Dứt lời, luồng hơi nóng lập tức phả lên môi Mạc Sơ Quyết.
Cậu còn đang ngơ ngác, cánh môi đã bị người trước mặt ngậm lấy.
Dụ Quy Tinh chưa từng hôn môi nên chẳng có cách thức gì, chỉ biết cắn qua cắn lại. Nhưng con người là loài động vật khéo học hỏi, qua chốc lát, hắn liền tìm qua phương pháp.
Hắn cắn nhẹ lên môi đối phương, trước tiên dùng răng ma sát, sau đó phủ toàn bộ lên, răng môi giao hòa, phương pháp cọ xát và liếm mút không ngừng biến đổi.
Chẳng mấy chốc, cánh môi hồng nhạt sưng lên căng mọng dưới ánh đèn.
Mạc Sơ Quyết ngẩn ngơ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hơi thở nóng rực phả trên mặt khiến cậu mềm nhũn cả người.
Thời khắc này cậu không nghĩ được gì nữa. Tiếng tim đập kịch liệt như muốn phá thủng màng nhĩ, nước mắt không kìm được trào ra nhuộm đỏ hoe đuôi mắt.
Dụ Quy Tinh đau lòng hôn lên những giọt nước mắt ấy, đoạn nắm cằm cậu mổ nhẹ.
Mạc Sơ Quyết bị động tiếp nhận nụ hôn này, đôi mắt dần mơ màng.
Thời điểm đầu lưỡi Dụ Quy Tinh khẽ liếm môi cậu ý muốn tiến vào, Mạc Sơ Quyết cuối cùng cũng sực tỉnh, đồng tử giãn ra, vươn tay đẩy về phía trước.
Dụ Quy Tinh nhắm nghiền mắt, toàn bộ tâm trí đều đang đắm chìm trong hơi thở ngọt ngào chẳng hề phòng bị, vậy nên bị Mạc Sơ Quyết đẩy một phát lùi về sau mấy bước.
Lưng va vào tường, Dụ Quy Tinh ngước nhìn người trước mặt, vẻ mặt đầy hoang mang.
Đợi khi hô hấp hỗn loạn dần bình ổn lại, hắn mới lên tiếng hỏi bằng giọng đã khàn đi: "Sao thế?".
Gương mặt Mạc Sơ Quyết còn vương nước mắt, cậu mấp máy môi, siết chặt nắm tay buông thõng bên hông: "Cậu làm gì vậy?".
Thấy đối phương phản ứng mạnh mẽ, Dụ Quy Tinh xoa ấn đường, cảm thấy hơi phiền muộn.
Tối nay bất cẩn uống quá chén, lại thêm lần đầu tiên được bạn trai đưa đồ ăn khuya, hắn không kìm chế được liền hôn cậu.
Dù sao cũng là xử nam đã nghẹn quá lâu, hành động kia cũng là bình thường, ai ngờ Mạc Sơ Quyết lại phản ứng như vậy.
Lẽ nào do không quen?
Nghĩ vậy, hắn xoa vai, tiến lên một bước: "Xin lỗi, vừa rồi nhất thời khó nhịn, sau này sẽ hỏi ý kiến trước khi hôn cậu".
Nào ngờ Mạc Sơ Quyết thấy hắn vừa tiến lên liền vô thức lùi về sau.
Dụ Quy Tinh nhíu mày khó hiểu: "Cậu..."
"Tớ không nói cái này".
Mạc Sơ Quyết ngắt ngang lời hắn, đầu cúi thấp không nhìn rõ biểu cảm.
Dụ Quy Tinh không lên tiếng nhưng đôi môi từ từ mím chặt, bỗng dưng lòng hắn dấy lên một dự cảm vô cùng xấu.
Mạc Sơ Quyết: "Tại sao cậu hôn tớ?".
Tuy Dụ Quy Tinh cảm thấy câu hỏi này rất khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tôi hôn bạn trai mình thì có gì không bình thường?".
Bàn tay đang gạt nước mắt của Mạc Sơ Quyết lập tức khựng lại.
Cậu chầm chậm ngẩng đầu, trên mặt hiện đầy nghi hoặc lẫn kinh ngạc không thể tưởng nổi, cậu gằn từng chữ: "Cậu, nói lại lần nữa".
"Cậu nói ai là bạn trai cậu?".
Dụ Quy Tinh thản nhiên đáp: "Cậu".
Mạc Sơ Quyết tưởng mình sắp vỡ làm đôi: "Sao tớ không biết mình có bạn trai".
Dụ Quy Tinh điềm tĩnh trả lời: "Chúng ta bắt đầu quen từ cấp ba, tính đến hiện tại đã gần năm năm. Tuy không hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy nhưng tôi sẽ không chia tay".
Hắn cảm giác gần đây có lẽ mình đã phạm lỗi gì đó. Tính cách Mạc Sơ Quyết không phải loại dám làm không dám nhận. Bây giờ cậu không thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ, chẳng lẽ sợ bị người khác phát hiện, hoặc giả không thể chấp nhận chuyện gần gũi cơ thể, chỉ thích kiểu tình yêu Plato?
Hắn chưa kịp nghĩ chiến lược đối ứng đã bị Mạc Sơ Quyết giáng cho một đòn trí mạng.
"Nhưng trước giờ trong lòng tớ, tụi mình vẫn là tình anh em thuần khiết cơ mà". Mạc Sơ Quyết kích động đỏ cả mặt, nước mắt tuôn như mưa, cậu xoa chóp mũi, giọng nghẹn ngào: "Tớ chỉ xem cậu như anh em tốt, không chỗ nào khác với bọn Âu Dương Húc và Kỷ Vân".
Dụ Quy Tinh nghiến răng nghiến lợi: "Vậy mấy lời lúc trước cậu nói với tôi là có ý gì?".
Những giọt nước mắt đọng trên mi Mạc Sơ Quyết chực rơi xuống: "Cái gì?".
Thấy dáng vẻ quá đỗi ngây thơ vô tội kia, Dụ Quy Tinh cũng không nỡ nói nặng, chỉ tường thuật lại: "Trong chuyến đạp thanh năm lớp mười, cậu đã bày tỏ tâm ý với tôi, còn ghen tỵ bắt tôi cách xa Tống Mạn Mạn một chút. Khi ấy tôi bị cậu hành hạ mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên, sau đó tôi đáp ứng cậu, không phải cậu rất vui vẻ sao?".
Bây giờ thì hay rồi, nhóc vô lương tâm này nỡ lòng nào quên mất những chuyện đó!
Dụ Quy Tinh buồn bực xoa thái dương, đầu óc hết sức mỏi mệt sau khi bị chất cồn kích thích.
Hóa ra chỉ có mình hắn là người nâng niu từng hồi ức như trân bảo.
Nghe lời giải thích, Mạc Sơ Quyết kinh ngạc há hốc mồm: "Tớ còn chưa từng tỏ tình với cậu thì ghen ở đâu ra? Chẳng qua tớ cảm thấy Tống Mạn Mạn không phải người tốt nên không muốn cậu bị ả lừa. Kỳ thật tớ muốn cậu và Thẩm Ánh Thu thành một cặp hơn. Nếu như tớ nói gì đó làm cậu hiểu lầm, bây giờ cho tớ xin lỗi, hi vọng cậu đừng để trong lòng..."
Giải thích xong, cậu thận trọng bổ sung thêm: "Với lại tớ là trai thẳng, không thích đàn ông".
Dụ Quy Tinh chầm chậm quay đầu, bấy giờ Mạc Sơ Quyết mới phát hiện hai mắt hắn đỏ hoe: "Cậu nói cái gì?".
Mạc Sơ Quyết nuốt nước bọt, lưng dính chặt lên cánh cửa không dám nhúc nhích.
Dụ Quy Tinh bỗng cười gằn hai tiếng: "Thì ra bao nhiêu năm qua chỉ có mình tôi đơn phương tình nguyện".
Hắn nhìn xuống dưới, cười nhạo: "Trai thẳng cũng có phản ứng với đồng tính?"
"Đây là ngoài ý muốn".
Mạc Sơ Quyết im lặng che phần thân dưới.
Trạng thái Dụ Quy Tinh hiện tại rất không ổn, cậu không dám tiếp tục khiêu khích hắn.
Tính cậu vốn nhu nhược, thiếu cương quyết. Vừa nãy bởi vì lần đầu bị con trai cưỡng hôn nên mới tức nước vỡ bờ, bây giờ cơn giận tiêu tan gần hết liền trở lại bé khóc nhè yếu đuối ban đầu.
Dụ Quy Tinh bước qua.
Mạc Sơ Quyết lặng lẽ rụt vào một góc.
"Bây giờ biết sợ rồi?", Dụ Quy Tinh lạnh mặt, "Vừa rồi giận dỗi tôi hay lắm mà?".
Cả người hắn giờ hỗn loạn cùng cực. Trái tim quặn thắt, bao nỗi nhục nhã, xấu hổ và phẫn nộ lấp đầy lồng ngực khiến hắn gần như không thở nổi.
Cứ ngỡ rằng bản thân trải qua mối tình ngọt ngào suốt năm năm, bạn trai nhỏ thích mình muốn chết, còn chuẩn bị come out với ba mẹ. Nhưng hóa ra... đối phương chỉ xem mình như anh em!
Vậy mấy năm qua hắn thận trọng đi từng bước rốt cuộc là vì cái gì?
Công sức mà hắn chân thành bỏ ra bao nhiêu năm trời chẳng phải đều là uổng phí?
Môi bị cắn rách, vị gỉ sắt lan đầy khoang miệng, thế nhưng nỗi đau trong lòng còn khó chịu hơn gấp vạn lần.
Hắn chậm rãi đến gần, dừng lại trước mặt Mạc Sơ Quyết.
Nắm tay siết chặt nổi đầy cơ bắp vung lên cao, Mạc Sơ Quyết sợ hãi nhắm mắt lại.
Là do cậu làm những hành động quá thân mật mới khiến Dụ Quy Tinh hiểu lầm. Trong chuyện này cậu cũng có một phần sai, cho nên bị đánh là đáng.
Nếu đánh cậu khiến Dụ Quy Tinh dễ chịu hơn đôi chút thì dù bị đánh thêm vài cái cũng không thành vấn đề.
Nhưng nắm đấm không rơi xuống như dự đoán, Mạc Sơ Quyết lén hé mắt, phát hiện Dụ Quy Tinh đã tránh ra xa, chỉ lưu lại bóng lưng.
Hắn đang thu dọn đồ đạc trên giường, động tác gấp gáp.
Dụ Quy Tinh vậy mà không đánh cậu.
Mạc Sơ Quyết nhịn không được hỏi một câu: "Cậu đang làm gì?".
Dụ Quy Tinh kéo khóa cặp tài liệu, đoạn quay người xách ra ngoài: "Phòng này cho cậu, tôi sang phòng kế bên ngủ".
Mạc Sơ Quyết: "... Hả?".
"Ở đây có tận hai giường, bọn mình ngủ chung được mà".
Dụ Quy Tinh hung dữ trừng đối phương: "Cậu còn quyến rũ tôi".
"Cậu để tôi ở lại, nhưng tôi không muốn ngủ, tôi chỉ muốn ngủ cậu".
Trai thẳng sắt thép – Mạc Sơ Quyết ngay tức khắc hết dám hó hé câu nào.
Không hiểu tại sao Dụ Quy Tinh lại thay đổi nhiều đến thế. Lúc trước hắn ăn nói rất dè dặt, nếu không sẽ không có chuyện yêu đương một mình, còn bây giờ mở miệng ra đầy lời tục tĩu.
Hiểu lầm phát sinh một phần cũng do nguyên nhân hắn chưa từng thẳng thắn bày tỏ tình cảm mà chỉ giấu kín trong lòng, cho nên đến tận bây giờ Mạc Sơ Quyết mới nhận ra có điều bất ổn.
Biết được bản thân yêu đương giả suốt năm năm, bất luận là ai cũng không dễ chịu, Mạc Sơ Quyết có thể thông cảm, nhưng ai mà ngờ Dụ Quy Tinh lại tự "bẻ cong" hoàn toàn.
Thứ cậu có Dụ Quy Tinh cũng có, nói không chừng điều kiện bên cậu còn tốt hơn hắn. Dụ Quy Tinh muốn ngủ cậu là có ý gì?
"Đừng nhìn tôi kiểu đó". Dụ Quy Tinh vừa thẹn vừa giận, thấy hai mắt Mạc Sơ Quyết đỏ hoe như thỏ con đáng thương, bèn ác độc nói: "Không phải cậu nói chúng ta là anh em tốt à? Thế nào, còn muốn anh em tốt làm ấm giường?".
Mạc Sơ Quyết lắc đầu nguầy nguậy: "Ý tớ là... cậu vẫn chưa ăn tối".
Dụ Quy Tinh trừng cậu: "Không ăn!".
Mạc Sơ Quyết không nói nữa, nhìn hắn hớt ha hớt hải ra khỏi phòng.
Mãi đến khi cửa đóng sầm lại, Dụ Quy Tinh mới che hai mắt, chầm chậm ngồi xổm xuống hành lang.
"Mẹ nó".
Đúng là nhục muốn chết.
- ----------------------------------
Đôi lời của tác giả:
Mới đầu:
Tinh Tinh: Tức muốn chết! Nhục quá trời ơi!
Sau đó:
Tinh Tinh: Ahuhu không còn vợ rồi qaq.
- ----------------------------------
Nyoran: đoạn Tinh Tinh say rượu tui muốn đổi xưng hô thành tôi-em lắm, nhưng nếu vậy thì bé Tiểu Sơ sẽ nghi ngờ ngay. Thôi cứ để sau khi hai đứa tỏ tình rồi bung lụa sau ha.
Chương này tội Tinh Tinh quá, sau vụ này sẽ hơi ngược. Ngọt từ đầu rồi giờ ngược chút xíu cho có hương vị nha các bạn.