Hắn vừa định bước ra con đường nhỏ thì chợt nghe có tiếng Mei.
- Brian,anh ở đâu?
Có tiếng Mei gọi.Hắn không muốn chạm mặt cô bé.Hắn sợ mình sẽ không đủ can đảm ra đi.Hắn cố lê mình nép vào các luống trà.Hắn không muốn Mei phải bận tâm vì mình.Hắn muốn được ra đi một cách êm xuôi,không vướng bận tới ai hết.
- Brian,em biết anh ở quanh đây.Em cảm nhận được anh đang ở quanh đây. Đừng bỏ tụi em.Cả em và Shell đều cần anh, Brian!
Lòng hắn cảm thấy một chút ấm áp khi biết điều đó.Dẫu vậy,hắn đã quyết định ra đi…
Mei ngồi thụp xuống ngay một luống trà.Giờ đây,ngăn cách họ chỉ có một dãy hàng rào rộng một mét thôi,nhưng với Mei sao mà xa xăm quá… Cô nhóc hét lên:
- Đừng đi mà Brian.Bọn em cần anh…Chúng ta có thể sống bên nhau rất hạnh phúc kia mà… Không phải em muốn gạt anh đi,em chỉ không thể đối mặt với anh.Em sợ anh sẽ làm em nhớ lại những gì em cố gắng lãng quên…Nhưng điều đó không có nghĩa là em muốn anh ra đi...Em vần còn nhiều điều muốn nói với anh,Brian!
Tim Brian thổn thức vì Mei,đó là một sự thật.Nhưng hắn không biết có nên bước ra hay không. Hắn nghĩ tới Shell,và hắn cũng sợ sẽ làm những gì Mei lo sợ thành sự thật…Quên là giải pháp tốt nhất cho Mei kia mà…Mei xứng đáng có được hạnh phúc,có được sự vui vẻ… Không thể vì mong muốn vị kỷ của hắn mà làm Mei lại khóc một lần nữa… Không,hắn không được phép làm điều đó! Hắn phải vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời cô nhóc. Người có thể đem hạnh phúc cho Mei chỉ có Shell… Người đem sự yên bình cho Mei… cũng chỉ có Shell… Hắn nên trở về với cuộc sống lang bạt của mình. Hắn là một ngọn gió,mà đã là gió thì sẽ không có hình hài,không có điểm dừng chân…
Hắn tần ngần một lúc rồi lê bước đi về phía ngược lại hướng Mei… Thế nhưng,Shell lại đứng đợi hắn nơi cuối con đường… Một chút bối rối, hắn cười buồn rồi đi lướt qua Shell…
Một bàn tay đặt lên vai hắn…Là Shell…
- Em… thua rồi. Tụi em thật sự cần anh. Mei cần anh. Em có thể làm cô ấy cười,nhưng…người có thể khiến tim cô ấy vui,khiến cô ấy tìm lại cảm giác yêu thương…lại chỉ có anh thôi. Đối với cô ấy,em mãi mãi cũng chỉ là…bạn tốt nhất…
- Nhưng hai người quả thật rất hợp nhau. Hơn nữa,anh sợ…
- Anh định một lần nữa nhường Mei cho em như đã từng làm với Nhất Lang hay sao? Đối với anh Mei chỉ là một món hàng thôi ư?Tình cảm của Mei là thứ gì đó để anh muốn pass cho ai thì pass sao?
- Không phải vậy!
Brian quay lại nhìn em trai.Shell cũng nhìn Brian,nhìn thật sâu vào mắt hắn:
- Nếu anh trân trọng Mei thì hãy lắng nghe trái tim cô ấy… Sao không thẳng thắng đối diện để biết Mei đối với anh thế nào chứ!
- Em không thể nào hiểu được cảm giác của anh đâu! Cái cảm giác của một người ngoài cuộc… khó chịu vô cùng…
- Sao em lại không hiểu chứ? Từ cái ngày em bán đứng Mei báo tin chỗ trú của hai người cho Dark,cô ấy đã xem em như kẻ thù. Trong mắt Mei chỉ có Brian,rồi sau đó là Nhất Phong… Với cô ấy,em chỉ như một đối tác bất đắc dĩ,một kẻ thù… Cái cảm giác đó,liệu anh có hiểu hay không?
- Hai chuyện này không giống nhau,Shell à.
- Có khác biệt gì chứ? Em và Mei không phải cố tình bỏ anh ngoài cuộc trong các phi vụ làm ăn.Nhưng… tụi em là trộm,là những kẻ đang bị truy đuổi gắt gao nhất thế giới,còn anh… lại là kẻ nhân danh cái gọi là công lý… Anh có sẵn sàng bỏ đi cái vỏ bọc anh hùng để gia nhập với hai tên trộm mà cả thế giới đang truy đuổi hay không?
- Vậy đã bao giờ hai người hỏi anh điều đó chưa?
- …
Shell nhìn Brian.Có lẽ anh ấy đúng,họ chưa bao giờ thẳng thắng nói chuyện với nhau… Shell ngước lên và nhìn thẳng vào mắt Brian:
- Vậy câu trả lời của anh là gì?
- Em biết câu trả lời mà, Shell.
Hai anh em nhìn nhau thật lâu. Bất chợt Shell phì cười…
- Anh gian manh thật. Trả lời khôn quá vậy?
Brian cũng cười,hắn nhìn Shell… Giữa họ có một sự liến kết vô hình,một thứ liên kết mà giờ này hắn mới hiếu-đó là tình anh em. Trong họ chảy chung một dòng máu… Shell trưởng thành trong khắc nghiệt và gian khổ,Brian lớn lên trong nhung lụa,chỉ tới khi nếm phải bất hạnh mới hiểu được mùi vị đắng cay… Shell có cái lạnh lùng,cao ngạo của một con thú săn mồi đơn độc, còn Brian có cái gan góc, liều lĩnh và sự trầm tĩnh của một bộ óc mưu lược. Cái chung giữa họ là sự kiên trì,trái tim ấm áp và tình yêu dành cho Mei. Thế nhưng,trong tình yêu không thể có ba người. Tình yêu vốn ích kỷ như thế đó… Nó là một cuộc đua,và trong chặng đua ấy, Shell chấp nhận dừng lại và đứng bên lề…
- Hãy ở lại đi,Brian. Mei rất cần anh. Mei rất bướng bỉnh,chỉ có anh mới có thể khiến cô nhóc ngoan ngoãn, chỉ có anh mới khiến con tim Mei biết yêu trở lại. Mei rất yêu anh, và anh cũng vậy phải không nào?
- Nhưng em cũng phải biết đã có nhiều thứ xảy ra trong quá khứ. Cả anh và Mei đều sợ rằng…
- Vậy đừng bao giờ làm gì cho cô ấy nhớ tới những chuyện đau buồn đó! Nếu anh làm điều đó,thì chính em… sẽ giết anh, cho dù chúng ta là anh em.
- Shell… Brian không thốt nên lời…
- Đừng cảm ơn em. Tất cả những gì em làm…là vì Mei thôi. Đến với cô ấy đi.
Brian cười. Hắn đưa tay lên.Shell cười và đáp lại.Đó là ần đầu tiên họ cụng tay với nhau… Hai anh em họ có lẽ bây giờ đã thật sự hiểu nhau…
Shell đưa mắt về phía sau lưng của Brian và bảo hắn hãy quay lại-nơi có Mei. Gã rút lui,nhường lại không gian cho hai người.Gã hơi thấy hụt hẫn,nhưng gã không buồn hay có chút hối tiếc nào…
“ Dù sao cũng cần có ai đó gánh đi một phần phiền phức cho mình chứ!Phải không?”