“Sao vậy Lâm tiểu thư của huynh?”
“Muội không có gì.”
“Bấy lâu ta bận bịu nhiều chuyện ít quan tâm tới muội,muội đừng buồn. Hay là hôm nay ta dẫn muội lên núi thả diều nhé?”
“Thả diều ư?...”
Tiểu Ngọc lại nhớ tới lời hứa còn nợ lại…và cả người con trai ấy…
Nàng không hiểu,càng lúc nàng càng không thể hiểu được bản thân mình nữa.Tại sao lại canh cánh bên lòng một câu chuyện không có thực với một con người trong giấc mơ? Phải tỉnh táo lại thôi!
“Vâng,mình lên núi thả diều nhé biểu huynh?”
Nàng nói,nhưng không hăng hái như Tiểu Ngọc mọi ngày.
Họ chẳng biết rằng,đã có người đã lên núi trước họ… Chàng trai kia đang ngồi vẽ tranh. Dáng vẻ thanh tao thoát tục. Từng nét vẽ uyển chuyển như phù phép vào bức hoạ… Chàng đang vẽ một người con gái… nhưng dù chàng ta có vẽ thể nào cũng không hoạ được gương mặt người ấy. Chàng ta thở dài rồi đứng dậy.Lúc này mới phát hiện Hạo Nhân và Tiểu Ngọc đang nhìn mình. Hạo Nhân khẽ chào đáp lễ,tay cung kính:
“Xin chào Trịnh công tử,công tử lên núi vẽ tranh sao?”
“Hôm nay tự nhiên có nhã hứng thôi.Trùng hợp thật.Chào Lưu huynh.Còn đây là…”
“Đó là biểu muội của ta-Lâm Tiểu Ngọc.”
Tiêu Dao không nhìn thẳng Tiểu Ngọc mà chỉ khẽ gật đầu,nhưng ánh mắt của chàng ta mới sâu xa và buồn bã làm sao…Tiểu ngọc đáp lại bằng cái nhìn lạnh lùng,không mấy thiện cảm…
“Trịnh công tử biết Lâm Đại Ngọc chứ?”
Tiểu Ngọc hỏi. Chàng Dao nhìn Tiểu Ngọc:
“Biết.Ta cũng biết nàng ấy có một tiểu muội là Lâm Tiểu Ngọc.”
“Hôm nay gặp nhau ở đây cũng hay.Ta muốn biết quan hệ giữa Trịnh công tử và tỉ tỉ của ta rốt cuộc là thế nào?”
“Ta khâm phục tài năng của nàng ấy.Nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi.Ta biết mọi người đều bảo rằng ta có liên quan tới cái chết của Đại Ngọc.Nhưng người thì cũng đã chết,ta làm sao có thể đối mặt mà giải thích?”
“Vậy là ngươi chối bỏ tất cả trách nhiệm hay sao?” Tiểu Ngọc nói mà nắm tay nắm chặt lại.
“Nàng muốn ta phải nói gì đây?”
“Ngươi…” Tiểu Ngọc muốn nói tiếp nhưng Hạo Nhân ý nhị ngăn nàng lại.Tiểu Ngọc bực bội leo lên ngựa phi thật nhanh đi. Hạo Nhân cũng cáo lỗi với Tiêu Dao rồi vội vã đuổi theo.Bóng họ khuất dần,chỉ còn nơi đây chàng Tiêu Dao và con diều của Tiểu Ngọc rơi trên đất…
Tiêu Dao khẽ lấy tay ôm ngực vì cảm nhận một sự đau nhói xoẹt qua tim,làm chàng không thể thở được,chàng khuỵ gối trên đất… Mắt vẫn tha thiết nhìn con diều của Tiểu Ngọc để lại…
Có một ánh mắt nào đó đang âm thầm dõi theo hắn,chen lẩn yêu thương và lòng thù hận.
“Tiêu Dao,ta đã nói gì với chàng,chàng nhớ không?Ta sẽ cho chàng hiểu nỗi đau của thứ tình yêu không được đáp trả.Ta sẽ cho chàng nếm trải vị đắng của sự phản bội trước khi chấm dứt sinh mạng nhỏ bé của chàng!Ha ha ha,ha ha ha…”
Người con gái ấy không phải là Đại Ngọc…
“Mỹ Xuyến,thật ra nàng là ai?Hình như chính nàng còn căm thù Tiêu Dao hơn ta nữa.”
Mỹ Xuyến quay lại. Nàng ta quẹt nhanh nước mắt và nhìn hồn ma Đại Ngọc bằng sự lạnh lùng đáng sợ.
“Đại Ngọc,nàng chớ hỏi ta quá nhiều! Nàng phải nhớ rằng chính ai đã giúp nàng từ nấm mồ có thể trở lại dương gian này.”
“Ngay từ đầu nàng gọi hồn ta về và ngỏ ý muốn giúp ta trả thù Tiêu Dao, ta đã không khỏi nghi ngờ rồi. Nàng chỉ muốn sử dụng ta làm một công cụ, một thứ mồi câu mà thôi”
“Chúng ta đang làm một cuộc đổi chác công bằng mà, Lâm đại tiểu thư.Nàng muốn linh hồn của hắn theo cùng về địa ngục,còn ta thì muốn thấy hắn đau đớn tới chết-nỗi đau trong tâm hồn còn đau đớn gấp trăm lần nỗi đau xác thịt.”
“Nhưng tại sao?”
“Tại vì cũng như nàng,ta…ta yêu hắn,yêu tha thiết và sẵn sàng vì hắn làm mọi thứ nếu như hắn muốn. Nhưng hắn cho rằng ta là đứa con gái ngoại tộc không xứng đáng với hắn.Điều duy nhất hắn muốn là ta…tránh xa cuộc đời hắn.”
Đại Ngọc nhìn Mỹ Xuyến bằng ánh mắt tội nghiệp và thương cảm…
“Tại vì nàng là cô gái quá thâm sâu và nguy hiểm…”
“Nàng im đi!”
Mỹ Xuyến hét lên. Ả giận dữ rung cái lắc tay của mình,lập tức Đại Ngọc đau đớn không thể chịu được phải quỳ xuống van xin ả dừng tay. Ả cười nham hiểm,nhìn Đại Ngọc,tiến tới chỗ nàng mà nói qua kẽ răng:
“Con người hoàn mĩ và đơn thuần như nàng thì số phận cũng có khác gì ta đâu? Cũng chỉ là món hàng hóa bị chối bỏ thôi!”
“Nhưng tại sao nàng lại lôi cả Tiểu Ngọc vào chuyện ân oán giữa chúng ta và Tiêu Dao chứ?”
“Được, ta sẽ cho nàng biết. Ta là truyền nhân duy nhất của gia tộc pháp sư nổi tiếng ở vùng biên cương. Một trong những khả năng của gia tộc là nhìn thấy số mạng con người.Tiểu Ngọc và Hạo Nhân vốn có duyên phận với nhau,cho nên nhất định họ sẽ nên duyên nợ cùng nhau.Nhưng số kiếp của Tiểu Ngọc và Tiêu Dao lại là oan gia,sẽ không bao giờ có kết quả. Số của con bé là khắc tinh của Tiêu Dao,người duy nhất có thể khiến con người ngạo mạn như hắn biết thế nào là tình yêu.Ông trời quá nhân từ lại sắp xếp để cho họ không bao giờ thấy mặt được nhau,như thế thì Tiêu Dao không thể nào yêu Tiểu Ngọc được,hắn sẽ không biết đau khổ.Cho nên…ta giúp họ thấy nhau trong mơ và yêu nhau thôi.”
“Bao giờ nàng mới chịu buông tha cho muội muội của ta hả?”
“Khi nào ta thấy hài lòng! Thôi nào,khi nào hắn ta biết rơi lệ, sẽ là lúc ta cho nàng đem linh hồn hắn đi. Sẽ mau thôi.Ta đoán chừng số kiếp của hắn sẽ không qua khỏi mùa thu năm sau. Lúc đó thì nàng cũng sẽ được tự do.”
“Ta mong là nàng hãy giữ lời hứa của mình.”
“Tức nhiên rồi.Nhưng trước hết nàng cũng phải ngoan ngoãn giúp ta đã chứ.”
“Ta không muốn giúp nàng mê hoặc đàn ông và giết họ! Những cái xác treo cổ kia tới bao giờ nàng mới chịu dừng tay? Đã có chín người chết trong vòng một tháng qua.Nàng cần nhiều linh hồn treo cổ như vậy để làm gì?
“Đó là chuyện của ta. Hãy căn dặn tiểu muội của nàng ngoan ngoãn,đừng xía vào chuyện này,nếu như có xảy ra chuyện gì…thì đừng trách sao ta quá độc ác.Từ nay về sau nàng cũng đừng đặt ra cho ta quá nhiều câu hỏi khiến ta nổi điên lên. Nàng muốn trả thù kẻ đã hại đời nàng thì ta sẽ cho nàng toại nguyện.Chúng ta đang săn cùng một con mồi mà,phải không nào? Cuộc đi săn… đã bắt đầu rồi… Ha ha ha,ha ha ha…”
Mỹ Xuyến cười man rợ-nụ cười còn chen lẫn cả niềm đau thương và sự căm hận của quỷ… Mà có lẽ ả còn ác độc,nham hiểm và lạnh lùng hơn cả quỷ dữ…