• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Diễm không nhịn được quay đầu lại, vừa vặn tận mắt nhìn thấy một màn này, nhất thời cả kinh đến hồn phi phách tán, hét lên một tiếng: "Phóng Phóng—"

Từ lầu hai lăn ra đại sảnh vốn chỉ trong nháy mắt, nhưng trong tầm mắt choáng váng của Thẩm Phóng thì quá trình này lại thật dài.

Anh nhìn thấy lan can cầu thang từng bậc từng bậc hiện lên trong mắt, theo bản năng ôm lấy đầu bảo vệ, lại nhìn thấy Tiết Diễm xoay người chạy lại, thất kinh ôm mình vào ngực.

"Phóng Phóng, Phóng Phóng, anh thấy thế nào?" Trên mặt Tiết Diễm mất đi bình tĩnh thường ngày, giọng nói cũng khe khẽ run rẩy.

Thẩm Phóng vốn đã không tỉnh táo, lại ngã một cú như vậy, từ đầu óc đến cả người đều quay cuồng, một lúc lâu mới cảm thấy đau đớn, ôm đầu nói: "Đầu tôi hình như hơi đau."

Nơi tay anh sờ đến nổi lên một cục u rất rõ ràng, Tiết Diễm liếc mắt một cái liền nhìn thấy, không dám dùng sức mà nhẹ nhàng chạm vào một cái, tiếp tục sờ sờ chỗ khác, hỏi: "Đầu có choáng không? Còn có đau ở đâu không? Chân? Xương? Có thể đứng lên không?"

Thẩm Phóng giật giật, được Tiết Diễm giúp đỡ đứng lên, theo động tác khiến các cơ da trên cơ thể bị kéo căng, anh không nhịn được mà rít lên vài tiếng đau đớn.

Anh vừa đứng lên như vậy, áo phông ngắn tay mùa hè đã không thể che được vết trầy da cùng bầm tím trên cánh tay cùng trên đùi, từng mảng xanh xanh tím tím hồng hồng hiện rõ, nhìn qua đã thấy ghê người.

Tiết Diễm nhìn đến đỏ mắt, lập tức xốc nách cùng chân bế Thẩm Phóng lên: "Đừng sợ, tôi gọi bác sĩ tới ngay đây. À không, chúng ta đến bệnh viện!"

Ngã lăn một vòng như vậy, Thẩm Phóng đầu đau mà cơ thể cũng đau, một chén rượu kia cũng chậm rãi tỉnh. Nhưng mà bằng kinh nghiệm gây gổ đánh nhau nhiều năm, anh cũng có thể cảm giác được, lần này vết thương có thể nhìn thấy thì cũng không tính là nghiêm trọng, cùng lắm cũng chỉ là đau da nhức thịt một lúc thôi.

Vì thế bèn túm chặt quần áo Tiết Diễm: "Không cần đến bệnh viện, chúng ta tự ở nhà xử lý là được rồi."

Tiết Diễm không để ý tới đề nghị của anh, mặt căng cứng, một mặt bế Thẩm Phóng ra ngoài một mặt gọi tài xế tới, lên xe lại bắt đầu gọi điện thoại. Thẩm Phóng nghe không rõ lắm nhưng từ lời nói phía Tiết Diễm cũng có thể đoán ra, đầu kia hẳn là một bệnh viện cao cấp.

Mất mười phút mới đến bệnh viện gia kia, trước cổng đã có người đợi, vừa thấy bọn họ lập tức chào đón: "Tiết thiếu gia, bác sĩ cũng đã sắp xếp ổn thỏa, có thể trực tiếp vào kiểm tra."

Tiết Diễm lo lắng Thẩm Phóng đầu hoặc xương khớp có vấn đề nên đề nghị kiểm tra rất nhiều, Thẩm Phóng phản đối không được đành phải nghe theo, chụp chiếu CT, chụp X quang, còn đem cả những kiểm tra không cần thiết khác làm một lần.

Trưởng khoa bị gọi từ nhà đến híp mắt xem tất cả kết quả kiểm tra của Thẩm Phóng, cuối cùng lấy những loại thuốc trị ngoại thương bình thường nhất đưa cho anh, nói với hai người: "Được rồi, có thể về nhà được rồi."

Tiết Diễm không tin tưởng lắm: "Như vậy có được không? Không có vấn đề gì khác? Anh ta lăn từ cầu thang cao như vậy."

Trưởng khoa tính tình rất tốt: "Không có vấn đề gì đâu, quay về đi."

Tiết Diễm nửa tin nửa ngờ, bác sĩ vừa đi thì hắn đã bước tới, dáng vẻ phải cùng Thẩm Phóng nói chuyện nghiêm túc.

Thẩm Phóng nhớ tới chủ đề đang nói trước khi lăn xuống cầu thang, bắt đầu ai ai da da kêu đau.

Tiết Diễm lại lập tức luống cuống, trưởng khoa còn chưa kịp đi xa đã nhanh chóng bị gọi quay lại.

Thẩm Phóng: "..."

Tiết Diễm: "Ngài nhìn lại xem, có phải còn có vấn đề nào chưa kiểm tra không? Có để lại di chứng không? Hay là để anh ta nằm viện quan sát hai ngày?"

Trưởng khoa dễ tính còn không nhẫn nại nổi: "Đã nói là không có, thật sự chỉ là thương tích nhỏ mà thôi."

Tiết Diễm nhấn mạnh: "Nhưng mà anh ta nói là rất đau!"

Trưởng khoa đã trong nghề nhiều năm, giờ trên mặt chỉ có vẻ "Nam tử hán chỉ có chít thương tích này thì sợ gì đau", lập tức đảo mắt, ước chừng từ tay hai người vẫn đang ngắm chặt cùng khóe mắt đuôi mày đang quấn quýt nhìn ra cái gì, sâu xa lên tiếng: "Đau là đương nhiên rồi, cầu thang cao như vậy. Nhưng đây cũng không phải không có biện pháp đúng không? Đằng nào cũng trải qua nhiều bước như vậy rồi, vậy thì nằm viện hai ngày, cũng coi như giải quyết thỏa đáng."

Thẩm Phóng: "..." Kiên định của ngài đâu, lão tiên sinh?

Tiết Diễm nhận được quyết định hắn muốn từ trưởng khoa, lập tức gọi người đến làm thủ tục nhập viện cho Thẩm Phóng.

Thẩm Phóng không muốn xin phép nghỉ thế là không ỉ ôi kêu đau nữa, nói: "Không cần nằm viện, không có việc gì đâu, mai còn phải đi làm nữa."

Tiết Diễm nói: "Tôi thay anh xin phép."

Thẩm Phóng: "Xin nghỉ ốm cũng bị trừ tiền đó."

Kết quả lý do này của Thẩm Phóng không những không thuyết phục được Tiết Diễm, mà ngược lại Tiết Diễm bởi vì "trừ tiền" mà nhớ ra nguyên do ban đầu của hoàn cảnh tai bay vạ gió hiện tại.

Hắn nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Gần đây anh thiếu tiền? Tại sao lại không nói với tôi? Anh hỏi Nghiêm Cẩm tìm việc làm thêm cũng bởi vì vậy?"

Thẩm Phóng quả thực muốn quỳ lạy năng lực liên tưởng của hắn.

Cũng may mắn là hiện tại anh đang tỉnh táo, phản ứng cũng rất mau lẹ, lập tức vô cùng khôn khéo nghĩ ra biện pháp "tìm được đường sống từ cõi chết".

"A a a, anh đừng cứ một hai truy hỏi rõ ràng như vậy, quả thực không biết tận hưởng cuộc sống gì cả!" Thẩm Phóng cố ý dùng giọng điệu trách móc, "Không phải ngày một tháng mười(*) sắp tới rồi sao? Tôi vốn tính toán cho anh một bất ngờ, nên mới vội vàng nhờ sư phụ tìm việc làm thêm kiếm tiền. Tặng quà cho anh đương nhiên không thể dùng tiền của anh rồi. Ài, nói ra thì chẳng còn gì bất ngờ nữa! Thế là tôi lại trắng tay rồi!"

(*)1/10: Quốc khánh Trung Quốc

Nói như vậy, Tiết Diễm quả nhiên tin.

Trong lòng hắn vừa vui sướng lại vừa hối hận, vòng tay ôm Thẩm Phóng, thì thào: "Rất xin lỗi..."

"Quên đi." Thẩm Phóng từ bi khoát tay: "Cho nên tôi không cần phải nằm viện nữa, ngày mai lại tiếp tục chăm chỉ đi làm."

"Không được." Trên mặt Tiết Diễm vẫn còn biểu tình áy náy nhưng giọng lại rất kiên định: "Chẳng may có di chứng gì chẳng phải còn mất nhiều hơn được không? Bác sĩ cũng nói phải nằm viện quan sát."

"..." Không phải do anh nhất quyết yêu cầu như vậy nên bác sĩ mới đồng ý à! Thẩm Phóng bất lực, còn có chút chột dạ vì lừa hắn nên cuối cùng cũng thuận theo, "Đi đi, anh bụng lớn anh có quyền."

Tiết Diễm: "Hả?"

Thẩm Phóng rất biết lắng nghe: "Tôi nói sai rồi. Anh nhỏ anh có quyền!" Nhỏ ở đây còn có nghĩa khác nữa.

Tiết Diễm: "..." Tôi không nhỏ chút nào!

Tin tức Thẩm Phóng nằm viện giống một cơn gió lớn, một đêm đã bay khắp vòng bạn bè của anh cùng Tiết Diễm.

Sáng sớm hôm sau đã lục tục có người tới bệnh viên thăm anh.

Bạn bè Thẩm Phóng đến sớm nhất, sau đó nghe lý do bị thương của anh, mười người thì tám chín đều là: "Ha ha ha ha ha ha ha!"

"Đủ rồi." Thẩm Phóng một bên gặm táo Tiết Diễm gọt cho, một bên nằm trên giường bệnh vươn một chân dí dí mấy người bạn đang cười rũ rượi: "Tốt xấu gì hiện tại tôi đây cũng là bệnh nhân, yêu thương đâu?"

Hội bạn đều tỏ vẻ: "Bị cậu ăn mất rồi!", "Chưa từng có thứ này nha!", "Yêu thương là cái gì dị, ngộ đâu có biết ~~"

Một đám chết tiệt, thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa giận.

Sau đó một lúc thì hội bạn của Tiết Diễm cũng tốp năm tốp ba tới đây thăm hỏi.

Hoắc Tiểu Trì đến một mình, phá lệ đem tới cho Thẩm Phóng rất nhiều đồ ăn uống, nói rằng gần đây cậu ta mới quen một người bạn mới nấu ăn rất tốt, nghe thấy cậu ta nói phải đi thăm bệnh nên tự tay nấu cho.

Sau đó nó liền giương đôi mắt mong chờ nhìn Thẩm Phóng mở cặp lồng, từng miếng từng miếng gắp thịt không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng không nhịn được: "Không phải anh bị bệnh à? Tại sao còn ăn uống tốt như vậy?"

Thẩm Phóng cười ha hả: "Chẳng lẽ cậu đang trông chờ tôi nói không muốn ăn rồi sau đó trả lại đồ cho cậu? Thành ý đi thăm bệnh nhân đâu!"

Tâm tư giấu kín của Hoắc Tiểu Trì bị chọc thủng, vô cùng ngượng ngùng cúi đầu.

Đợi tới giữa trưa, Nghiêm Cẩm vừa nghỉ trưa đi cùng Tạ nhị thiếu tới bệnh viện.

Tính thời gian thấy Thẩm Phóng vừa tách khỏi họ chưa bao lâu đã bị thương, biểu tình Nghiêm Cẩm hết sức vi diệu: "Cậu đã là người thứ chín rồi."

Thẩm Phóng tò mò: "Thứ chín cái gì cơ?"

Nghiêm Cẩm cảm khái: "Người bên cạnh tôi nửa năm nay dường như không được may mắn lắm... Cậu đã là người thứ chín nhập viện rồi."

Tạ nhị thiếu ở bên cạnh xen mồm: "A Cẩm, còn em đâu? Em là người thứ mấy?"

"Cái này cậu cũng muốn tranh." Nghiêm Cẩm nói, "Cậu là người đầu tiên." Là tự tay mình đánh đến vào viện.

Tạ nhị thiếu không ngờ không có tí liêm sỉ nào, lại còn trưng ra vẻ tự hào.

Thẩm Phóng liền cười rộ lên, cũng rất cảm khái: "Kỳ thật tôi vẫn là người cuối cùng trong nhà nhập viện. Mẹ, anh trai..."

Tiết Diễm không phục: "Tôi không tính là người trong nhà anh à? Tôi vẫn không..."

Thẩm Phóng nhanh chóng ngắt lời Tiết Diễm: "Tính cái gì mà tính, đừng có nói linh tinh."

Nghiêm Cẩm đột nhiên hỏi: "Tiểu Thất, có phải anh trai cậu tên là Thẩm Tiềm, vẻ ngoài giống hệt cậu cũng đang nằm viện không?"

"Hả?" Thẩm Phóng sửng sốt, "Đúng vậy, tại sao sư phụ lại biết?"

Nghiêm Cẩm nói: "Trước kia tôi cũng nằm viện một thời gian, đã từng gặp anh ta."

Thẩm Phóng lập tức phản ứng lại, liên tục truy hỏi: "Khi nào vậy? Sao em chưa từng nghe anh nhắc tới? Bệnh có nghiêm trọng không?"

"Cách đây một khoảng thời gian rồi." Nghiêm Cẩm hiếm khi lúng túng như vậy, "So với tình huống của anh cậu cũng không khác lắm, nhưng mà không nằm lâu như anh ta."

Trong lời nói của anh ta có chút cổ quái, Thẩm Phóng chưa kịp hiểu rõ đã bị một đoạn khác cướp đi sự chú ý.

"... Tôi biết một vị Vu tiên sinh, cậu có thể tới tìm người đó, thỉnh y xem qua anh trai cậu một chút."

Thẩm Phóng: "Vu tiên sinh là bác sĩ chuyên điều trị lĩnh vực này sao?"

"Không phải bác sĩ." Trong giọng nói của Nghiêm Cẩm lộ ra một tia kính trọng, "Y là một đại sư rất lợi hại."

Thẩm Phóng mười phần ngờ vực, lại nghe Tiết Diễm ngồi bên giường lên tiếng: "Vu tiên sinh anh nhắc tới có phải tên là Vu Kỳ không?"

"Đúng vậy." Nghiêm Cẩm quay đầu nhìn hắn một cái, "Cậu cũng quen?"

"Từng gặp một lần." Tiết Diễm nói xong, ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, "Đúng là một vị đại sư."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK