Chàng thích vẽ tranh.Vậy nhưng,cho dù chàng cố nghĩ,cố hình dung cách mấy cũng không thể họa được khuôn mặt nàng,dù bóng hình ai kia in rõ và luôn luôn hiện diện trong tâm trí chàng.Đó là điều làm cho chàng cứ mang cảm giác nặng nề,bất lực với chính mình…
Đã bao lần chàng muốn vượt khỏi sự gàn buột của định mệnh để sống liều lĩnh với chính tiếng nói từ con tim chàng.Nhưng vì cha mẹ,vì chữ hiếu với cha mẹ chàng không cho phép mình ích kỷ.Chàng mơ hồ nhớ lại lời răn của Trí Hiên đại sư vào cái ngày đầu tiên khi chàng bị phụ mẫu ép tới viếng Linh Sơn Tự.Lão sư Trí Hiên tiên đoán về cái gọi là “Phật duyên” ở chàng,dự báo chàng có thể sẽ trở thành một tăng nhân có đạo hạnh.Còn nếu vướn vào tình duyên thì sinh mạng sẽ ngắn ngủi… Toàn gia sẽ mang vạ sát thân…
Từ ngày được tiên đoán về số phận của con trai,vợ chồng thừa tướng buồn bã bất an.Rồi ngày nọ,một hành khất phương xa đến hành khất trước tư dinh thừa tướng. Nhìn sắc phục ông ta thật lạ lùng như người ngoại bang nên ai cũng xua đuổi,e dè.Đi cùng ông có cô con gái ăn vận bẩn thỉu nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp thanh tú,tươi tắn của cô bé mới lớn.Trong khi mọi người cố đuổi xua họ thì Tiêu Dao lại ra tay bố thí và còn cưu mang họ.Khi ấy chàng không nghĩ rằng chàng đang đánh
nước cờ sinh mạng nguy hiểm!
Người hành khất kia là một pháp sư.Ông ta muốn con gái bước chân vào nhà quyền quý nên đã lặn lội tới đây.Ông tiên đoán được số mạng của Tiêu Dao là nếu vướn vào tình duyên sẽ gặp tai kiếp.Vậy rồi lão đã tiếp cận nói chuyện với vợ chồng thừa tướng lập với họ bảng giao ước là nếu ông ta có thể cải mạng cho Tiêu Dao thì thừa tướng phải cưới con gái lão là Mỹ Xuyến cho Tiêu Dao và lập nàng ta làm chính thất.Bản giao ước được kí,lão làm phép cải mạng cho Tiêu Dao và cho chàng một miếng bùa cải mạng. Chẳng bao lâu lão qua đời sau khi đã phó thác cô con gái duy nhất của mình lại cho nhà họ Trịnh. Đó là cái giá phải trả cho những kẻ đi ngược với ý trời. Thế nhưng,lão ra đi bình thản như dự đoán trước cái chết của mình và sắp xếp chu toàn cho con gái. Từ đó Mỹ Xuyến luôn đi cạnh chàng như một tiểu nha đầu tin cậy mà không hề biết dụng ý của cha mình.
