Tiết Diễm hiện tại có thể xác định anh ta tuyệt đối là cố ý. Bởi vì Thẩm Phóng không chỉ ấn nơi đó một chút, anh còn không có ý định dời tay, lấy lòng bàn tay úp lên trên, bóp nhẹ vài cái.
Vì thế cái địa phương kia bèn trơ mắt mà càng lớn hơn.
Sắc trời cũng rất tối, dưới ánh sao Tiết Diễm không thể nhìn rõ biểu tình cái tên chết tiệt kia, nhưng nghe ngữ khí kia thì cũng không khó tưởng tượng rằng anh ta giờ này đang dương dương tự đắc.
Không đợi Tiết Diễm phản ứng gì, giây tiếp theo Thẩm Phóng chợt thu tay lại, cong lưng, cách lớp quần vải mỏng mùa hè mà nắm lấy bộ vị vừa nóng vừa cứng kia liếm một cái.
Trong nháy mắt kia, chịu đựng cùng tự chủ đều bị kéo tới giới hạn, ầm ầm sụp đổ. Tiết Diễm cuối cùng cũng thể không kiềm nén bản thân được nữa, đột nhiên chống hai tay ngồi dậy, quay người đè Thẩm Phóng xuống bãi cỏ mềm, một tay ấn cánh tay không thành thật của anh ta lên giam chặt trên đỉnh đầu hai người, nụ hôn nóng rực ướt át liền rơi xuống như mưa, liên miên không dứt lên mặt, trên cổ, trên người Thẩm Phóng.
Thẩm Phóng như thể không hề phát giác nguy hiểm đang tới, bị giữ chặt cũng không giãy dụa, ngược lại còn cười hì hì với hắn, "Bảo bối cũng thật nhiệt tình nha, chúng ta còn đang ở bên ngoài, phải chú ý hình tượng chứ."
Tiết Diễm không để ý tới anh, không buồn lên tiếng mà bắt đầu cởi quần áo Thẩm Phóng.
Thẩm Phóng thấy hắn tính tiến lên thật sự, nửa nâng lên cơ thể phối hợp hắn cởi áo T-shirt màu trắng trên người, đồng tử xoay động: "Ấy, anh đây là tính dã chiến sao? Nói không chừng sẽ có người nhìn thấy đó."
Tiết Diễm để áo anh sang một bên, đôi mắt cũng đỏ lên, thần sắc hung dữ: "Mặc kệ, để cho người ta xem."
Thẩm Phóng cười cười, nửa đùa nửa thật kêu lên: "Có ai không, cứu mạng, có người muốn cưỡng bức này."
"Ai tới cũng không cứu được anh!" Tiết Diễm biểu tình hung tợn, liền kéo quần anh.
Thẩm Phóng thổi lửa đã nửa ngày, kỳ thật cũng không tính trốn tránh, ngược lại nâng một chân trắng trẻo thon dài đan chéo qua eo hắn, kéo hắn lại gần mình, trong miệng lại hỏi một câu: "Anh thật sự muốn ở đây? Chúng ta chẳng có chuẩn bị cái gì cả."
Trên thực tế, trong ba lô anh mang theo không chỉ có đồ ăn, nước, quần áo cùng chăn mà còn có chất bôi trơn cùng bao cao su mùi hoa quả. Anh chỉ là muốn nhìn một chút, tên đã lên dây lại không thể bắn, người kia sẽ đưa ra phản ứng gì: buông tay hay vẫn tiếp tục?
Tiết Diễm lại lên tiếng, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Tôi chuẩn bị."
Thẩm Phóng sửng sốt, lại bật cười: "Không nghĩ tới Tiết Diễm Diễm nhìn qua tốt xấu cũng là chính nhân quân tử, trong đầu lại bạo dạn như vậy. Nói coi, cả ngày anh đều nghĩ gì trong đầu vậy? Nói đi."
"Nghĩ anh." Tiết Diễm nói xong hai chữ này, dùng miệng của mình chặn miệng Thẩm Phóng, không để cho anh tiếp tục đùa giỡn.
Thân thể nóng bỏng của Tiết Diễm đè lên người Thẩm Phóng không ngừng ma sát, ngón tay cũng lưu luyến trên người anh, xoa nắn làn da căng mượt cùng cơ thể rắn chắc, vuốt ve lồng ngực cùng phần eo nhạy cảm, lại tiếp tục đi xuống, bồi hồi ở cửa sau.
Thẩm Phóng cảm nhận được ý đồ của hắn, đột nhiên dừng lại động tác, rút lại nụ cười không đứng đắn kia, bắt lấy tay Tiết Diễm ngăn cản hắn tiếp tục, vẻ mặt nghiêm túc: "Nói cho tôi biết, anh muốn thế nào?"
Thanh âm Tiết Diễm khàn khàn đáng sợ: "Tôi muốn anh."
"—cầu tôi."
Thẩm Phóng thay đổi thất thường, lúc nóng lúc lạnh khiến Tiết Diễm trong lòng bất ổn, thần trí điên đảo, lời khẩn cầu trong nháy mắt không chút do dự thốt ra: "Phóng Phóng, cầu anh, cho tôi."
"Vậy đến đây đi." Thẩm Phóng cũng không phải là kẻ khác người, cũng đã đến tình trạng này liền thuận lý thành chương mặc hắn tiếp tục đi tiếp, lại cười xấu xa chủ động ra tay, chạm vào bảo bối của hắn.
Tiết Diễm cuối cùng cũng nhận được đồng ý của Thẩm Phóng, hai ba động tác đã kéo chỗ quần áo không tính là nhiều của hai người xuống, cuồng nhiệt mà sùng bái hôn khắp toàn thân anh.
Dùng đôi tay run rẩy lấy thứ đã chuẩn bị tốt trước đó, trong lòng Tiết Diễm vội vàng muốn chết nhưng lại sợ làm Thẩm Phóng bị thương, đành bắt buộc bản thân kiềm chế, làm tốt đoạn tiền hí, cuối cùng mới nhất cổ tác khí (*), tiến vào anh thật sâu.
(*) Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Trong khoảnh khắc hai người hoàn toàn kết hợp, một tia lí trí vẫn cố duy trì trong đầu Tiết Diễm bị dục vọng bùng nổ đốt cháy triệt để.
Hắn đắm chìm trong cơ thể Thẩm Phóng, đấu đá lung tung, dùng lưỡi kiếm sắc bén của bản thân không ngừng chà đạp lối vào nóng bỏng kia như một con dã thú điên cuồng, muốn nuốt chửng người dưới thân, khiến cơ thể người kia từ đầu đến cuối đều được bao phủ bởi dấu vết của chính mình.
Lưng trần không ngừng cọ xát với mặt cỏ mềm mại khiến cỏ xanh tươi non tứa ra chất lỏng xanh mát, hương thơm ngát mũi. Người phía trên cuồng nhiệt đến không khống chế được, luống cuống không theo quy luật gì va chạm cùng ra vào thật mạnh, hơn nữa thứ vùi trong cơ thể cũng rất khủng, khiến người lần đầu tiên làm bên tiếp nhận – Thẩm Phóng vừa trướng vừa đau rất lâu, khoái cảm tê dại mới dần dần từ nơi hai người tiếp xúc từng chút từng chút tràn ngập khắp toàn cơ thể.
Thẩm Phóng chưa bao giờ biết, Tiết Diễm – nhìn qua lãnh đạm cấm dục thực chất lại biệt nữu đáng yêu – trong người còn có mười phần dã tính đến vậy, hoặc có thể nói là một mặt điên cuồng.
Trăng tháng bảy lững lờ lên muộn, trải dài ánh bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng lên một vùng đất rộng lớn vô ngần.
Lúc này Thẩm Phóng mới có thể nhìn được, dưới ánh trăng, trên mặt Tiết Diễm có cái gì trong suốt như nước lấp lánh lóe lên.
Anh vươn tay sờ, ấm áp mà ướt át, là nước mắt.
Không phải là thích sao? Tại sao anh lại khóc? Là đang vui đúng không?
Trái tim Thẩm Phóng đột nhiên mềm nhũn lại có chút chua xót, ôm thật chặt cổ người kia, ở trên cơ thể đang phập phồng vô cùng dịu dàng dùng đầu lưỡi liếm đi nước mắt của hắn.
Lần đầu tiên vui sướng tràn trề cuối cùng cũng đến lúc kết, hai người toàn thân đều đầy mồ hôi, rất giống vừa bước từ dưới nước lên.
Đêm cũng đã xuống rất sâu, bọn họ đơn giản thu thập một chút rồi mới trở về viện nhỏ dưới chân núi, sau đó cùng nhau xuống ao bên cạnh dàn nho tắm rửa bớt mồ hôi, nhựa cây cỏ cùng dịch dính dấp trên người.
Mặt trời đã lui từ lâu nhưng nước ao hấp thụ ánh mặt trời một ngày vẫn ấm áp thoải mái như vậy. Trong lúc tắm rửa, người vừa nếm thử tư vị lần đầu tiên – Tiết Diễm nhịn không được, lại đem người đặt bên ao không ngừng hôn cùng vuốt ve, dựa vào nước ao lại tiến vào, phát tiết một lần mới tiếp tục tắm rửa sạch sẽ, hai người trở lại phòng ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau theo kế hoạch là lên núi ngắm mặt trời mọc.
Thẩm Phóng lo lắng ngủ quên liền đặt liền năm cái báo thức, vài phút một cái.
Sau đó, ngay khi nghe thấy tiếng báo thức đầu tiên vang lên, Thẩm Phóng rất hiếm thấy mở mắt.
Tiết Diễm dậy sớm hơn anh một chút nhưng cũng không mở mắt, mà lúc anh giãy dụa muốn đứng lên liền ấn lại vào trong lồng ngực mình.
Thẩm Phóng đẩy hắn, nói, "Bảo bối, rời giường rời giường, chúng ta lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc."
Tiết Diễm ôm anh không buông tay, khẽ cau mày, không tình nguyện lẩm bẩm: "Tôi không muốn dậy."
Thẩm Phóng nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối ngu ngốc của Tiết Diễm, nhịn không được nở nụ cười, "Miệt mài tới độ không dậy nổi à? Còn có thể được không hả tiểu đồng chí Tiết Diễm Diễm? Mới làm hai lần mà thôi, tôi còn chưa thế nào mà anh đã.."
Kết quả còn chưa nói xong đã bị Tiết Diễm – thân thể sáng sớm mười phần phấn khích – nhanh như hổ đói vồ mồi đặt trên giường, ngăn lại miệng anh, rồi bắt đầu lần thứ ba – cũng chính là lần đầu tiên lăn "giường".
Thẩm Phóng thấy thời gian còn sớm cũng hết sức phối hợp thả lỏng cơ thể, kéo dài nụ hôn.
Chờ hai người đều phát tiết, ôm nhau hưởng thụ dư vị cao trào, anh đột nhiên nhớ tới cái gì, cười cười nhéo nhéo mặt Tiết Diễm: "Anh như vậy là xem như đồng ý theo đuổi của tôi rồi phải không?"
Anh đã tính kỹ càng như vậy, kết quả trăm triệu lần cũng không ngờ tới, Tiết Diễm lại rút điểu vô tình, lạnh lùng nói: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Lăn giường mà thôi, không tính! Không tính!
Đây là sắc dụ! Đây là gian lận! Trừ điểm trừ điểm!
Thẩm Phóng duỗi tay chân khắp giường, cường điệu kêu lên: "Trời ạ, tôi đã bị người ta đùa giỡn thành búp bê rách mà người ta còn không thèm đồng ý tôi."
Tiết Diễm: "..."
Tiết Diễm nhịn không được lại nhìn anh một cái.
Đôi môi bị hôn đến đỏ mọng ướt át, khóe mắt còn lưu lại sắc đỏ của tình cảm mãnh liệt, làn da trắng trẻo lõa lồ ngập tràn dấu hôn xanh xanh tím tím, ngay cả khóe miệng cười trêu tức cũng là độ cong dụ người, đẹp đẽ như vậy, cám dỗ người ta cam tâm tình nguyện chìm đắm.
Không giống búp bê rách mà tựa như một búp bê tình dục.
Đôi mắt Tiết Diễm dần dần sâu thẳm, dường như lại dâng lên dục vọng vô tận, thanh âm trầm khàn: "Anh có muốn biết dạng nào mới là búp bê rách chân chính không?"
Thẩm Phóng sát phong cảnh đá một cước vào người hắn: "Đừng điên. Mau đứng lên đi, phải bắt kịp mặt trời mọc."
Kỳ thật đã không kịp.
May mà thể lực hai người đều khỏe mạnh, mới có thể sau một đêm ngủ không được vài giờ cùng "vận động" rất tiêu hao tinh lực, vẫn còn đủ sức chạy như điên tới đỉnh núi.
Thời điểm lên tới đỉnh núi, hai người đã bỏ lỡ khoảnh khắc mặt trời từ từ ngoi lên từ mặt biển, mà chỉ thấy mặt trời đang theo những tầng mây ẩn hiện, nháy mắt chiếu vô vàn tia sáng xa khắp nơi.
Thẩm Phóng nắm tay Tiết Diễm, rung động nói: "Bảo bối, mau nhìn đi, thật đẹp."
Ánh mắt Tiết Diễm từ đầu đến cuối vẫn dừng ở trên mặt Thẩm Phóng, nghe vậy liền đáp lời không chút do dự: "Ừ, thật đẹp."