• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm sao để phân biệt đây!

Thẩm Phóng lật đi lật lại chín tấm ảnh, lại nhìn từ đầu tới đuôi, chắc chắn rằng mình thật sự không nhìn ra đám con nít này khác nhau ở chỗ nào.

Mắt thấy giải đề vô vọng, trong lòng anh bắt dầu nhanh chóng cân nhắc có nên sử dụng phương án khác không.

Xông vào? Ài, coi vẻ không được.

Vài người trước mặt anh đều quen mặt, hơn nữa thân thể cũng cường tráng. Người bên mình không đủ nhiều, đối đầu với bọn họ cũng không nắm chắc phần thắng.

Nếu chính mình cũng ra trận thì nói không chừng còn có thể, nhưng như vậy lại rất ảnh hưởng tới hình tượng chú rể.

Thẩm Phóng quyết đoán thay đổi suy nghĩ, lấy ra tiền lì xì hòng mua chuộc bọn họ.

Nhưng hiển nhiên mấy vị thiếu gia này lại vô cùng ngoan cố, không bị tiền tài động tâm. Tiền lì xì thì cầm vẫn rất nhanh nhưng lại không tránh đường cho anh.

Thẩm Phóng nhìn mỗi người bọn họ một cái, tìm kiếm sơ hở trong đó.

Quả nhiên vẫn có sơ hở, đứng trước ánh nhìn chăm chú chờ mong của anh, bạn học Hoắc Tiểu Trì đứng đằng sau những người kia cuối cùng cũng chịu không nổi, lặng lẽ hướng anh nhéo ngón cái, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải, tạo dấu số bảy.

Nhìn lại ảnh chụp, phía dưới góc phải quả nhiên có đánh số nho nhỏ.

Bạn học Hoắc Tiểu Trì nằm vùng đại công vô tư trợ giúp cựu tình địch Thẩm Phóng Phóng của mình thành công vượt qua cửa ải đầu tiên trên đường đón dâu.

Qua khỏi cửa đầu tiên liền thấy mấy cửa sau đơn giản hơn nhiều, chỉ là vài trò chơi đổ chút mồ hôi thông thường.

Chẳng hạn như hỏi về chuyên ngành đại học của Tiết Diễm, thậm chí cả đề mục luận văn tốt nghiệp, món quà sinh nhật ưa thích của mẹ Tiết Diễm, tuổi cùng chức vị cha hắn. Nếu không thì là địa điểm hai người gặp nhau lần đầu tiên, những nơi thường đến hẹn hò.

Mặc dù cũng có chút khó khăn nhưng Thẩm Phóng cũng đã có phòng bị trước, hơn nữa thủ vệ mấy vòng này cũng không quá hà khắc, thỉnh thoảng đáp không được cũng có thể dùng tiền lì xì mua chuộc.

Một đường thông chốt, Thẩm Phóng rốt cuộc cũng đi tới cánh cửa cuối cùng.

Bên trong cửa chính là Tiết Diễm, thanh âm bên ngoài hắn đều nghe được hết, mà thủ vệ cửa này là Tiết Miểu dẫn đầu một nhóm mấy cô nhỏ khác, đều là em gái Tiết Diễm, thân kiều thể nhuyễn, giọng nói trong trẻo.

Các cô nhao nhao đòi Thẩm Phóng kể mười nickname của Tiết Diễm, dùng mười loại ngôn ngữ khác nhau nói "Tôi yêu em", dùng nửa miếng bánh mì gặm thành hình trái tim, hát hai bài hát chứa tên cô dâu, vân vân...

Đợi cho Thẩm Phóng dựa theo yêu cầu của các cô mà đọc xong cam đoan đối với cô dâu, mười vấn đề mà các cô chuẩn bị đều giải quyết xong xuôi. Nhưng mấy cô bé dường như còn có ý vẫn chưa hết, trầm ngâm đứng ở cửa không chịu tránh ra, tiếp tục nghĩ yêu cầu khác.

Thẩm Phóng chờ không nổi nữa, cười cười với các cô, sau đó đột nhiên giơ tay, vung một bó to bao lì xì.

Tiền nhiều tiền ít vung một bên, nhóm mấy cô nhỏ này dù sao cũng ham vui, cười đùa vài cái liền tranh nhau tiền lì xì, bức tường người cuối cùng cũng xuất hiện chỗ trống.

Còn hai cô nhỏ kiên trì không tranh lì xì cũng không ngăn cản được Thẩm Phóng cùng hội phù rể, vung tiền như rác một lúc, Thẩm Phóng cuối cùng cũng nhân cơ hội đẩy ra cánh cửa cuối cùng mà xông vào phòng.

Tiết Diễm mặc áo cưới trắng tinh, im lặng ngồi trên giường, ánh mắt bình thản trầm tĩnh, tư thái đoan trang tao nhã, xinh đẹp tới không thể tưởng tượng nổi.

Trong nháy mắt kia, Thẩm Phóng thậm chí còn có chút hối hận vì đã để cho những người khác thấy được hắn trong dạng này.

Thẩm Phóng bước một bước lớn lên, quỳ một gối trước giường, vươn một bàn tay tới người trên giường, "Tiểu mỹ nhân, theo tôi đi trốn nhé?"

Tiết Diễm cũng rất trinh liệt cùng quyết đoán lắc đầu, "Không đi."

Xung quanh nhất thời nổ ra một tràng cười.

Thẩm Phóng nhìn hắn, đột nhiên nở một nụ cười lưu manh, "Kia lại không phải do tiểu mỹ nhân quyết định rồi."

Nói xong liền đứng dậy, ôm công chúa Tiết Diễm, quay đầu chạy thẳng ra ngoài.

Quần chúng vây xem vẻ mặt ngơ ngác, sững sờ vài giây mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy theo ra cửa, xuống lầu, lên xe đi tới biệt thự cử hành hôn lễ mà Thẩm Phóng đã trang hoàng cẩn thận.

Quá trình cụ thể của nghi thức so với lần đầu tiên cũng có vài phần tương tự, chỉ khác bước bái đường đưa vào động phòng cuối cùng.

Mà khác biệt lớn nhất chính là, lúc này ở vị trí người thân của Thẩm Phóng cũng đã có hai người – mẹ anh cùng anh trai – chúc phúc những lời chân thành tha thiết với hai người.

Mẹ Thẩm Phóng nhận chén trà "con dâu" dâng tới, một bên cười một bên lau nước mắt.

Thẩm Tiềm nhìn thấy "cô dâu" cao to đẹp mã bên cạnh em trai thì thấy buồn cười lắm, nhưng cuối cùng vẫn nể tình nhịn xuống, chỉ vỗ vỗ lưng mẹ trấn an.

Dựa theo sắp xếp phía trước, người chủ trì – vẫn là ảnh đế Cố Cẩn Hoa – tuyên bố tân lang tân nương động phòng, chú rể Thẩm Phóng cùng cô dâu Tiết Diễm của mình mới thuận lý thành chương rời khỏi lễ đường, trở lại tân phòng trên lầu biệt thự.

Sau đó ảnh đế tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, còn có cả màn trình diễn của các ngôi sao, mà bữa tiệc lần này là dạng tự phục vụ, không yêu cầu chủ nhân bắt buộc có mặt, độ tự do rất cao.

Kết thúc buổi lễ, hai hoa đồng đáng yêu như ngọc tuyết nâng đuôi váy dài của cô dâu, theo dẫn dắt của người lớn bước từng bước theo Tiết Diễm vào tân phòng.

Mà Thẩm Phóng còn chú ý tới vài việc cùng nhóm phù rể cùng bạn bè mình một lúc cũng rời khỏi lễ đường.

"Cô dâu" của Thẩm Phóng đã ngồi trong phòng đợi, mặc áo cưới thướt tha trắng tinh, dây cột chỉnh tề một đường từ eo tới dưới xương bả vai.

Hắn đoan trang ngồi đó, thuần khiết không tì vết lại lãnh đạm cấm dục, khiến người ta chùn chân, lại khiến người ta muốn phá vỡ lớp ngụy trang kia, vạch ra bộ dáng hoàn toàn sa đọa của hắn.

Thấy Thẩm Phóng đi vào, Tiết Diễm đứng lên nhưng chỉ nhìn anh, chẳng nói lời nào.

Gương mặt Tiết Diễm cũng vô cùng xinh đẹp, làn da trắng muốt, ngũ quan tinh xảo chẳng thể chê được, chẳng qua khí chất có chút lạnh lẽo.

Mặc đồ nam là bộ dáng tinh anh cấm dục, thay đồ nữ cũng là tiểu mỹ nhân lạnh lùng.

Thẩm Phóng nhìn hắn cười.

Tiết Diễm không tự nhiên kéo váy, "Anh cười cái gì?"

Thẩm Phóng nói: "Vợ tôi thật sự là xinh đẹp như hoa."

Chú rể đi tới hôn lên môi cô dâu của mình, tiếp tục nụ hôn chưa thỏa mãn nơi lễ đường kia.

"Cô dâu" bề ngoài cấm dục cuối cùng cũng không chịu nổi nụ hôn nhiệt tình này của anh mà cứng lên.

Thẩm Phóng không có ý tốt, "Mặc áo cưới có phải vừa khó khăn vừa nóng nực không?"

Tiết Diễm mím môi, "Không sao đâu."

Còn chưa đợi hắn nói xong, chú rể áo quần chỉnh tề đã quỳ một gối xuống đất, cúi thấp người chui vào trong áo cưới, nghiêm túc nói: "Tôi giúp em cởi đồ cho mát."

Sau đó Thẩm Phóng lại ngây ngẩn cả người, vài giây sau khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Cô dâu của anh bên trong không mặc cái gì cả.

"Bảo bối." Chú rể tà khí cười rộ, giơ tay chạm vào bộ vị của hắn đã bắt đầu rục rịch, "Nơi này đã không thể chờ được rồi."

"Ừ." Cô dâu đã bị kỹ thuật thuần thục của anh khơi mào dục vọng, lùi về sau vài bước, "Nên làm gì đây?"

Thẩm Phóng không nói gì.

Dưới tầng tầng lớp lớp làn váy che, Tiết Diễm không nhìn thấy biểu tình cùng động tác Thẩm Phóng.

Đột nhiên, thân thể Tiết Diễm chấn động mạnh.

Khí quan nóng rực của hắn chợt rơi vào một nơi ấm áp ẩm ướt.

Là Thẩm Phóng ngậm hắn.

Tiết Diễm trong nháy mắt kích động vạn phần, chỗ kia càng nhanh chóng trở nên cứng rắn nóng như lửa, dường như không thể nhịn nổi.

Thẩm Phóng liếm một lúc liền từ váy chui ra, nâng tay đẩy hắn ngã xuống giường, bản thân đè lên, nhiệt tình hôn từ trên xuống dưới, từ mặt, cổ tới miệng.

Tiết Diễm nhắm mắt mặc anh di chuyển, cánh tay chống lên giường sau lưng, đầu ngửa ra sau. Yết hầu yếu ớt lộ ra trước mặt đối phương, hình thành một đường cong duyên dáng.

Thẩm Phóng cúi đầu, hôn cắn cổ hắn, lại cách tầng tầng lớp lớp ren mà vuốt ve ngực Tiết Diễm.

Cảm xúc của lớp ren này khiến Thẩm Phóng cảm thấy vô cùng xa lạ mà lại kỳ diệu, anh vuốt ve ngực hắn một lúc, thậm chí còn có ý xấu mà đùa giỡn thứ nho nhỏ đang nhô lên ở dưới.

Cô dâu mẫn cảm của anh thở hổn hển, "Anh đang sờ cái gì, tính coi tôi thành một cô gái sao?"

Thẩm Phóng cười cười, dùng đầu gối chọc chọc thứ đang muốn nổ tung kia, "Mấy cô ấy không có thứ này đâu."

Đến lúc này, Tiết Diễm trừ bỏ khóe mắt đỏ hoe, đầu tóc rối loạn, trên trán còn có chút mồ hôi, nhìn qua vẫn vô cùng tao nhã đứng đắn.

Cho dù dục hỏa trong cơ thể đang dâng lên, hạ thân cũng đã sớm vận sức chờ phát động, vô cùng vội vàng muốn chen vào cơ thể vợ mình, nhưng đều bị áo cưới lùng bùng che khuất, hoàn toàn không nhìn ra cái gì, thậm chí cả dải lụa thật dài sau lưng cũng vẫn chỉnh tề như cũ, gọn gàng tỉ mỉ.

Thẩm Phóng đè đầu gối lên Tiết Diễm, một bên hôn hắn một bên cởi từng phần quần áo trên người, áo khoác, quần, đồ lót,...

Hạ thân đã sớm trống trải, trên người lại cố tình để lại một chiếc áo sơ mi trắng, nửa kín nửa hở treo trên người.

Tiết Diễm khó dằn nổi mà quay lại hôn anh, lực tay ôm thắt lưng Thẩm Phóng tăng lên, muốn xoay người áp chế anh, muốn kéo đi thứ che chắn cuối cùng trên người.

Thẩm Phóng thế mà lại cười cười, thậm chí dùng một ít lực, vẫn duy trì để hắn dưới thân thể mình.

Tiết Diễm không rõ mọi chuyện, tiếp theo lại thấy đối phương vén tà váy cưới lên, lập tức khóa ngồi trên người hắn.

Áo cưới xinh đẹp mộng ảo kéo lên trên eo để lộ ra một khoảng, hoàn toàn không ngăn cản được da thịt nơi hạ thân thân mật.

Trong nháy mắt kia, Tiết Diễm cảm giác như có một dòng điện nhỏ bé mà lại uyển chuyển từ nơi tiếp xúc kia nổi lên, nhanh chóng lan ra toàn thân hắn.

Tiết Diễm lập tức hiểu ý của Thẩm Phóng.

Giây tiếp theo, Thẩm Phóng nhấc lên tà váy thật dài, đưa tay đặt lên mặt hắn, hoàn toàn che khuất tầm mắt Tiết Diễm.

- -----------------

Chap sau là end rồi nhaaaa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK