• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngải Tử Du hơi ngừng thở, anh không nhìn rõ vẻ mặt Hạ Tri Thư, chỉ nhìn thấy thân hình gầy gò mong manh của cậu. Cậu đứng thẳng tắp, hơi nghiêng mình giấu sau tấm rèm dày nặng, không nhúc nhích.

Ngải Tử Du lên lầu, nhẹ nhàng đi tới sau Hạ Tri Thư: “…Còn muốn ăn sơn tra nữa không?”

Hạ Tri Thư chậm rãi quay người, trong mắt có rất nhiều cảm xúc không thể kìm chế, phức tạp khiến Ngải Tử Du nhìn không hiểu. Cậu lắc đầu, cũng không trả lời, chỉ muốn về phòng ngủ.

Trong giây phút Hạ Tri Thư chạm vai Ngải Tử Du, anh đột nhiên giơ tay nắm chặt cổ tay cậu: “Em đừng đi… Được không?”

Hạ Tri Thư ngẩn người, sau đó nở nụ cười, khuôn mặt dịu dàng: “Anh vừa khuyên tôi đi ngủ, giờ lại không cho đi sao?”

Ngải Tử Du buông tay ra, anh cúi đầu, mím chặt môi, giống như một cậu bé quật cường không được tự nhiên, phải làm chuyện không tình nguyện. Rốt cuộc anh mở miệng, âm thanh mơ hồ: “Em có muốn nhìn thấy anh ta không… Anh… Anh không sao đâu.”

Ngải Tử Du biết Hạ Tri Thư yêu Tưởng Văn Húc, anh cũng biết Hạ Tri Thư nhẹ dạ, biết nếu như Hạ Tri Thư nhìn thấy người đàn ông kia có thể sẽ không về nữa. Nhưng anh vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Bởi vì yêu Hạ Tri Thư, nên anh không nỡ khiến cậu  phải mang nỗi tiếc nuối trong lòng để rồi trải qua những ngày tháng cuối cùng không vui, và cũng không muốn làm khó dễ cậu.

Nhưng Hạ Tri Thư lại rất kinh ngạc hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải đi gặp anh ta?”

Bây giờ Hạ Tri Thư vẫn nhớ rõ ràng ngày mình quyết định rời đi. Cậu đứng trên lầu nhìn Tưởng Văn Húc đi xa, cậu chỉ muốn nhìn mặt Tưởng Văn Húc một chút, nhưng người đàn ông kia vẫn không quay đầu lại. Nếu Tưởng Văn Húc không để cậu toại nguyện, thì giờ cậu cũng sẽ không để Tưởng Văn Húc nhìn, dù chỉ một chút.

Thực sự cậu không phải là người nhẫn tâm, nhưng đó chỉ là trước kia thôi. Có một số việc muộn là đã muộn, nói gì cũng vô dụng. Bạn sẽ không thể hy vọng một cốc nước đã nguội có thể tự làm nóng lên được. Hạ Tri Thư cũng bắt đầu cảm thấy thật ra cả Tưởng Văn Húc và mình đều rất tiện, đều ở lúc người kia lạnh nhạt coi nhẹ mình mà yêu, mà hèn mọn truy đuổi.

Đuổi theo không kịp.

Hạ Tri Thư xoay người, roạt một tiếng kéo kín tấm rèm che cửa sổ kia lại: “Buồn ngủ quá, tôi đi ngủ một lát đây. Đúng rồi… Anh đừng để ý đến hắn ta, cũng đừng tuỳ tiện động thủ nữa, Tưởng Văn Húc mà tàn nhẫn thì ra tay nặng lắm.”

Ngải Tử Du há miệng, không nói được câu gì. Anh nhìn Hạ Tri Thư từ từ đi xa, không có lưu luyến gì với hết thảy mọi thứ sau lưng, không rõ mình đang vui mừng hay thất vọng. Ngải Tử Du sợ Hạ Tri Thư bỏ rơi mình, nhưng càng tuyệt vọng hơn là Hạ Tri Thư đã không còn chút lưu luyến gì với thế giới này. Rốt cuộc anh và Tưởng Văn Húc đều có một điểm giống nhau lớn nhất – hai người họ đều không thể giữ Hạ Tri Thư lại. Chân tình hay giả ý, Hạ Tri Thư không còn để tâm, thương tổn hay yêu thương, cậu đều thờ ơ không động lòng.

Tưởng Văn Húc còn quỳ gối ngoài cửa, tay run run lấy thuốc bỏ vào miệng, thuốc quá liều hắn cũng không quản, biết đâu có thể khiến nỗi đau trong lòng vơi đi một chút.

Tâm tư Tưởng Văn Húc hơi hỗn loạn, hình ảnh trước mặt vẫn là cậu trai đưa cho hắn một nhành hoa nhài, hình ảnh tiếp theo chính là ác mộng trong vô số đêm của hắn, một đôi mắt đau thương khiến lòng người tan nát.

“…Tri Thư…Đừng bỏ anh…” Viền mắt Tưởng Văn Húc ửng đỏ: “…Em đừng đi quá xa, anh sắp không đuổi kịp em rồi…”

Năm 2003, cái đêm Tưởng Văn Húc kéo Hạ Tri Thư từ khu cách ly về, hắn ôm cậu thật chặt, luôn miệng thì thầm: “Em đừng đi quá xa… Em xảy ra chuyện gì thì anh biết phải sống sao…”

Tưởng Văn Húc mới nhớ lại, hắn không còn Hạ Tri Thư, thật sự sống không nổi.

Hạ Tri Thư ngồi bên giường, trong đầu cậu tất cả đều là cảnh Tưởng Văn Húc thẳng lưng quỳ gối trước cửa. Đáng thương, lại đáng cười.

Không phải Hạ Tri Thư không cho Tưởng Văn Húc cơ hội, cậu dùng ba năm, hèn mọn đến mức hận không thể quỳ gối trước mặt cầu xin hắn đừng vì chuyện không quá quan trọng mà không về nhà, hận không thể khóc lóc cầu xin hắn niệm tình cũ đừng làm mình triệt để biến thành một người bình thường.

Nhưng hắn lại khiến cậu thất vọng.

Có lúc thất vọng càng khiến lòng người ta nguội lạnh hơn cả không yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK