Tiết Sơn quỳ một chân dưới đất, chiếc quần dài sẫm màu thủng một lỗ trên gối trái, máu tươi thấm ướt bên ngoài.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc súng.
Trịnh Hoành sửng sốt mất mấy giây mới phản ứng, hét váng lên, vội vàng lẩn vào trong góc.
Cơn đau kéo tới, Tiết Sơn ôm chặt gối trái, miệng thở hổn hển, trán vã một lớp mồ hôi lạnh.
Anh giương mắt, nhìn làn khói xanh lượn lờ trước họng súng. Khẩu K54 trang bị ống giảm thanh đang chĩa vào anh.
Vẻ mặt Dương Lạc Bình tiếc nuối: "Khẩu này bắn khá tốt nhưng bộ phận ngắm trúng có vấn đề thành ra hơi lệch một chút".
"A Lai...". Hắn khẽ gọi Trịnh Hoành đang run lẩy bẩy ở trong góc: "Lại đây".
Trịnh Hoành lắc đầu liên tục, cơ thể hoàn toàn chống cự.
"Lại đây". Dương Lạc Bình lại gọi.
Trịnh Hoành vẫn không nhúc nhích, ngồi co ro trong xó, miệng lẩm bẩm không rõ, miếng bánh mì trong tay bị bóp nát rơi đầy dưới đất.
"Tao đang báo thù cho mày đấy". Dương Lạc Bình tiếp tục hô to: "A Lai, tới đây".
Trịnh Hoành ra sức lắc đầu.
Gã không tuân mệnh khiến Dương Lạc Bình tức giận, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Trịnh Hoành! Lại đây mau!".
"Tao bảo mày lại đây, có nghe không hả?".
Toàn bộ bất công, tức giận và hận thù như hòa tan trong âm thanh cuồng nộ đó.
Gió thấp giọng nức nở, khí lạnh từ tám phương bốn hướng lặng lẽ tràn tới.
Họng súng chậm rãi chuyển sang bóng dáng đang run rẩy trong góc, nhấn ngón chỏ, bóp cò.
Âm thanh chí mạng vang lên, dần biến mất trong tiếng gió thảm thiết. Núi rừng lại trở nên vắng vẻ.
***
Kỳ nghỉ lễ Quốc khách, các tuyến giao thông chính trong nội thành và ngoại thành đều có cảnh sát làm nhiệm vụ. Trên quảng trường, lưu lượng người rất đông, không ít xe chuyên dụng của cảnh sát di chuyển.
Bốn giờ chiều, một gã thanh niên mặc sơ mi hoa, vai đeo ba lô màu đen bước vào quảng trường Thịnh Thành, một trong những kiến trúc mang dấu ấn của thành phố.
Trên quảng trường, không khí vô cùng náo nhiệt.
Các cụ già tụ tập đánh cờ, nhàn nhã nói cười. Mấy cô gái giơ gậy tự sướng, đứng bên đài phun nước tìm góc chụp, líu ríu cười đùa, cuối cùng cũng chụp được một tấm.
Mấy ông bố bà mẹ trẻ dẫn con cái học đạp xe. Đứa bé không giữ vững đầu xe, đột nhiên té ngã, ông bố đứng bên lanh tay lanh mắt túm được, ôm đứa bé vào lòng an ủi.
Có rất đông trẻ con chạy nhảy nô đùa. Nào thổi bong bóng, ném đĩa, có đứa còn chơi trò rượt đuổi.
Mưa phùn nơi núi rừng không ảnh hưởng tới nơi đây, giữa những tiếng cười trong trẻo, mặt trời mùa thu rọi qua ngọn cây, hắt những đốm sáng nhỏ vụn xuống nền đất.
Phát hiện gã thanh niên đeo ba lô tiến vào quảng trường, nhân viên cảnh sát tiến lên ngăn lại, đề nghị gã mở ba lô kiểm tra.
Gã thanh niên rất phối hợp, đi theo cảnh sát vào chốt, cởi ba lô ra.
Nữ cảnh sát vừa kéo khóa, nét mặt bỗng nhiên thay đổi.
Mọi động tác như bị thả chậm.
Nữ cảnh sát kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười trên mặt, cùng kíp nổ nằm trong tay gã.
Cô quay sang người đồng nghiệp bên cạnh hét to: "Có bom...".
Nhưng giọng nói của cô lập tức chìm nghỉm trong tiếng nổ ầm ầm.
Cùng với tiếng nổ lớn là một làn sóng lửa rực rỡ, bay cuồn cuộn lên không trung.
Mọi hình ảnh đều dừng lại.
Tất cả những khung cảnh tươi đẹp, yên tĩnh, hài hòa, đều ngưng kết hoàn toàn trong mười giây trước.
Ánh lửa tràn ngập, mọi người chạy tán loạn. Trên quảng trường chỉ còn lại những tiếng kêu rên, cầu cứu.
Tiếng còi xe, trầm bổng chói tai, vang vọng dưới gầm trời xanh thẳm.
***
Trong căn phòng xi măng tĩnh lặng.
Tiết Sơn ngồi dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, vết thương bị trúng đạn bên gối trái được anh băng lại bằng miếng vải áo xé ra. Vết thương về cơ bản đã cầm máu, chỉ còn một lỗ thủng nhỏ, nằm lặng lẽ trên đầu gối.
Trong góc, Trịnh Hoành nằm im bất động.
Dương Lạc Bình cầm súng, bắn thẳng vào gáy của gã,
Mái tóc bẩn rối tinh, vừa vặn che kín vết thương cùng máu huyết tuôn trào.
Gã lẳng lặng nằm cuộn mình, duy trì tư thế như lúc bị trúng đạn, giống một kẻ đang say ngủ.
Tiết Sơn nhắm mắt, lặng nghe tiếng gió gào thét giữa rừng núi, tiếng mưa rơi lộp độp lên tán cây.
Không biết Trần Dật và Đồng Đồng, hai cô cháu đã được giải cứu chưa?
***
Lúc Trần Dật tỉnh dậy, trước mắt là một mảnh tối om.
Trong cổ họng như có một lượng lớn chất lỏng chặn lại, cô ho dữ dội, nghiêng mặt qua bên để nôn.
Cô có cảm giác mình đang ở một nơi không gian vô cùng chật hẹp.
Là cốp xe, cô vẫn đang ở trong cốp xe.
Xe đã dừng nhưng không nổ máy.
Thuốc tê dần mất tác dụng, dựa vào chút sức lực cuối cùng, cô gắng đẩy mạnh cửa sau xe, nhưng không ra. Cô bắt đầu gõ cửa, đấm đá tạo âm thanh, đồng thời lớn tiếng kêu cứu.
Xung quanh yên tĩnh, âm thanh duy nhất dần tiêu tán giữa bãi xe phế liệu trống trải.
Gõ đến mức toàn thân không còn sức lực, Trần Dật nghỉ ngơi một lát, xác định phương hướng trong bóng tối. Một lúc sau, cô mơ hồ phát giác, chiếc xe mình đang nằm không phải là xe của Dương Lạc Bình.
Vậy hắn đã giấu mình ở đâu?
Cô cố hết sức nhớ lại khung cảnh trước khi bị hôn mê, cảnh tượng của bãi xe phế liệu liền hiện rõ.
Như bừng tỉnh, cô dốc sức, nghiến răng đẩy cốp xe.
Đột nhiên, cốp xe mở ra một khe hở nhỏ.
Nhưng do không đủ lực nên khe hở lại nhanh chóng khép lại.
Miệng thở phì phò, Trần Dật bỗng mỉm cười.
Cốp xe không đóng chặt, chắc chắn đã bị vật gì đó đè nặng bên trên.
Sau khi ngẫm nghĩ, cô đẩy một lần nữa. Kết quả vẫn như cũ, cốp xe chỉ mở một khe hở hẹp.
Tính toán thêm, cô thò tay lục lọi xung quanh, tự nhủ biết đâu chủ xe có để cờ lê hoặc dụng cụ vặn vít trong cốp.
Không tìm thấy thứ gì.
Không khí trong cốp xe rất nặng nề, may là chiếc xe phế liệu, hiệu quả đóng kín không tốt, cho nên cô vẫn có thể hít thở bình thường.
Nhưng sau mấy lần dồn sức, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập, chút không khí ít ỏi không đủ để cô trèo chống. Cơn đau nơi vùng bụng dần lan tràn. Trần Dật dừng tay, buộc mình phải nghỉ ngơi thêm.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chừng 20", 30" hoặc cũng có thể là một tiếng.
Cô rụt người lại, chầm chậm cử động, đầu hướng về đầu xe, chân hướng phía đuôi xe. Cô co chân, dựa vào cốp xe, hít sâu một hơi, co cẳng đạp mạnh.
Cốp xe bật mở một khoảng rộng hơn so với lúc nãy. Xuyên qua khe hẹp này, cô nhìn thấy sắc trời u ám bên ngoài cùng lá khô rơi đầy đất.
Quá đau đớn, quá mệt mỏi, thân thể dùng sức đến mức lao lực nhưng cô vẫn cắn răng chống đỡ.
Trán nổi gân xanh, mồ hôi nhỏ vào mắt. Khung cảnh xung quanh mặc dù tối thui nhưng dường như vẫn nhìn thấy chút ánh sáng.
Bởi vì có một người đang đứng trong quầng sáng đó. Anh ấy đang chờ cô, Đồng Đồng đang chờ cô.
Giữa núi rừng yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất. Chim chóc bị dọa, hoảng hốt bay tán loạn.
Phía đuôi chiếc xe phế liệu màu đỏ bật mở, một giây sau, trên bãi đất trống bên cạnh chiếc xe, một chiếc mô tơ cũ rơi bụp xuống.
Trần Dật đẩy cốp xe ra.
Gió lạnh kéo tới, mưa bụi dày đặc tuôn từ trên bầu trời xám xịt, tản trong không trung, giống sương mù, tựa như gió.
***
Sẩm tối, quảng trường Thịnh Thành bị phong tỏa.
Sau khi vụ nổ xảy ra, toàn bộ lực lượng cảnh sát được điều tới hiện trường. Đoạn đường gần quảng trường Thịnh Thành, nào xe cảnh sát, xe cứu thương, xe truyền hìnhđông như nêm cối.
Tất cả các kênh truyền hình lớn của địa phương đều phát bản tin "Ngày 4 tháng 10, tại quảng trường Thịnh Thành đã xảy ra một vụ nổ lớn".
Vào lúc 19h cùng ngày, vụ nổ tại quảng trường Thịnh Thành đã khiến 16 người tử vong, 123 người bị thương, trong đó 27 người bị thương nghiêm trọng. Trong số những nạn nhân tử vong, có 3 cảnh sát đang làm nhiệm vụ.
Trong bệnh viện, gia đình người bị hại gào thét đau đớn, đứng chật ních đại sảnh. Nhân viên an ninh duy trì trật tự, nhân viên y tế tất bật len giữa đám đông, mỗi lần hô to một cái tên, trong đám người lại vang lên tiếng khóc lóc bi ai không dứt.
***
Trong văn phòng của đội phòng chống ma túy.
Khúc Mộc Sa Y dẫn Đồng Đồng vào phòng nghỉ, dỗ con bế ngoan ngoãn ăn cơm tối. Lúc đẩy cửa đi ra, cô bắt gặp Tiểu Bạch đang xuống lầu.
Khúc Mộc Sa Y gọi với theo: "Mặt Lạnh".
Tiểu Bạch quay lại, trên gương mặt mệt mỏi dính mấy giọt nước, cậu vừa vào toilet rửa mặt.
"Gì thế?".
Khúc Mộc Sa Y chạy tới: "Có tin tức gì không?". Là cô hỏi tin của Tiết Sơn và Trần Dật.
Tiểu Bạch khẽ thở dài, lắc đầu.
"Xác định được thân phận của kẻ đặt bom chưa?".
Tiểu Bạch gật đầu, đưa ra một cái tên.
Khúc Mộc Sa Y lập tức nhớ ngay: "Gã sơ mi hoa?".
Gã từng là thuộc hạ của Dương Lạc Bình, chịu trách nhiệm kiểm tra và bán bột K cho khách hàng tại quán bar We. Mấy lần đột nhập vào trong, Tiểu Bạch đã từng tiếp xúc qua. Sau khi We bị niêm phong, tung tích của gã cũng bị chặt đứt.
Cảnh sát kiểm tra camera giám sát gần khu vực đó, nhanh chóng tìm được đoạn phim ngắn liên quan đến kẻ đặt bom.
"Loại người cặn bã như hắn có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng không hết tội". Khúc Mộc Sa Y tức giận nói.
Không nắm được tung tích của Dương Lạc Bình, manh mối về anh Sơn và Trần Dật bị đứt đoạn. Điều này khiến hai mắt cô đỏ bừng.
Có đầu mối mới về gã sơ mi đen, Tiểu Bạch đang định xuống lầu cùng đồng nghiệp xuất phát. Nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Khúc Mộc Sa Y, cậu nhất thời không đành lòng, liền vươn tay ôm cô, khẽ an ủi: "Yên tâm, họ sẽ không sao đâu".
Khúc Mộc Sa Y gật đầu, nhìn bóng cậu vội vã rời đi, quay người về phòng nghỉ.
Trên bàn trà, bữa tối cô chuẩn bị cho Đồng Đồng vẫn còn nguyên.
Khúc Mộc Sa Y đi đến, ngồi trước mặt con bé, đưa tay lau nước mắt.
"Không ăn gì đói chết". Cô nhẹ giọng dỗ Đồng Đồng: "Đợi bố mẹ cháu về, thấy Đồng Đồng không chịu ăn cơm, nhất định sẽ đau lòng lắm".
Khúc Mộc Sa Y cầm hộp cơm, xúc một thìa giơ trước mặt Đồng Đồng: "Nào, nghe lời, ăn một miếng nào".
Con bé do dự, cái miệng nhỏ cuối cùng cũng mở ra.
Ăn được mấy miếng, con bé đón hộp cơm trong tay Khúc Mộc Sa Y, lúng túng nói: "...Tự ăn".
Khúc Mộc Sa Y nhìn con bé tiếp tục ăn cơm, khen: "Ngoan quá".
Miệng con bé phồng tướng, lúng búng nói câu gì đó, thanh âm nhỏ nhẹ, không rõ lời.
Khúc Mộc Sa Y hỏi: "Cháu nói gì cơ?".
Nuốt miếng cơm to xuống, con bé chậm rãi mở miệng: "Mẹ dặn... phải tự mình xúc ăn".
Nước mắt lập tức vòng quanh, Khúc Mộc Sa Y nén kìm xuống.
Ngoài cửa sổ, bầu trời thênh thang tối đen như mực.