Con gái muốn gặp mẹ, không có người làm bố nào có lý do để ngăn cản không cho gặp.
Thân là ông nội, sau khi Hoắc lão tiên sinh nghe được thì cũng không có bất kỳ ý phản đối gì.
Sau bữa cơm tối, Hoắc Tiểu Tiểu lên lầu đi ngủ, Hoắc lão tiên sinh và Hoắc Tùy Thành ở trong thư phòng thương lượng về việc này.
“Vậy thì hẹn thời gian, để Tiểu Tiểu gặp cô ta một lần, nói thế nào thì cô ta cũng là mẹ của Tiểu Tiểu, gặp mặt là điều nên làm.” Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Hoắc lão tiên sinh hỏi anh: “Bố nghe nói mẹ của Tiểu Tiểu kết hôn rồi?”
“Vâng, nghe nói là kết hôn ở nước ngoài.”
“Vậy chồng cô ta biết sự tồn tại của Tiểu Tiểu không?”
“Theo như con điều tra được thì có lẽ là không biết.”
“Không biết?” Trên tay Hoắc lão tiên sinh cầm gậy batoong, ông nhìn về phía Hoắc Tùy Thành, hỏi lại anh: “Không biết là có ý gì? Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, cô ta còn chưa nói cho chồng của cô ta biết về quá khứ của cô ta và sự tồn tại của Tiểu Tiểu?”
Hoắc Tùy Thành rũ mi: “Có thể là muốn gạt.”
Hoắc lão tiên sinh cười: “Chuyện như vậy còn cần phải giấu giếm? Giấu giếm được sao? Tiểu Tiểu thông minh lại đáng yêu, cũng không phải là không thể gặp ai.”
Quả thật, thành phố S này cũng chỉ lớn như thế, giấu giếm được nhất thời không giấu được một đời, nếu muốn gặp mặt nhận nhau với con gái thì không thể nào giấu giếm đến mức không lọt một giọt nước.
“Tiểu Tiểu đã biết cô ta là mẹ, cô ta không công khai, là muốn sau này ở trước công chúng,hai mẹ con gặp nhau, Tiểu Tiểu gọi mẹ, cô ta lại phủ nhận nói Tiểu Tiểu gọi nhầm người rồi? Hay là theo con nói, sau này mỗi ngày đều đi nhà trẻ, ở trước mặt Tiểu Tiểu, cưng chiều con gái cô ta mà để Tiểu Tiểu tủi thân?”
Đôi mắt Hoắc lão tiên sinh hơi trầm xuống, hai tay nắm trên gậy batoong không có ý thức mà vuốt v e, ông nặng nề thở dài: “Đi nói với cô ta, muốn gặp mặt Tiểu Tiểu thì trước hết bảo cô ta xử lý sạch sẽ chuyện trong nhà mình rồi nói. Nếu như cô ta không xử lý tốt, con liền giúp cô ta xử lý, trừ phi cô ta hứa sau này mãi mãi không gặp Tiểu Tiểu. Chuyện này con nói rõ ràng với cô ta, đừng để Tiểu Tiểu bị uất ức.”
“Bố yên tâm, con biết nên làm thế nào.”
Ngày hôm sau Hoắc Tùy Thành liên lạc với Quý Văn Tâm, trong điện thoại, anh đồng ý gặp mặt, nhưng điều kiện tiên quyết là, nhất định phải cho chồng hiện tại của cô ấy biết sự tồn tại của Tiểu Tiểu.
Đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu.
“Nếu như Quý tiểu thư cảm thấy khó khăn…”
“Không, Hoắc tiên sinh, tôi đồng ý. Thật ra lần này tôi trở về đã quyết định cho chồng tôi biết chuyện này, anh yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng nói cho chồng tôi biết.”
“Vậy chúng ta hẹn cuối tuần, hy vọng trước cuối tuần, cô có thể xử lý tốt chuyện nhà của mình.”
Nói xong, Hoắc Tùy Thành cúp máy.
- -
Chủ nhật hôm đó, ánh nắng tươi sáng, trời trong gió nhẹ, bên ngoài Hoắc Công Quán là một loạt cây cối xanh tươi rậm rạp, là ngày tốt lành thích hợp để đi du lịch.
Hoắc Tùy Thành đeo đồng hồ trẻ em lên cho Hoắc Tiểu Tiểu, nói là muốn dẫn cô ra ngoài chơi, phòng ngừa cô lạc mất.
Trên xe, Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái: “Bố ơi, chúng ta đi đâu?”
Lúc trước thì cả ngày buồn bực ở nhà, không ra ngoài được mấy lần, ra ngoài một lần giống như ăn Tết.
Bây giờ đi nhà trẻ rồi, mỗi ngày đều phải đi, không dễ gì mới được nghỉ, chỉ muốn ở nhà ngủ, bố cô lại cứ kéo cô từ trên giường xuống để đi ra ngoài chơi.
Lúc cô muốn ra ngoài chơi thì không đi, lúc cô không muốn ra ngoài chơi thì cứ khăng khăng kéo cô đi.
Vẻ mặt Hoắc Tiểu Tiểu đau khổ, trên mặt viết đầy chữ không tình nguyện.
“Không phải mấy ngày trước con nói muốn gặp mặt mẹ sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu có chút bất ngờ: “Cho nên, hôm nay bố muốn dẫn con đi gặp mẹ sao? Không phải bố nói muốn dẫn con ra ngoài chơi sao?”
Hoắc Tùy Thành hỏi cô: “Con không muốn?”
“Không có, con không có không muốn, con muốn gặp mặt mẹ, còn có lời muốn nói với mẹ, chúng ta sắp đến chưa?” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, sắc mặt từ không bằng lòng lập tức trở nên vô cùng chờ mong.
Rõ ràng, Hoắc Tùy Thành rất không hài lòng với sự thay đổi thái độ của Hoắc Tiểu Tiểu, anh có mấy lời muốn nói nhưng lời đến khóe miệng anh lại nuốt xuống, nhíu mày, nặng nề thở dài.
Nơi Hoắc Tùy Thành đưa cô đi là một quán cà phê có phong cách trang trí trang nhã, có lẽ là bởi vì một ly cà phê giá trên trời khiến cho người ta cảm thấy không đáng nên trong tiệm cơ bản không có nhiều người.
Hai người ngồi ở góc yên tĩnh nhất, Hoắc Tùy Thành gọi cho cô một phần kem dâu tây rồi đặt trước mặt cô.
Tình thương của bố đột nhiên tới khiến cho Hoắc Tiểu Tiểu trở tay không kịp, cô nửa tin nửa ngờ mà nhìn ly kem trước mặt rồi lại nhìn bố cô: “Bố, bố có lời cứ nói, đừng như vậy, con sợ.”
Hoắc Tùy Thành nhướng mày: “Bố như nào?”
“Bố chưa từng chủ động mua kem cho con.”
“Không ăn? Không ăn thì bố lấy đi.” Hoắc Tùy Thành bưng ly kem trên bàn làm bộ muốn đi.
Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng dùng hai tay bảo vệ ly kem ở trên bàn: “Bố mua cho con, đương nhiên là phải ăn!”
Cô cầm thìa, múc đầy một muỗng kem lớn rồi đưa đến bên miệng Hoắc Tùy Thành: “Bố ăn.”
Hoắc Tùy Thành mở miệng ngậm vào, kem lập tức tan ra trong miệng, ngọt ngấy, chẳng trách trẻ con đều thích ăn.
Thấy bố cô nuốt xuống, lúc này Hoắc Tiểu Tiểu mới giơ thìa lên rồi ăn như gió cuốn, vừa lạnh vừa cười cong mắt.
Hoắc Tùy Thành im lặng ngồi đối diện cô, hai tay giao nhau ở phía trước, khớp xương ngón cái và ngón trỏ cọ xát trong vô thức.
“Bố, bố nhìn con làm gì?”
Hoắc Tùy Thành mất tự nhiên mà dời ánh mắt khỏi người cô: “Cô giáo không dạy con là lúc ăn thì phải ăn từ từ sao? Dính đầy cả miệng.”
Anh cầm lấy khăn giấy trên bàn, duỗi tay lau sữa trắng đọng lại ở khóe miệng của Hoắc Tiểu Tiểu.
Xa xa nhìn thấy nhân viên phục vụ dẫn Quý Văn Tâm đi về phía bên này, Hoắc Tùy Thành đưa tay ra hiệu cho cô ấy ngừng lại rồi nói với Hoắc Tiểu Tiểu: “Bố đi trước, chút nữa tới đón con.”
Hoắc Tiểu Tiểu dừng thìa lại, cô nhìn thoáng qua phía sau, quả nhiên nhìn thấy Quý Văn Tâm, cô nghi hoặc quay đầu: “Bố, bố không ở đây sao?”
“Con nói chuyện riêng với mẹ đi, bố ở đây không thích hợp.” Nói xong, anh đứng dậy rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ dẫn Quý Văn Tâm tới, cô ấy ngồi xuống đối diện Hoắc Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu.”
Hoắc Tiểu Tiểu dời ánh mắt khỏi Hoắc Tùy Thành đã đi xa, cô nhìn về phía Quý Văn Tâm, lộ ra một nụ cười mỉm.
Lần đầu tiên gặp mặt riêng, trong lúc nhất thời Quý Văn Tâm vậy mà không biết nói gì, cô ấy đành phải đặt quà mà mình mang tới lên bàn, bàn tay mở quà khẽ run.
Cô ấy cẩn thận nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, nói: “Dì cũng không biết là con thích gì, đây đều là đồ dì mua cho con, con xem xem có thích không?”
Hoắc Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn qua, có khóa bình an, có vòng tay vàng, đều là chút đồ tặng cho trẻ con, hy vọng đứa trẻ bình an.
“Vâng, thích.”
Lúc này Quý Văn Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cười: “Vậy con mang những thứ này về nhé.” Cô ấy nhìn ly kem đã tan ra ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu: “Con thích ăn kem? Dì gọi thêm một phần cho con nhé?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không cần đâu, bố chỉ mua một ly này cho con, con ăn nhiều thêm một ly, bố sẽ đánh con.”
Quý Văn Tâm nhíu mày: “Đánh con? Bố… còn đánh con?”
Hoắc Tiểu Tiểu cười ranh mãnh: “Bố không dám! Mỗi lần bố đều nói muốn đánh con, nhưng lần nào cũng bị ông nội cản lại, có ông nội ở đây, bố không dám đánh con!”
Mặt mày Quý Văn Tâm giãn ra, không còn sự căng thẳng lúc vừa ngồi xuống.
“Xem ra Hoắc tiên sinh và lão tiên sinh chăm sóc con rất tốt. Con biết dì là ai không?”
“Biết, bố nói rồi, dì là mẹ.”
Đồng tử của Quý Văn Tâm hơi co lại, cô ấy cảm thấy hơi kinh ngạc.
Không phải bởi vì Hoắc Tiểu Tiểu biết cô ấy là ai mà là vì con bé sẽ nói ra cô ấy là ai một cách thản nhiên như vậy.
“Vậy con biết, mấy năm nay vì sao mẹ không ở bên cạnh con không?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Bố không nói cho con biết.”
“Vậy con muốn biết không?”
Hoắc Tiểu Tiểu lại lắc đầu: “Không muốn.”
“Vì sao?”
“Bởi vì không cần biết, mẹ không ở bên cạnh con chắc chắn là có lý do của mẹ, bố và ông nội đều rất tốt với con, mỗi ngày con đều rất vui vẻ.”
Bắt đầu từ khi ra đời, cô đã biết Quý Văn Tâm cũng không phải là người mẹ có ý chí sắt đá, vô tình vứt bỏ mặc kệ con cái.
Điều duy nhất cô không hiểu là, ở trong mộng của Hoắc Tiểu Tiểu, sau khi Hoắc Tùy Thành thân bại danh liệt, vì sao Quý Văn Tâm chưa từng xuất hiện?
Vành mắt của Quý Văn Tâm hơi ướt: “Là mẹ có lỗi với con, năm đó, mẹ và bố con là vì một lần ngoài ý muốn nên mới có con, mẹ cũng không thích bố của con, bố của con cũng không thích mẹ…”
“Con biết, hai người phải yêu thương lẫn nhau thì mới có thể sống cùng nhau.”
“Con biết?”
“Đương nhiên là con biết,” Hoắc Tiểu Tiểu lấy ra một ví dụ rõ ràng, để cho mình trông tự nhiên hơn một chút: “Lục Tĩnh Nhất lớp con, bố anh ấy và mẹ anh ấy rất yêu nhau, cho nên một nhà ba người bọn họ mới có thể ở cùng nhau, nhưng bố mẹ của Tề Yến không yêu nhau, cho nên Tề Yến sống với bố anh ấy, không ở với mẹ.”
Quý Văn Tâm hít sâu một cái, hốc mắt ửng đỏ: “Con thật là thông minh.”
Hoắc Tiểu Tiểu cười với cô ấy.
“Mẹ có thể ngồi bên cạnh con không? Mẹ muốn ôm con.”
“Có thể.”
Quý Văn Tâm đứng dậy rồi ngồi vào bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu, khoảng cách gần trong gang tấc khiến cô ấy có chút luống cuống.
Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay vòng lấy eo của cô ấy, ôm lấy cô ấy, ánh mắt rơi lên phần bụng bằng phẳng của cô ấy.
Mang thai mười tháng, một lần sinh nở.
“Sinh con ra rất đau nhỉ?”
