Cậu biết trông mình bây giờ thật ngu ngốc nhưng không thể không quay đầu nhìn.
Dường như Dụ Quy Tinh nhận ra gì đó, hắn cũng ngẩng đầu lên.
Âu Dương Húc còn căng thẳng hơn Mạc Sơ Quyết gấp bội, hắn ta ra sức kéo tay áo cậu như muốn che chắn Mạc Sơ Quyết ra phía sau để Dụ Quy Tinh không nhìn thấy.
Mạc Sơ Quyết cũng chẳng biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, cậu giật tay áo ra khỏi tay Âu Dương Húc rồi bước qua.
Cậu mỉm cười chào hỏi: "Dì Cửu Cửu, hai người cũng ăn tối ở đây ạ?".
Bấy giờ Trần Cửu Cửu mới trông thấy cậu, bà hơi kinh ngạc rồi lập tức nở nụ cười: "Trùng hợp ghê, mấy đứa họp lớp ở đây à?".
Bà nhìn nhóm thanh niên đứng sau lưng Mạc Sơ Quyết: "Đây là bạn cùng lớp của con phải không?".
"Dạ", Mạc Sơ Quyết khẽ đáp, "Bọn con định đi KTV".
Trần Cửu Cửu gật đầu: "Vậy sao, bên dì ăn xong rồi, đang định về đây".
Dứt lời, bà nói với người phụ nữ bên cạnh: "Nghiên Đình, đây là cậu bé hàng xóm tớ thường kể cho cậu. Sao nào, đẹp trai lắm đúng không?".
Lưu Nghiên Đình bên cạnh đang khoác tay Trần Cửu Cửu, dáng vẻ vô cùng thân thiết. Bà cười nói: "Đúng là rất đẹp trai".
Trần Cửu Cửu phấn khởi kể thêm: "Thằng bé và Tinh Tinh thân nhau từ nhỏ, giống như con ruột của tớ vậy".
Trong lúc hai người nói chuyện, Âu Dương Húc đột nhiên chạy đến vỗ vai Mạc Sơ Quyết: "Sao còn chưa đi? Cả đám đang đợi cậu đấy".
Mạc Sơ Quyết hoàn hồn: "Rồi rồi, mấy cậu đi trước đi, lát nữa tớ qua".
"Được, vậy tớ nói với tụi nó". Thấy Trần Cửu Cửu và Lưu Nghiên Đình nhìn sang, Âu Dương Húc lễ phép chào hỏi: "Chào hai dì, con là bạn cấp ba của Mạc Sơ Quyết".
Trần Cửu Cửu nghe thấy đoạn đối thoại giữa bọn họ, hỏi: "Dì có làm lỡ thời gian của mấy đứa không? Con cứ đi chơi đi, dì cũng phải về rồi".
Mạc Sơ Quyết mím môi không đáp.
Cậu liếc mắt sang bên cạnh, lấy hết can đảm mở lời: "Thật ra con định qua đây hỏi Dụ Quy Tinh có đi không, các bạn học đều nhớ cậu ấy".
Âu Dương Húc đứng cạnh nghe vậy thoáng sửng sốt, hắn nhìn Dụ Quy Tinh, rồi lại nhìn Mạc Sơ Quyết, hình như đã hiểu ra gì đó.
Trần Cửu Cửu hỏi: "Tinh Tinh, con đi không?".
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Dụ Quy Tinh.
Trang phục hôm nay của hắn hoàn toàn khác với mọi khi. Bên trong là áo len cashmere cổ lọ màu xám nhạt, bên ngoài khoác áo măng tô đen, tóc mái trước trán xõa xuống, trông ngoại hình vừa thoải mái vừa lịch thiệp.
Đúng là lụa đẹp vì người. Trước phong cách mới của Dụ Quy Tinh, Mạc Sơ Quyết căn bản không thể rời mắt.
Dụ Quy Tinh để nắm tay bên môi, khẽ đằng hắng một tiếng để che đi khóe môi đang nhếch cao, hắn khước từ: "Thôi, để lần sau có cơ hội lại gặp mặt".
Bao nhiêu chờ mong trong mắt Mạc Sơ Quyết lập tức biến mất.
Cậu muốn cười nhưng khóe miệng như bị dính keo, ngay cả một độ cong nhỏ cũng không giương lên nổi.
Trần Cửu Cửu cũng khó nén kinh ngạc, bà tưởng Dụ Quy Tinh sẽ đồng ý.
Trước nay Dụ Quy Tinh căn bản chưa từng từ chối yêu cầu nào từ Mạc Sơ Quyết, đặc biệt là sau khi hắn bước vào cấp ba.
Nhận thấy bầu không khí trở nên nặng nề, Âu Dương Húc cười mấy tiếng cho đỡ lúng túng: "Haha, vậy bọn tớ đi chơi trước, lần sau nhất định phải đến đấy".
"Ừm". Vẻ mặt Dụ Quy Tinh vẫn lạnh lùng bất biến.
Âu Dương Húc vỗ vai Mạc Sơ Quyết: "Đi thôi".
Nói xong, hắn ta vẫy tay với Trần Cửu Cửu và Lưu Nghiên Đình: "Tạm biệt hai dì".
Từ nãy đến giờ Mạc Sơ Quyết vẫn luôn thất thần, cậu lặng thinh đi theo Âu Dương Húc trở về.
Vừa đi được vài bước, phía sau bỗng vang lên tiếng Trần Cửu Cửu: "Tinh Tinh, mẹ và dì Lưu đi dạo trung tâm thương mại một lát, nhiệm vụ đưa Tiểu Dục về giao cho con đấy, hai đứa cứ từ từ làm quen".
Vì khoảng cách khá xa nên chỉ có thể loáng thoáng nghe được giọng nói trầm thấp của Dụ Quy Tinh nhưng chẳng biết cụ thể thế nào, tiếp theo đó là tiếng cười ngọt ngào của cô gái: "Mẹ đừng chọc con với anh Tinh Tinh nữa. Nói không chừng anh Tinh Tinh còn chưa ưng con đâu".
Trần Cửu Cửu cười nói: "Tiểu Dục xinh đẹp thế này, nếu có thể làm con dâu dì, ấy là may mắn dì cầu còn chẳng đặng đấy chứ".
Những lời sau đó Mạc Sơ Quyết chẳng nghe được một chữ, bởi vì Trần Cửu Cửu đã bước lên xe, chiếc xe nhanh chóng vượt lên phía trước rồi hòa vào dòng xe cộ, biến mất không thấy tăm hơi.
Đầu óc Mạc Sơ Quyết hoàn toàn trống rỗng.
Thảo nào Dụ Quy Tinh không tham gia họp lớp, thì ra là muốn đi xem mắt.
Nhìn thái độ Trần Cửu Cửu, hẳn là bà rất vừa lòng với cô con dâu này.
Cũng phải thôi, cô gái đó vô cùng xinh đẹp, khí chất lại tao nhã thoát tục, có lẽ đa phần các mẹ chồng đều thích hình mẫu thế này.
Còn cậu thì bị loại trực tiếp ngay từ vòng giới tính rồi.
Mạc Sơ Quyết cười khổ lắc đầu. Cậu đang nghĩ gì vậy, đúng là điên rồi!
Khi định thần lại, cậu phát hiện Âu Dương Húc bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt vừa phẫn nộ vừa xen lẫn xót thương.
Mạc Sơ Quyết: "...?"
Mạc Sơ Quyết: "Cậu sao vậy?".
Âu Dương Húc nghiến răng nghiến lợi: "Dụ Quy Tinh thật không phải người mà! Đang hẹn hò với cậu mà còn dám đi xem mắt sau lưng? Mẹ cậu ta có biết chuyện các cậu không?", hắn ta dừng một chút, lại nói, "Hừ, mẹ cậu ta nhất định không biết, bằng không sẽ đánh gãy chân cậu ta. Cô gái kia có biết cậu ta là gay không? Lừa hôn là trái đạo đức..."
"Âu Dương Húc".
Người bên cạnh dừng lại, khó hiểu nhìn qua.
Mạc Sơ Quyết hít một hơi thật sâu: "Thật ra..."
"Tớ và Dụ Quy Tinh vốn dĩ chưa từng ở bên nhau".
Nói xong câu này, cậu như trút được gánh nặng.
Vẻ khó hiểu trên mặt Âu Dương Húc dần dần ngưng đọng: "Cậu nói cái gì?".
Có câu mở đầu kia, những lời sau đó đều dễ dàng bộc bạch. Mạc Sơ Quyết bỏ qua một số chi tiết xấu hổ, chỉ kể vắn tắt mọi chuyện.
Sau khi nghe hết nguyên nhân kết quả, Âu Dương Húc ngoác mồm, nửa buổi vẫn chưa khép lại được.
"Vậy nên các cậu căn bản chưa từng yêu nhau?".
Mạc Sơ Quyết gật đầu.
Âu Dương Húc không tin nổi, bộ dạng như thế giới sắp sửa sụp đổ.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa chầm chậm đi tới cửa phòng. Các bạn học đã chọn bài xong, không khí vô cùng sôi nổi, ánh đèn rực rỡ trên đầu không ngừng biến đổi khiến không gian càng thêm mờ ảo.
Mạc Sơ Quyết mở cửa tiến vào, Âu Dương Húc đi theo sau, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngẩn, nhất thời chưa thể tiếp thu sự thật.
Hắn tốn bao công sức mới chuẩn bị tâm lí sẵn sàng để chấp nhận hai người bạn cùng phòng mình là một cặp.
Kết quả té ra chỉ là hiểu lầm???
Bọn họ đến muộn nên mỗi ghế chỉ còn lại một vị trí bên cạnh, Mạc Sơ Quyết chọn đại chỗ.
Chẳng lâu sau, Kỷ Vân vòng qua vài người ngồi xuống bên cạnh.
Cậu ta hỏi: "Làm gì nãy giờ mới tới?"
Do âm thanh trong phòng quá ồn, Kỷ Vân gần như phải hét lên.
Âu Dương Húc ghé sát tai, lớn tiếng nói: "Cậu ra đây chút".
Kỷ Vân theo hắn ta ra ngoài.
Trước khi đi, Âu Dương Húc không quên báo Mạc Sơ Quyết một tiếng nhưng có hơi giấu đầu lòi đuôi: "Cậu ở đây chơi đi, bọn tớ đi xả nước một lát".
Cửa phòng ktv đóng lại, mọi ồn ào bên trong nháy mắt được ngăn cách. Âu Dương Húc đem mọi tin tức kể cho Kỷ Vân, kết quả nhận được cũng là một vẻ mặt khiếp sợ.
"Sao có thể?!", Kỷ Vân nhíu chặt mày, "Tớ không tin".
Âu Dương Húc: "Chính tớ mắt thấy tai nghe, sai sao được?"
Kỷ Vân: "Không phải tớ không tin cậu, ý là tớ thấy chuyện của hai người đó quá kì lạ".
Âu Dương Húc hỏi cụ thể nhưng Kỷ Vân không đáp, chỉ bảo: "Tớ tự đi hỏi Mạc Sơ Quyết".
Nhưng khi bọn họ đẩy cửa trở vào thì gặp phải một gương mặt đỏ bừng.
Mạc Sơ Quyết uống say.