Ngày đó,Tiêu Dao mới 17 tuổi nhưng sớm nổi danh khắp nơi,lại là con trai cưng của thừa tướng đương triều.Tài năng và danh vọng đến quá sớm với chàng trai trẻ khiến chàng trở nên tự phụ,ngạo mạn… Chung quanh chàng bao giờ cũng có khá nhiều mĩ nữ,nhưng chưa bao giờ chàng biết thế nào là cảm giác rung động trước một cô gái nào.Chàng không muốn tin vào lời tiên tri về việc mình lại gắn cuộc đời với tiếng kệ lời kinh.Chàng lao vào những cuộc vui...Lúc này,Mỹ Xuyến đã đem lòng yêu mến cậu thiếu gia nhưng lại đành chôn kín,để rồi lặng lẽ nhìn chàng lao vào vòng tay của bao cô gái khác không phải là mình.Có một lần,Tiêu Dao bảo với Xuyến rằng chàng muốn biết số phận chàng rồi sẽ ra sao?Chàng muốn được biết cảm giác của yêu thương,chàng muốn biết người con gái mà chàng sẽ yêu có tồn tại trên đời này không?Chàng sẵn sàng đánh đổi sinh mạng để được hiểu mùi vị của yêu thương…
Thế rồi, để giúp chàng, Mỹ Xuyến làm phép để thấy trước thiên cơ,còn bản thân thì đã phạm vào điều tối kỵ,tuổi thọ bị suy giảm.Nhưng vì để làm đẹp lòng người yêu, nàng không mải mai do dự…
Sau khi làm phép, từ trong gương xuất hiện hình ảnh một cô bé đáng yêu,tinh nghịch đang vui đùa cùng tỉ tỉ của mình,một nàng tiểu thư xinh đẹp,đoan trang,tao nhã.Người con gái ấy là Đại Ngọc…Tiêu Dao nghĩ rằng người mà cái gương cho mình thấy là Đại Ngọc…
Từ hôm đó chàng cứ muốn biết Đại Ngọc là ai.Lúc ấy trong dân gian cũng bàn tán rất nhiều về nàng Đại Ngọc, tiểu thư họ Lâm.Họ ghép đôi chàng với nàng Đại Ngọc nào đó mà chàng chưa bao giờ gặp mặt.Vậy rồi,một lần trong hội hoa đăng,cả hai vô tình hội ngộ và trò chuyện khá tâm đầu ý hợp,về cầm- kì -thi -họa,về mọi thứ...Chàng thật sự ngưỡng mộ tài năng và xem Đại Ngọc như tri kỉ.Nhưng tình cảm của chàng dành cho nàng lạ lùng thay chỉ dừng lại ở đó mà không thể tiến xa hơn...
Chỉ có Xuyến hiểu được điều này.Vì người mà gương hiện lên không phải Đại Ngọc,mà là… cô bé con kia-Tiểu Ngọc. Thế nhưng cô bé ấy lại là khắc tinh cho sinh mạng của chàng. Xuyến thấy không cần phải giải giải thích cho chàng, nàng mặc cho chàng ngụp lặn trong những suy đoán,nàng không muốn cho chàng gặp gỡ Tiểu Ngọc…
Nhưng rồi có một lần,khi hai gnười lang thang trên núi,chàng vô tình thấy một cô bé ngất đi vì bị rắn độc cắn.Ngay giây phút đầu tiên thấy cô bé chàng đã có một cảm giác yêu thương thật lạ lùng.Chàng không ngại nguy hiểm hút chất độc ra cho cô bé,mặc Xuyến ngăn cản.Dường như nàng ta rất khẩn trương lo lắng vì không biết cô bé sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.Nàng ta kéo Tiêu Dao đi.
“Ta còn phải cứu người mà!”
“Thiếu gia phải đi trước khi con bé tỉnh lại thấy mặt chàng.Nếu không sẽ nguy mất.”
“Tại sao?”
“Tại vì…” Nàng ta vừa định nói thì trên trời sấm nổ một tiếng như đe dọa. Xuyến sợ hãi quỳ xuống,sợ sệt...
Tiêu Dao chợt hiểu ra…
“Có phải người mà cái gương dự báo không phải Đại Ngọc,mà là tiểu muội của nàng ấy phải không?”
Giông gió bắt đầu nổi lên,sét nổ khắp nơi.Vừa lúc có tiếng Hạo Nhân gọi cô bé khắp nơi. Mỹ Xuyến nói:
“Con bé không dành cho chàng,ý trung nhân tương lai của cô bé là người đàn ông kia. Ông trời không cho chàng gặp cô bé vì không muốn chàng đau khổ,cho chàng an phận làm kẻ tu hành sau này.Cãi mệnh trời chàng sẽ gặp tai kiếp! Toàn gia sẽ vạ lây,chàng biết không?”
Tiêu Dao không muốn nghe,và cũng không muốn tin…Chàng chần chừ không đi,trong khi Hạo Nhân đã gần tới rồi.Mỹ Xuyến đành phải làm chàng ngất để đem chàng đi.Chàng không biết cây tiêu của mình đã vô tình để lại bên cạnh Tiểu Ngọc,và cả mùi hương đặc biệt lưu lại trong kí ức cô nhóc Tiểu Ngọc nhiều năm sau đó…