“Tiểu Tiểu…”
“Cô giáo từng nói, lúc mẹ sinh em bé rất vất vả, rất đau, còn chảy rất nhiều máu, rất nhiều ngày đều không thể rời giường, lúc đó mẹ cũng như vậy sao?”
Lúc Hoắc Tiểu Tiểu ôm lấy cô ấy, sự ấm áp và an toàn không nói rõ được cũng không tả rõ được xen lẫn giữa huyết mạch lập tức khiến hai mắt Quý Văn Tâm trở nên mơ hồ.
Cô ấy đưa tay nhẹ nhàng sờ lên đầu con bé, cũng không dám dùng sức, mở miệng muốn nói cái gì đó nhưng trong cổ lại như bị mắc vật lạ, không nhảy ra được một chữ.
Không có lúc nào đáng giá hơn hiện tại.
“... Không đau.”
“Mẹ nói xạo, chắc chắn là rất đau.” Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh con ra.”
Sự chua xót nơi chóp mũi cuối cùng cũng không nhịn được, cô ấy đưa tay ôm chặt Hoắc Tiểu Tiểu vào lòng, giọng nói cô ấy run rẩy, nức nở: “Mẹ rất vui mừng, lúc trước đã giữ con.”
“Sau này mẹ đến nhà trẻ đón Thiến Thiến, mẹ có thể chào con, Thiến Thiến có mẹ, con có bố và ông nội, con sẽ không ghen ghét với bạn ấy.”
“Tiểu Tiểu, mẹ có lỗi với con, Thiến Thiến nó…”
“Mẹ không cần phải nói xin lỗi, cũng không cần bởi vì năm đó không ở bên cạnh con mà… mà buồn, thật ra con, còn có bố và ông nội, đều rất cảm ơn mẹ.”
Quý Văn Tâm một lần lại một lần vuốt v e sau lưng cô: “Con thật là hiểu chuyện.”
“Bố và ông nội dạy!” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn đồng hồ thông minh chớp lên, bĩu môi: “Mẹ, mẹ cảm thấy con lớn lên giống bố hay là giống mẹ?”
Quý Văn Tâm cẩn thận ngắm nghía cô: “Mắt của con giống bố, mũi của con giống mẹ, tổng thể mà nói thì con giống mẹ hơn, vì sao con hỏi như vậy.”
“Bời vì lần sau có người nghị luận con giống bố hay giống mẹ, con có thể nói cho bọn họ biết mắt con giống bố, mũi giống mẹ, chắc chắn bọn họ sẽ không nói lung tung nữa.”
Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu lại hỏi cô ấy: “Con có thể hỏi mẹ vì sao lúc trước muốn rời xa con không?”
“Bởi vì… lúc đó mẹ rất thích rất thích một người, lúc ấy người đó xảy ra chút chuyện, mẹ không thể không cùng người đó đi nước ngoài, mẹ cũng muốn mang con đi, nhưng mà con quá nhỏ, mẹ không mang con đi được.”
“Là bố của Thiến Thiến sao?”
“Ừ.”
Hoắc Tiểu Tiểu đại khái đã đoán được chân tướng rồi, cô gật đầu: “Được, con biết rồi, sau này có người hỏi vì sao mẹ không quan tâm con, con có thể nói cho bọn họ biết, mẹ con không phải không quan tâm con, chỉ là bởi vì con quá nhỏ cho nên không đi được.”
Nhớ tới những người cố ý trêu ghẹo cô, thật sự rất phiền.
“Tiểu Tiểu…”
“Ôi chao, con rất ghét mấy người tìm con hỏi lung tung này kia, bây giờ con biết được đáp án rồi, sau này cứ như vậy mà nói cho bọn họ biết!”
Quý Văn Tâm không cố nén nước mắt được nữa, chóp mũi cô ấy đỏ bừng, cô ấy lắc đầu nghẹn ngào: “Mẹ có lỗi với con.”
Hoắc Tiểu Tiểu cầm lấy khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho cô ấy, lau được một nửa thì nhìn thấy bơ sữa màu trắng trên khăn giấy, cô cuống quýt thu lại.
“Mẹ… đừng khóc, không có ai trách mẹ cả, chỉ có chính mẹ đang trách bản thân thôi. Được rồi, bây giờ con đã nói chuyện với mẹ rồi, mẹ cũng ôm con rồi, con muốn về nhà.”
Quý Văn Tâm vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt: “Mẹ dẫn con đi công viên trò chơi được không?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không đi không đi, con buồn ngủ rồi.”
Cô hướng về phía đồng hồ thông minh trên tay mà hô: “Bố ơi, nhanh tới đón con về nhà!”
Danh Sách Chương: