Tưởng Văn Húc hơi hối hận vì lúc đó mình quả quyết đi như vậy, ít nhất cũng phải tìm người xem hướng phát triển ở bên này từ xa.
Từ khi Hạ Tri Thư bỏ đi, cái Tưởng Văn Húc thường cảm nhận được nhất chính là sự bất đắc dĩ, không điều khiển nổi, cùng với nỗi đau của việc bó tay hết cách. Sau đó hắn không chỉ một lần nhớ lại ngày Hạ Tri Thư ra đi, cậu đã cho hắn một cái ôm thật chặt. Tưởng Văn Húc vẫn ảo tưởng, nếu ngày ấy mình không đi mà chăm sóc Hạ Tri Thư thật kỹ, không rời đi nửa bước, liệu hết thảy mọi chuyện hôm nay sẽ không phát sinh?
Không ai có thể nói cho hắn biết.
Nếu như có người đồng ý nói cho hắn biết, mười bốn năm trước hỏi hắn một chút, rằng mày đưa Hạ Tri Thư đi thì có thể cho cậu ấy hạnh phúc không? Bốn năm trước hỏi hắn, mày ăn chơi trác táng ở bên ngoài liệu có xứng với Hạ Tri Thư đã chịu khổ sở, phải đào tim móc phổi vì mày ư? Hỏi hắn, rốt cuộc tim mày làm từ thịt hay là đá tảng, sao có thể tàn nhẫn với người mày không thể phụ lòng nhất như vậy?
Nếu như có người có thể nhắc nhở hắn, dù chỉ một câu thôi, Tưởng Văn Húc cũng không đến mức mắc thêm lỗi lầm, sai càng thêm sai.
Hiện giờ Tưởng Văn Húc cũng bị nỗi hổ thẹn và hoảng sợ của mình đánh gục. Hắn không biết sau này mình phải làm gì, có thể làm gì.
Ban ngày hắn và thư ký Tống cùng đi tìm những người có quan hệ để hỏi thăm, buổi tối Tưởng Văn Húc một mình ngủ trong xe, bảo vệ trà viên – nơi Hạ Tri Thư đã từng ở.
Ngày thứ tư có bước ngoặt, lúc Tưởng Văn Húc chuẩn bị đi thì xuất hiện một người.
Là Ngải Tử Du. Chỉ có mình anh. Anh mặc một chiếc áo khoác mỏng dài, trong tay chỉ kéo theo một va li nhỏ. Nửa tháng không gặp, mặt Ngải Tử Du gầy đi trông thấy, tiều tuỵ đến mức Tưởng Văn Húc cũng không nhận ra.
Lúc Ngải Tử Du trở lại là buổi sáng, Tưởng Văn Húc chưa đi đã thấy anh lái xe về. Hắn không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đẩy cửa xe bước tới, bước chân lảo đảo.
“Ngải Tử Du! Ngải Tử Du, Tri Thư đâu? Hạ Tri Thư đi chỗ nào rồi? Em ấy đang ở bệnh viện nào? Hả? Nói chuyện với tôi mau, cậu về thì ai chăm sóc em ấy rồi? Nói chuyện với tôi mau!” Tình trạng của Tưởng Văn Húc không tốt bằng Ngải Tử Du, hắn nói lộn xộn, trong mắt tơ máu dày đặc.
Dường như giờ Ngải Tử Du mới nhìn đến Tưởng Văn Húc. Đôi mắt anh đảo qua người hắn, không mang nhiều tình cảm, không phải không căm hận ghét bỏ, mà là bi thương đến tê dại.
Tay Ngải Tử Du trống rỗng, anh lẩm bẩm lặp lại một câu: “Tri Thư… Tri Thư ở đâu nhỉ?”
Giọng Ngải Tử Du rất nhẹ, mỗi âm tiết phát ra như lôi ra cả máu thịt thanh quản: “Em ấy đi rồi… Ở trong ngực tôi, dần dần, từng chút một, dần lạnh đi…”
Tĩnh lặng vô biên. Giây phút ấy Tưởng Văn Húc tưởng mình bị điếc, hình như hắn không nghe thấy gì cả. Hắn há miệng, không phát ra được một tiếng. Một khắc đó thế giới lặng lẽ không tiếng động, chỉ có tiếng gió vù vù xẹt qua tai, mang đi tất cả màu sắc trước mắt.
Giống như băng cassette bị tạm dừng, Tưởng Văn Húc đột nhiên xông đến túm cổ áo Ngải Tử Du, mắt hắn vằn đỏ như một con thú hoang không còn lý trí. Âm thanh Tưởng Văn Húc không hề giống người, răng hắn mất khống chế mà run rẩy, cắn lưỡi chảy máu ròng ròng, mỗi một chữ đều mang theo nỗi đau và máu tươi: “Cậu gạt tôi! Cậu gạt tôi! Không thể nào!”
“Cậu nói em ấy rất khoẻ… Không phải cậu nói có thể chăm sóc tốt cho em ấy sao? Do đó cậu đang lừa tôi đúng không? Cậu giấu em ấy đi rồi đúng không? Cầu xin cậu… Đừng làm tôi sợ… Tôi xin cậu,” Đầu gối Tưởng Văn Húc mềm nhũn, miễn cưỡng quỳ sụp xuống chân Ngải Tử Du: “Cậu nói là cậu đang lừa tôi đi, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa đâu, cậu mau nói đi!”
Ngải Tử Du kéo Tưởng Văn Húc dậy, tàn nhẫn cho hắn một quyền: “Lừa mình dối người thú vị lắm hả?! Hạ Tri Thư không còn nữa… Em ấy… Em ấy đi rồi…” Ngải Tử Du mất hứng buông Tưởng Văn Húc ra, giây phút cúi đầu xuống, khoé mắt anh ứa nước mắt, hầu như không kìm nén được tâm tình.
Một tuần trước, khi Hạ Tri Thư ra đi, Ngải Tử Du không biết sao lúc đó mình lại bình tĩnh lãnh đạm đi xử lý toàn bộ hậu sự như vậy. Anh tận mắt nhìn Hạ Tri Thư từ một người đang ngủ say biến thành một nắm tro, nửa giọt nước mắt cũng không rơi. Khi đó Ngải Tử Du cũng bị sự lạnh lùng của mình làm hoảng sợ.
Nhưng bây giờ, khi lần nữa đứng ở đây, nhìn hồ nước Nhị Cẩu đã từng ngã xuống, nhìn ghế xích đu và thảm len mua cho Hạ Tri Thư đặt trước cửa sổ tầng hai, nhìn vườn hoa nhài héo khô kia, anh đột nhiên đau lòng khôn kể, đau với cơn đau tích luỹ từ ba ngày trước.
Người đàn ông đối diện hỏi anh, Hạ Tri Thư đi đâu rồi? Hỏi anh, không phải cậu đã nói phải chăm sóc em ấy thật tốt ư?
Bỗng nhiên nước mắt anh không thể kìm chế được nữa. Đây là lần đầu tiên anh khóc kể từ khi Hạ Tri Thư qua đời, ngay trước mặt Tưởng Văn Húc.
Tưởng Văn Húc sững sờ, bước lảo đảo về sau. Hắn miễn cưỡng đứng vững, sau đó cười thảm thiết: “Tôi không tin… Tôi không tin Hạ Tri Thư sẽ bỏ tôi… Em, em ấy…” Tưởng Văn Húc nghĩ, nếu thật sự Hạ Tri Thư có đi, thì cũng không thể đến mức một lần cuối cùng cũng không cho mình thấy được….
Ngải Tử Du nhìn về phía Tưởng Văn Húc, ánh mắt lạnh lẽo như dao được tôi luyện trong độc dược, anh lạnh lùng hỏi ngược lại: “Sẽ không ư? Người hại em ấy đến nước này là ai?”
Thân thể Tưởng Văn Húc run lên, như bị điện giật.
“Anh biết không? Ngoại trừ việc an bài hậu sự cho mình, Hạ Tri Thư không lưu lại nguyện vọng nào cả. Thế giới này không có một phần đáng để em ấy lưu luyến,” Ngải Tử Du cười khổ, vẻ mặt còn khó coi hơn khóc: “Ông chủ Tưởng có biết đến cuối cùng Tri Thư để lại cái gì không?”
“Chỉ có một bộ quần áo ban đầu em ấy mặc đến Hàng Châu, còn một tấm thẻ, một tấm thẻ có mười lăm vạn!” Âm cuối đột ngột cao lên, sắc bén đến thâm độc. Ngải Tử Du túm lấy Tưởng Văn Húc, hai người đều lảo đảo: “Mười lăm vạn! Một mảnh nghĩa địa tốt cũng không mua nổi! Tưởng Văn Húc… Anh đúng là ác độc!”
*Mười lăm vạn tệ: Một tệ Trung Quốc bằng 3 560.89 đồng Việt Nam tính theo tỷ giá hiện tại, mười lăm vạn tệ = 53.413.280,09 đồng.
“Em ấy theo anh mười lăm năm, thân thể bị giày vò ra bệnh, phút cuối cùng trước khi chết, trên người đến tiền để mua một mảnh đất nghĩa địa cũng không có? Ông chủ Tưởng nói cho tôi biết đi, anh chi cho tình nhân của mình có nhiều hơn mười lăm vạn không hả?!”
Tưởng Văn Húc không nói được gì, môi hắn biến thành màu tím đen đáng sợ, trên mặt lại trắng bệch. Lời nói của hắn kẹt trong cổ họng, mạnh mẽ phun một búng máu.
Lúc thư ký Tống đến chỉ nhìn thấy một mình Tưởng Văn Húc đang ôm ngực, trên quần áo dính đầy máu của hắn, trong miệng đang lẩm bẩm: “Có người nói cho tôi biết… Hạ Tri Thư không còn nữa….”
Tưởng Văn Húc vẫn ngã xuống.
Trợ lý Tống vội vàng gọi 120 đưa hắn đến bệnh viện, kết quả kiểm tra toàn thân chính là tâm tình quá sức chịu đựng, cộng thêm mệt nhọc quá độ nên bị đau dạ dày.
Khi thư ký Tống phát hiện Tưởng Văn Húc tỉnh lại, hắn đã mở to mắt nhìn trần nhà trắng toát không biết bao lâu, ánh mắt ấy vỡ vụn, khiến lòng người phát lạnh.
“Tổng giám đốc… Ngài…” Thư ký Tống không nói được những câu khác: “Đừng thương tâm quá.”
“Đặt vé máy bay cho tôi, tôi muốn về Bắc Kinh.” Âm thanh Tưởng Văn Húc suy yếu lãnh đạm: “Tri Thư chỉ vô cùng tức giận vì tôi đã từng làm những chuyện vô sỉ thôi. Giờ tôi đã biết sai biết sợ rồi, có lẽ em ấy đã về nhà chờ tôi đúng không?”
Tưởng Văn Húc dùng mu bàn tay che mắt, âm thanh cay đắng: “Tôi vừa mơ thấy Tri Thư, em ấy nói rất nhớ tôi… Nhất định tôi sẽ đi gặp em ấy…”
“Tống giám đốc Tưởng!” Thư ký Tống đột nhiên cắt lời hắn, cậu ta biết Tưởng Văn Húc đang ở bên bờ vực tự vẫn: “Ngài hãy nén bi thương.”
“Nén bi thương gì?!” Đột nhiên Tưởng Văn Húc hét ầm lên rồi giật kim truyền nước trên mu bàn tay, mắng: “Mấy người các cậu đều chỉ biết nguyền rủa em ấy! Sao Hạ Tri Thư có thể chết được? Sao em ấy có thể không muốn tôi chứ…” Nói tới câu cuối cùng đã mang theo chút nghẹn ngào.
Tưởng Văn Húc khóc nức nở: “Tất cả cá người đều vứt bỏ tôi, Hạ Tri Thư mới không bỏ tôi đâu.”
Thư ký Tống căn bản không khuyên được Tưởng Văn Húc, xế chiều hôm đó một mình hắn lên máy bay quay về.
Trước khi máy bay cất cánh nửa tiếng, di động Tưởng Văn Húc vang lên tiếng chuông báo tin nhắn đến. Hắn mở ra, là tin nhắn của Ngải Tử Du.
“Lời cuối cùng của Hạ Tri Thư là, em ấy không muốn anh tiếp tục sống tốt. Lúc còn sống em ấy không muốn gặp anh, chết rồi cũng không muốn chạm mặt anh.”
Ngoại trừ Ngải Tử Du, không ai biết đây đúng là lời của Hạ Tri Thư, hay là trừng phạt độc ác nhất mà Ngải Tử Du bịa ra cho Tưởng Văn Húc.
Tưởng Văn Húc chỉ chậm rãi tắt máy, hầu như không để trong lòng:” Hạ Tri Thư mới không chết đâu.”
Bảy tiếng sau hắn đã đứng trong căn nhà mà mình và Hạ Tri Thư đã sống với nhau chín năm. Hắn nhẹ nhàng gọi: “Tri Thư, em về rồi ư?”
Không ai đáp lại hắn.
Tưởng Văn Húc cũng không giận. Hắn bật tất cả đèn trong nhà lên, ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm cửa. Anh từng để em phải chờ, từ nay về sau đến lượt anh chờ em… Tri Thư, anh chờ em về nhà.
Tưởng Văn Húc nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên cổ, cười ôn nhu: “Chơi đủ rồi thì về sớm chút em nhé… Anh thật sự, thật sự rất nhớ em.”
Tưởng Văn Húc ngồi trên ghế sô pha hai ngày hai đêm, không ăn uống gì. Hắn như mất linh hồn nhìn tấm cửa đóng chặt, không cười không nói chuyện, không còn chút sức sống.
Cuối cùng trong lúc mê man, Tưởng Văn Húc tựa hồ thấy cánh cửa kia mở ra, Hạ Tri Thư năm mười bảy tuổi mặc đồng phục cười đưa tay ra với hắn, phía sau nở đầy hoa.
Tưởng Văn Húc hoảng hốt, mỉm cười giơ tay ra, nhẹ nhàng nói: “Tan học, chúng ta cùng nhau về nhà nhé.”
Lệ đắng tuôn rơi.
_______Hoàn chính văn________