Hai người đi bằng lối VIP, Mạc Sơ Quyết nhận vé từ tay Dụ Quy Tinh, kiểm tra giá vé thật kĩ: "Nhớ hình như vé tớ mua đâu phải..."
Dụ Quy Tinh nói: "Tôi thăng hạng cho cậu".
Mạc Sơ Quyết lập tức im miệng.
Mãi đến khi lên máy bay, cậu mới phát hiện vách ngăn giữa hai ghế đã được dỡ bỏ và đổi thành một chiếc giường đơn giản.
Mạc Sơ Quyết đầu đầy hỏi chấm.
Tiếp viên hàng không đằng sau nhắc nhở: "Đây là yêu cầu của Dụ tiên sinh, chúng tôi đã bố trí xong xuôi, chúc ngài có chuyến đi vui vẻ".
nói xong, cô còn kéo rèm xung quanh giường để ngăn cách tầm nhìn với thế giới bên ngoài.
Dụ Quy Tinh lên máy bay sau, thấy Mạc Sơ Quyết dừng phía trước, hắn nhướng mày hỏi: "Tại sao không đi vào?".
Mạc Sơ Quyết quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khó tả.
Dụ Quy Tinh:?
Mạc Sơ Quyết nghiêng người sang bên, chiếc giường nhỏ lộ ra.
Dụ Quy Tinh: "..."
Hiểu rồi.
Mạc Sơ Quyết cắn môi dưới, vẻ mặt ba chấm: "Vừa rồi tiếp viên bảo đó là yêu cầu của cậu..."
Dụ Quy Tinh xoa ấn đường, thản nhiên thừa nhận: "Ừm".
Sau khi thăng hạng vé, hắn đã dặn dò nhân viên ghép hai ghế lại. Khi ấy hắn vẫn xem Mạc Sơ Quyết là bạn trai, dĩ nhiên sẽ không băn khoăn quá nhiều.
Hơn nữa, chuyến bay lần này cất cánh ban đêm, đến rạng sáng mới đến nơi, hắn chỉ muốn cho Mạc Sơ Quyết ngủ một giấc đàng hoàng chứ không hề có ý gì khác.
Ai mà ngờ kết cuộc lại rơi vào tình huống xấu hổ như vậy.
"Tôi đi nhờ tiếp viên khôi phục chỗ ngồi về nguyên trạng".
Thấy Dụ Quy Tinh thật sự quay đi gọi người, Mạc Sơ Quyết lại do dự: "Đợi đã".
Dụ Quy Tinh dừng bước, ngoảnh đầu nhìn cậu: "Hửm?".
"Hay cứ để vậy đi, họ vừa chỉnh xong mà, mình ngủ một giấc là tới rồi".
Mạc Sơ Quyết thầm nghĩ, dù sao trước kia cũng hay ngủ chung với Dụ Quy Tinh, mấy tiếng này chẳng phải vụ gì to tát, chớp mắt cái là qua.
Những chuyện cũ chầm chậm hiện lên trong tâm trí, cõi lòng cậu chợt dâng lên cảm giác chờ mong.
Rất lâu rồi cậu chưa ngủ cùng Dụ Quy Tinh.
Nào ngờ Dụ Quy Tinh mặt không cảm xúc, nghiêm túc nói: "Không cần đâu, để tôi báo với họ".
Mạc Sơ Quyết ngẩn ngơ nhìn hắn gọi tiếp viên hàng không tới tháo giường và rèm đi.
Các tiếp viên khoang hạng nhất đều có tác phong chuyên nghiệp, họ nhanh chóng trả ghế ngồi về trạng thái ban đầu mà không mảy may thắc mắc tại sao hành khách lại đổi ý.
Sau khi giường được dỡ đi, máy bay cũng sắp sửa cất cánh. Hai người ngồi vào chỗ của mình, bầu không khí nhất thời ngưng đọng, không một ai lên tiếng.
Mạc Sơ Quyết nghiêng mặt đi, mím môi nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ. Lòng cậu như có con kiến không ngừng gặm nhấm khiến cả người bứt rứt không yên, cuối cùng bất giác chìm vào giấc ngủ.
Dụ Quy Tinh đang đọc tài liệu do thư kí sắp xếp, đột nhiên có một cái đầu tựa vào vai hắn.
Hắn khẽ cúi đầu, thấy trên vai mình là đỉnh đầu với xoáy tóc đen nhánh, đuôi tóc mềm mại chọc vào cổ hơi ngứa ngáy.
Hắn hỏi xin tiếp viên một tấm chăn đắp cho Mạc Sơ Quyết, động tác không lạnh nhạt như ban ngày, mỗi một cử chỉ đều toát lên sự dịu dàng, đáy mắt dâng đầy ấm áp.
"Nếu bình thường cũng ngoan như lúc ngủ thì tốt rồi".
Máy bay bay suốt ba tiếng đồng hồ, đúng mười giờ tối đến nơi.
Mạc Sơ Quyết ngủ một giấc ngon lành cho đến khi bị luồng khí thay đổi đột ngột lúc hạ cánh đánh thức mới từ từ mở mắt.
Cậu dụi mắt, như thói quen đã thực hiện vô số lần, cậu mơ màng cọ vai người bên cạnh.
Âm thanh mềm mại: "Mấy giờ rồi, tụi mình tới chưa?".
Cơ thể Dụ Quy Tinh cứng đờ, ngay tức khắc tránh mình sang một bên, lạnh lùng đáp: "Tới rồi".
Đầu Mạc Sơ Quyết mất đi điểm tựa suýt chút nữa ngã xuống, cậu nhanh tay vịn thành ghế mới tránh khỏi tình huống trên.
Tuy nhiên vẫn cảm thấy lúng túng.
Bộ dạng Dụ Quy Tinh giống như xem cậu thành ôn dịch.
Nhìn nếp nhăn do chính mình đè ra trên vai áo Dụ Quy Tinh, Mạc Sơ Quyết mím môi: "Xin lỗi, tớ sơ ý ngủ quên".
Dụ Quy Tinh không nói gì, đan tay tiếp tục đọc tài liệu: "Ừm".
Mạc Sơ Quyết nhìn hắn một cái, lặng yên cúi đầu.
Máy bay trượt trên đường băng một đoạn rồi từ từ dừng lại. Dụ Quy Tinh cất tài liệu vào cặp, đứng dậy: "Đi thôi".
Mạc Sơ Quyết chợt hoàn hồn, vội thu dọn đồ đạc.
"Không cần dọn bàn, chuyện này đã có nhân viên dọn dẹp làm, cậu lấy đồ của mình là được". Dụ Quy Tinh rũ mắt nói.
Mạc Sơ Quyết đỏ mặt, tay chân luống cuống.
Trước kia mỗi khi cùng nhau ra ngoài, mấy chuyện thế này đã có Dụ Quy Tinh lo liệu. Cậu tương đối cẩu thả, còn hay quên trước quên sau, nhưng chỉ cần có Dụ Quy Tinh ở bên thì không cần lo lắng gì cả.
Khi ấy cậu vẫn cho rằng đấy là sự quan tâm yêu thương đặc biệt mà Dụ Quy Tinh dành cho mình. Nhưng ai ngờ rằng đó chỉ là do Dụ Quy Tinh nhầm tưởng cậu là bạn trai hắn.
Hắn đối với bạn trai mình mới có thể tốt đến vậy, chứ không phải vì cậu là Mạc Sơ Quyết, là bạn thân từ nhỏ của Dụ Quy Tinh.
"Hả...?", Mạc Sơ Quyết lấy đồ đạc xong, rốt cuộc mới phát hiện chiếc chăn đang đắp trên người mình, "Cái này ở đâu ra thế?".
Dụ Quy Tinh hờ hững: "Tiếp viên hàng không lấy cho cậu".
Đúng lúc có một cô tiếp viên đi ngang, Mạc Sơ Quyết vội vàng trao trả: "Cảm ơn vì tấm chăn".
Cô tiếp viên gấp chăn cầm trên tay, nở nụ cười chuyên nghiệp: "Không cần khách sáo, được phục vụ quý khách là niềm vinh hạnh của chúng tôi".
Mãi đến khi tiễn hai vị hành khách ra khỏi cửa khoang, cô mới xoay người nói với đồng nghiệp: "Nhớ lúc nãy tớ bảo có gặp hai anh chàng rất đẹp trai không? Ban đầu tớ nghĩ họ là một cặp, hai người siêu siêu xứng đôi luôn! Nhưng giờ nhìn cứ thấy kỳ lạ".
Đồng nghiệp kia khó hiểu: "Kỳ thế nào? Tớ thấy bọn họ không giống người yêu lắm".
Cô lắc đầu, thở dài: "Vốn dĩ chúng tớ nhận được yêu cầu ghép hai ghế ngồi thành giường, nhưng sau khi họ đến lại đòi trả về như cũ".
Đồng nghiệp nói: "Có thể họ chỉ là bạn bè bình thường".
Cô lắc đầu: "Không giống, anh trai cao hơn nhìn cậu bé bên cạnh thật sự rất dịu dàng, thậm chí anh ta còn nhờ bọn tớ mang một chiếc chăn ra rồi tự tay đắp cho cậu ấy".
Đồng nghiệp: "Bình thường mà? Nếu chị em tớ ngủ quên, tớ cũng sẽ đắp chăn cho cô ấy".
"Trọng điểm không phải cái này! Quan trọng là mới vừa nãy máy bay hạ cánh, bạn nam kia đột nhiên hỏi chăn ở đâu ra, anh trai cao hơn mới trả lời do tiếp viên đưa cho, nhưng rõ ràng là chính anh ta chủ động hỏi mượn bọn tớ!".
Đồng nghiệp chống cằm suy tư: "Quả nhiên có chỗ kỳ lạ, trông cứ như một cặp tình nhân đang giận dỗi nhỉ?".
Cô lóe ra chân tướng: "Cậu nói có lí!".
Mạc Sơ Quyết đâu biết rằng hành động của bọn họ đang được người ta bàn luận. Cậu vừa xuống máy bay đã bị gió lạnh bên ngoài thổi cho hắt xì mấy cái.
Dụ Quy Tinh đang đi phía trước bỗng dừng bước, ra vẻ thản nhiên quay đầu lại: "Mẹ tôi, dì Khương và chú Mạc đều đến đón, họ đang đợi chúng ta bên ngoài".
Mạc Sơ Quyết xoa chóp mũi đỏ ửng, trông cậu như một chú thỏ trắng mịn: "Được".
Dụ Quy Tinh nhìn chằm chằm cậu mấy lượt, đoạn nhíu mày ngoảnh mặt tiếp tục đi về trước.
Đúng là không khiến người ta bớt lo.
Mạc Sơ Quyết quấn chặt quần áo, bước đi chậm như rùa, gió nam nhuốm hơi lạnh thổi tới, rét buốt như cắt da cắt thịt.
Cậu không dám ngẩng đầu, sợ vừa cử động gió lạnh liền lùa vào cổ.
Giây tiếp theo, một bóng người cao lớn thẳng tắp bỗng nhiên dừng lại, chặn kín ánh sáng trước mặt cậu, gió lạnh nháy mắt yếu đi rất nhiều.
Cậu khó hiểu ngẩng đầu, sau đó được một chiếc áo khoác phủ lên.
Hương thơm tươi mát quen thuộc thoảng ra từ áo khoác, Mạc Sơ Quyết nhất thời không tin được. Cậu cầm chiếc áo xác nhận vài lần, đây đúng thực là của Dụ Quy Tinh.
Tầm nhìn lần nữa trở nên thoáng đãng, Dụ Quy Tinh đã quay lưng về phía này và tiếp tục đi lên trước, trên người chỉ khoác hai lớp quần áo phong phanh.
Mạc Sơ Quyết ôm áo khoác chạy lên mấy bước muốn trả lại hắn, nhưng Dụ Quy Tinh đi quá nhanh, quãng đường từ máy bay đến xe buýt đưa đón chỉ vỏn vẹn vài bước chân, cậu chưa đuổi tới, Dụ Quy Tinh đã lên xe.
Đến khi cả hai ngồi xuống ghế, Mạc Sơ Quyết mới có cơ hội trả lại: "Trời lạnh lắm, nhiệt độ bên ngoài đã xuống âm độ, cậu chỉ mặc hai lớp quần áo kiểu gì cũng cảm lạnh. Trên xe có điều hòa, tớ không sao đâu".
Dụ Quy Tinh cũng không cưỡng cầu, nhận lấy áo khoác.
Nói xong, bầu không khí giữa hai người lại rơi vào im ắng lạ thường. Mãi đến khi ra cổng đưa đón, gặp lại Trần Cửu Cửu cùng hai vị phụ huynh mới có chuyển biến tốt đẹp.