Ngải Tử Du dém chặt chăn cho Hạ Tri Thư, đột nhiên anh hơi khổ sở, chỉ muốn đi nhìn những cây hoa kia, đó là hoa mà anh gieo xuống vì cậu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã hơn nửa tháng, chờ hai tháng nữa là đến Tết.
Lúc thân thể Hạ Tri Thư đã khá hơn chút sẽ ra ngoài đi dạo, nhưng không đi quá xa. Còn lúc không khỏe thì cậu choàng một tấm thảm len casomia ngồi trên ghế bành đọc sách. Hạ Tri Thư không thích xem phim, vì sẽ dễ bị quáng mắt, sau đó đầu sẽ âm ỉ đau. Thật ra cậu đọc sách cũng không thoải mái, thường đọc một nửa là ngủ thiếp đi.
Hiện giờ điều Ngải Tử Du sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ ngủ của Hạ Tri Thư, mỗi lần anh bước tới lòng bàn tay đều đổ mồ hôi lạnh… Anh thật sự sợ có một ngày, người này sẽ cứ yên tĩnh ngủ, không chịu tỉnh lại nữa.
Hạ Tri Thư phát hiện gần đây bác sĩ không hay lượn lờ trước mắt nữa. Người đàn ông kia thường vùi đầu viết viết vẽ vẽ ở nơi gần mình nhất, dáng vẻ vô cùng chăm chú.
Hôm đó rốt cuộc Ngải Tử Du cũng vẽ xong những nét cuối cùng, thoải mái ung dung duỗi eo trong nắng ấm nửa trưa. Sau đó không hề phô trương gọi Hạ Tri Thư: “Sắp tới sinh nhật em rồi đúng không?”
Một lát sau Hạ Tri Thư mới phản ứng được có người đang nói chuyện với mình, hơi nghiêng người lại: “Sao anh biết?”
Lần sinh nhật trước của Hạ Tri Thư là do Tưởng Văn Húc xử lý, từ khi cậu rời nhà vào mười năm trước, ngoại trừ Tưởng Văn Húc, rất ít khi có thêm người để ý.
Ngải Tử Du cười cười: “Trước đây khi em điền vào đơn, anh có nhìn thẻ căn cước của em.”
Hôm nay Hạ Tri Thư không khó chịu lắm, còn đồng ý nói chuyện phiếm với bác sĩ: “Ừm. Mấy hôm nay anh vẽ gì thế?”
“Không nói cho em đâu.” Lúc này Ngải Tử Du rất keo kiệt.
Hạ Tri Thư cũng không tò mò lắm: “Vậy anh đưa Nhị Cẩu đến chơi với tôi một chút.” Cũng không gọi tên, trái lại có mấy phần làm nũng của trẻ con.
Lòng Ngải Tử Du bây giờ còn mềm hơn nước xuân Tây Hồ tháng tư, nhưng không dám đáp ứng: “Chờ em tốt hơn một chút đã. Mỗi ngày Nhị Cẩu đều chạy ra ngoài, trên người không sạch sẽ.” Khả năng miễn dịch của Hạ Tri Thư đã rất kém, Nhị Cẩu thì vừa to vừa nhiệt tình, Ngải Tử Du không yên lòng.
Nhưng cậu nào có mấy lần thân thể tốt nữa? Hạ Tri Thư có chút thất vọng, nhưng cũng biết bác sĩ là muốn tốt cho mình.
Ngải Tử Du không nỡ nhìn Hạ Tri Thư tủi thân, nghĩ một hồi đi lại gần cậu: “Nếu không thì anh đưa mèo con cho em nhé?”
Vẻ mặt Hạ Tri Thư có mấy phần cao hứng: “Tôi muốn Hắc Hồ Tử, cái con mèo chân đi vớ trắng ấy.”
“…Con béo nhất, anh biết mà.” Ngải Tử Du cười hì hì ghé sát vào Hạ Tri Thư: “Em hôn anh một cái, anh sẽ đi bế nó đến cho em.”
Hạ Tri Thư lườm anh một cái: “Anh đừng có trêu tôi.”
Cái nhìn ấy như móc câu nhỏ câu nửa hồn Ngải Tử Du đi mất, anh không kìm được nữa, nhanh chóng lại gần hôn má Hạ Tri Thư.
Cậu sợ đến mức đồng tử to ra một vòng.
May mà Ngải Tử Du chạy nhanh, nhét nhóc con lông xù đến đúng lúc, nếu không Hạ Tri Thư còn cho anh một cái tát.
Sau đó quan hệ của hai người dường như có chút ám muội và thân mật hơn. Ngải Tử Du mặt dày, ban đầu nhiều nhất anh chỉ ngồi cạnh Hạ Tri Thư cùng đọc sách. Hiện giờ đã muốn chiếm một nửa tấm thảm của Hạ Tri Thư ngồi cùng, thỉnh thoảng còn muốn ôm eo hôn má.
Ngải Tử Du cũng sẽ tán tỉnh. Lúc Hạ Tri Thư không muốn để ý đến anh thì không thèm đọc sách, nhắm mắt dưỡng thần. Ngải Tử Du cầm một tập thơ, là thơ tình nước ngoài, vừa triền miên vừa nồng nhiệt, đọc một lần còn chưa đủ, dùng giọng Anh tiêu chuẩn thâm tình nồng ấm đọc lần nữa, thậm chí còn muốn dùng tiếng Pháp đọc lại.
Gây hại.
Hạ Tri Thư không phải là người có tâm địa sắt đá, huống chi lúc cậu cần người kề bên nhất, nhiều lúc cậu căn bản không chống lại được thế tiến công ôn nhu của Ngải Tử Du.
Dùng thái độ nâng niu bảo bối thương tiếc Hạ Tri Thư, ngoại trừ Tưởng Văn Húc, chỉ có Ngải Tử Du. Nhưng hai người đàn ông này không giống nhau, Tưởng Văn Húc yêu thương bảo vệ cậu thiếu niên mười bảy tuổi xinh đẹp như hoa, còn Ngải Tử Du thương Hạ Tri Thư đang chật vật nhất, đã ở cùng người khác mười năm, tâm tư khó đoán, thân mắc bệnh nan y.
—————-
Thời tiết Bắc Kinh không tốt, trời trong không gió không tuyết rất ít, hay có sương mù, hít phải một hơi không khí đều cay họng.
Đây nhất định là mùa đông lạnh nhất đằng đẵng nhất mà Tưởng Văn Húc trải qua, vĩnh viễn để lại một vệt bụi xám xịt tuyệt vọng trong ký ức. Lúc đêm khuya nằm trên giường, bên tai vắng lặng, toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình hắn.
Chiếc giường lớn kia dù Tưởng Văn Húc trằn trọc bao lần, lúc nửa đêm tỉnh dậy duỗi tay sờ, nửa kia vẫn luôn lạnh lẽo, không chạm đến ranh giới. Gần đây Tưởng Văn Húc nghiện thuốc nặng, dù ở nhà hay trên công ty thì trong gạt tàn đều đầy ắp tàn thuốc. Sau đó hắn còn uống rượu, nếu có uống say thì mới qua được một đêm, chỉ sợ nửa đêm tỉnh rượu, cô quạnh đột nhiên xuất hiện.
Càng nhiều lúc ngủ không ngon, Tưởng Văn Húc mơ thấy ác mộng đứt quãng, lúc tuyệt vọng nhất là giấc mộng của ngày hôm sau sẽ nối liền với hồi kết thúc của cơn mơ ngày đầu tiên, chân thực như lạc vào thế giới kỳ lạ. Hắn thường mơ thấy Hạ Tri Thư, mơ thấy cậu ở nhà một mình, mặc áo ngủ trắng để tóc mái, đi đi lại lại trong căn nhà to lớn. Cậu chưa bao giờ ngẩng đầu, bước rất chậm, liên tục hết mở lại đóng cửa từng căn phòng. Giấc mộng đêm đó của Tưởng Văn Húc thậm chí còn có âm thanh, nhìn thấy Tri Thư đứng ở cửa chờ mong thứ gì đó, rốt cuộc sức cùng lực kiệt ngồi bệt xuống đất, nước mắt lách tách rơi thành vũng trên sàn, âm thanh bi thương khiến lòng người nát tan: “Anh Tưởng… Em không tìm được anh. Anh trở về đi…” Tiếng khóc càng ngày càng nhẹ, sau đó Tưởng Văn Húc mới nhận ra nước mắt trên sàn nhà đã biến thành máu. Trong mộng rốt cuộc Hạ Tri Thư cũng ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt tiều tuỵ, trong miệng đều là máu tươi…
Tưởng Văn Húc tỉnh, không dám ngủ tiếp.
“Anh sai rồi…” Tim Tưởng Văn Húc quặn thắt, đau đến mức hắn muốn cuộn mình lại thành một nắm nhỏ để bi thương không dễ dàng phát hiện: “Tri Thư, anh biết sai rồi… Anh sẽ không làm thế nữa… Anh sai rồi… Anh sai rồi…”
Ban đầu Tưởng Văn Húc cho rằng mình đau lòng chỉ là tâm bệnh, là chút lương tâm của mình. Sau đó hắn ngất xỉu trong công ty rồi được đưa đến bệnh viện kiểm tra. Trái tim Tưởng Văn Húc thật sự xảy ra vấn đề.
Đau đớn thật sự có thể đau thành bệnh. Môi Tưởng Văn Húc xanh tím, ánh mắt từ từ tối đi.
Hắn nhớ Hạ Tri Thư.