhưng anh kiên quyết từ chối, không chút dao động.
Anh rất cẩn thận và chu đáo. Mỗi lần bác sĩ hay y tá dặn dò điều gì anh đều chăm chú lắng nghe, nhớ kỹ. Điều dưỡng viên hễ trông thấy anh, đều cười hì hì nói với Trần Dật: "Bạn trai cô tốt thật đấy, nhiều thanh niên không đuổi kịp anh ấy đâu".
Đến bác gái nằm giường bên và người nhà cũng luôn miệng khen ngợi: "Cháu gái may mắn quá, có cậu bạn trai yêu thương, rất quan tâm đến cháu".
Lần nào Trần Dật cũng mỉm cười, đáp lời: "Cháu cảm ơn".
Ngày thứ ba sau phẫu thuật, đường ruột của Trần Dật bắt đầu hồi phục, hậu môn đã có thể xì hơi.
Được ăn uống, tinh thần Trần Dật cũng tốt hơn nhiều, cô bảo Tiết Sơn mau mua đồ cho mình ăn, cô thèm sắp chết rồi.
Tiết Sơn ra ngoài mua cháo rau củ về, ngồi bên giường thổi từng muỗng đút cho cô ăn.
Trần Dật cảm thấy không tự nhiên, muốn tự xúc. Anh không chịu, trong lúc giằng co, cuối cùng Trần Dật thỏa hiệp.
"Tiết Sơn". Cô nuốt xong thìa cháo, cất tiếng gọi anh.
"Ừm". Anh không ngước lên, cúi đầu thổi thìa cháo nóng hổi.
"Em mổ bụng chứ đâu phải mổ tay".
"Ừm". Mi mắt vẫn không hề ngước lên.
"Anh làm vậy, chả mấy chốc em quên mất tay dùng để làm gì đấy". Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lại một thìa cháo nữa đưa ra trước mặt, Trần Dật há mồm, vừa nhai vừa nghe anh nói: "Vậy em nghĩ tay dùng để làm gì?".
"Dùng vào việc tự ăn cơm". Cô đáp không cần nghĩ.
"Sai".
"...".
Anh nghiêm túc nói: "Đợi cơm nước xong em sẽ biết".
Trần Dật trong lòng không khỏi hiếu kỳ. Sau khi ăn xong, anh thu dọn chén bát, cầm ra ban công rửa sạch. Trần Dật không đợi được, liền truy vấn: "Anh nói mau, tay em dùng để làm gì?".
Lau giọt nước trên tay, Tiết Sơn đến bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên.
"Em ôm anh đi rồi anh nói cho em biết".
Trần Dật không hề nghĩ ngợi, vươn người, giang tay ôm anh.
Sau khi buông ra, cô sốt sắng hỏi: "Anh nói đi".
Cô háo hức muốn nghe câu trả lời của anh.
Anh đứng bên giường, cơ thể chìm trong ánh sáng ôn hòa, ánh mắt đậm ý cười.
"Để dùng vào việc như thế đấy".