Mười một giờ trưa Hoắc Tùy Thành đi vào cục cảnh sát, khoảng năm giờ chiều rời đi.
Bởi vì người báo cáo giấu tên có cầm chứng cứ nhất định, cảnh sát thành phố tương đối coi trọng chuyện này, theo thông lệ mà hỏi Hoắc Tùy Thành về không ít vấn đề có liên quan.
Mà cái gọi là chứng cứ mà Tưởng Trí nói trong điện thoại chẳng qua là người báo cáo giấu tên đã tố cáo “người ủy thác” Tiền Đại Xuyên phá hủy cổ mổ là Hoắc Tùy Thành. Thực ra, đây chỉ là kẻ mà ban đầu anh muốn thuê mà thôi.
Tiền Đại Xuyên đã nhận tiền hối lộ và một ít lợi ích, một mực chắc chắn ban đầu là Hoắc Tùy Thành bảo hắn ta làm.
Mà cảnh sát căn cứ theo lời khai của Tiền Đại Xuyên, quả thật phát hiện ra một con đường hầm ở núi Lộc Minh, nối thẳng đến cổ mộ.
Bởi vì quan hệ giao thiệp và gốc gác mà mấy năm nay nhà họ Hoắc tích góp được, lại bởi vì không có chứng cứ trực tiếp cho thấy Tiền Đại Xuyên phá hư cổ mộ là do Hoắc Tùy Thành sai khiến, cảnh sát không thể không thả anh rời đi sau khi hỏi xong vào lúc năm giờ chiều.
Trên đường về Hoắc Công Quán, Hoắc Tùy Thành bảo Tiểu Vũ dừng xe ở ven đường, bảo cậu ta xuống xe gọi điện thoại về nhà, còn mình thì ngồi trong xe, muốn yên tĩnh một lúc.
Hơn ba mươi năm, đây không phải là lần đầu tiên Hoắc Tùy Thành tiếp xúc với cảnh sát, nhưng đây là lần đầu tiên anh làm kẻ tình nghi mà bước vào cục cảnh sát.
Cảnh sát nghiêm ngặt giữ bí mật về thân phận của người báo cáo giấu tên, Hoắc Tùy Thành tự hỏi lại tác phòng gần đây so với lúc trước, đã tốt lên rất nhiều, không cho rằng có ai sẽ có tâm tư lớn như thế tới đối phó với mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, không hiểu sao anh nghĩ đến Văn Dương mà ngày đó gặp qua một lần.
Nhưng anh và Văn Dương cũng chỉ gặp mặt một lần, nào có ân oán gì để nói.
Có điều, trực giác nói cho Hoắc Tùy Thành biết, cũng không phải là không có khả năng này.
Tiểu Vũ đứng ở ngoài xe, lẳng lặng châm một điếu thuốc.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, gió lạnh cuốn một hai chiếc lá khô héo, xoáy vòng rồi rơi xuống, rơi lên bả vai cậu ta.
Cậu ra nhả ra một làn khói, ôm cánh tay lạnh rùng mình một cái, phiến lá rụng kia cũng theo đó mà run rẩy rơi xuống.
- -
Lúc quay về Hoắc Công Quán đã là bảy giờ tối.
Hoắc Tiểu Tiểu cùng Hoắc lão tiên sinh đợi cả buổi chiều, cuối cùng cũng đợi được âm thanh truyền tới từ bên ngoài Hoắc Công Quán, cô không kịp ném chiếc thìa trong tay đi, liền bảo dì Triệu ôm cô từ trên ghế ngồi của bàn ăn xuống.
“Bố ơi! Bố về rồi sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu chạy ra bên ngoài nghênh đón, mừng rỡ nhìn thấy Hoắc Tùy Thành đang đi vào.
“Bố ơi!”
Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu hưng phấn chạy về phía mình, trên tay còn cầm thìa, anh khom người ôm lấy cô, một khối nho nhỏ ôm chặt lấy cổ anh, giống như nghĩ mà sợ, khuôn mặt nhỏ non mềm cọ lên mặt anh khiến đáy lòng như có dòng nước ấm trào lên.
Hoắc lão tiên sinh nhìn thấy anh thì thở phào nhẹ nhõm, không hề nói gì, chỉ nắm gậy ba toong nặng nề nhìn anh: “Về rồi à?”
“Vâng, về rồi.”
“Không có việc gì là tốt, ăn cơm trước đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu ôm cổ bố cô, thấp giọng lặng lẽ nói: “Bố, bố đừng thấy ông nội như vậy, buổi chiều ông rất lo lắng cho bố, vẫn luôn gọi điện thoại, gọi liên tục, may mà bố về rồi --- a, đương nhiên là con cũng rất lo lắng cho bố.”
“Bố, con tin tưởng bố, con và ông nội đều tin là bố không làm chuyện xấu, bố không có việc gì.”
“Ừ, bố biết.”
Một buổi chiều, người trong nhà đều biết việc này, dì Triệu và bác Trần nơm nớp lo sợ cho đến bây giờ, thấy Hoắc Tùy Thành trở về rồi mới yên tâm.
Trên bàn cơm, Hoắc Tùy Thành không nhắc tới việc này, Hoắc lão tiên sinh cũng không hỏi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Tiểu Tiểu muốn ở đây nghe bố cô nói chuyện, lại bị bố và ông nội vô tình ngăn ở bên ngoài thư phòng.
Cô chưa từ bỏ ý định, dán chặt lấy cửa muốn nghe động tĩnh bên trong, cô dựng lỗ tai lên cũng không nghe thấy gì.
Lúc cô đang muốn gõ cửa thì dì Triệu đi tới.
“Tiểu Tiểu, bây giờ đã mấy giờ rồi? Sao lại còn ở đây mà không đi ngủ?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thời gian trên đồng hồ thông minh: “Bây giờ mới tám giờ rưỡi, con muốn cùng bố…”
“Vậy thì cũng nên đi ngủ rồi, nghe lời, đừng quấy rầy bố con và ông nội, dì Triệu kể chuyện cho con nghe được không?”
Có dì Triệu ở đây, Hoắc Tiểu Tiểu biết mình không có cơ hội đi vào trong, cô nhìn cửa thư phòng. Cũng không biết là bố cô có biết chuyện này do ai làm không.
Có điều tra ra là ai hãm hại bố hay không.
Có nghĩ ra được biện pháp giải quyết hay không.
Giờ phút này, trong thư phòng, Hoắc lão tiên sinh nghe xong mọi thứ Hoắc Tùy Thành nói, lông mày nhíu chặt.
“Con xác định, chuyện này là người tên Văn Dương kia làm?”
“Không xác định, đã cho người đi điều tra rồi.”
“Vậy, theo như con nói thì đối phương hoàn toàn không có chứng cứ, mục đích là gì?”
“Vẫn chưa rõ ràng lắm, đang điều tra.”
“Vậy…”
“Bố, bình tĩnh đừng nóng.”
Hoắc lão tiên sinh suýt chút nữa thì nghẹn.
Cả một buổi chiều ông vì anh mà thấp tha thấp thỏm, không nghĩ tới người trong cuộc còn bình tĩnh hơn ông.
Phí công quan tâm rồi!
“Sao con không biết gì cả vậy?”
“Chuyện đột nhiên xảy ra.”
“Vậy chuyện này con định làm thế nào?”
“Cảnh sát không có chứng cứ thì không có cách nào định tội được, không định tội thì sẽ có ngày rửa sạch được hiềm nghi, tiếp đó đoán chừng chuyện này sẽ bị lan truyền, khuếch tán, dự án núi Lộc Minh phải tạm dừng lại, cổ phiếu của công ty trong thời gian ngắn sẽ rớt giá, có điều không sao cả.”
Hoắc lão tiên sinh thấy anh không có một chút cảm xúc nào: “Con không lo lắng chút nào sao?”
Hoắc Tùy Thành thản nhiên nhìn ông: “Lo lắng là cảm xúc vô dụng nhất, con vô tội, con tin là sẽ có ngày giải quyết được.”
Hoắc lão tiên sinh gật đầu.
Không biết là ông biểu thị đồng ý với lời nói của anh hay là vì cảm xúc gặp nguy không loạn của con trai mình.
Nghĩ đến sự hoảng loạn của mình trong buổi chiều hôm nay, ông quả thật có chút nóng lòng rồi.
“Nếu con đã nắm chắc như vậy thì chờ một chút, hôm nay bố đã gọi điện thoại cho giáo sư Đoàn của tổ khảo cổ, ngày mai con liên hệ với ông ta, xem xem có thể mời ông ta làm giám định di tích cổ mộ bị phá hư hay không.”
“Con biết rồi.”
Hoắc lão tiên sinh đứng dậy: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Bố, thật ra có một điểm nằm ngoài dự đoán của con, bố không có nghi ngờ con. Con cho rằng ít nhất bố sẽ nói, nếu như lúc trước không khai phá núi Lộc Minh thì cũng sẽ không có việc như bây giờ.”
Hoắc lão tiên sinh đứng ở bên cửa nhìn anh một cái: “Có người bố nào lại tin con mình làm chuyện xấu?”
Hoắc Tùy Thành không nhịn được mà cười lên: “Bố nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cửa thư phòng đóng lại.
Hoắc Tùy Thành đứng bên cửa sổ, lách tách châm lửa lên một điếu thuốc.
Anh nhớ tới một bộ phim hoạt hình mà rất lâu trước đó anh cùng Hoắc Tiểu Tiểu xem.
Sói vì ăn được cừu mà ngụy thanh thành cừu chui vào bầy cừu, bắt đầu ăn cỏ, lâu dần có đã quen ăn cỏ.
Nhưng cũng chỉ là quen mà thôi, bạn có thể nói chắc rằng sau này con sói này cũng sẽ không ăn thịt nữa không?
Điện thoại đặt trên bàn sách vang lên.
Là Tưởng Trí gọi tới.
“Chuyện của cậu làm đến đâu rồi?”
Tưởng Trí ở trong điện thoại cười cười: “Rất thuận lợi, Trần tổng mà cậu giới thiệu ấy, tôi đưa ảnh chụp tình nhân của ông ta cho vợ ông ta rồi, cũng thông báo một phần tình hình kinh doanh của công ty ông ta trong mấy năm nay. Năm đó lập nghiệp có một phần công sức của Trần phu nhân, tôi và bà ta nói chuyện một chút, tôi rất thưởng thức sự quyết đoán của Trần phu nhân, cũng cảm thấy tiếc cho bà ta. Vì gia đình mà rời khỏi công ty một tay sáng lập, từ bỏ sự nghiệp của mình, sau khi Trần phu nhân nói chuyện với tôi thì cũng sâu sắc cảm thấy như thế, tôi nghĩ rất nhanh Trần tổng sẽ phải rời khỏi vị trí mà về nhà dưỡng lão. Hoắc Nhị, thật là ngại quá, lãng phí cơ hội mà cậu bắc cầu dắt mối.”
“Vốn dĩ cũng không thân.”
“Cậu thì sao? Có chuyện gì thế? Khó giải quyết không?”
Điếu thuốc được kẹp ở đầu ngón tay của Hoắc Tùy Thành đã cháy được một đoạn, anh quay người đến trước bàn sách, gạt một phần tàn thuốc vào trong cái gạt tàn, nói: “Có chuẩn bị mà đến.”
“Cậu tra được rồi? Ai vậy?”
“Chưa tra được, chỉ là đoán được, đoán chừng ngày mai sẽ có manh mối.”
“Được, nếu có gì cần hỗ trợ thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, thuốc lá trong tay Hoắc Tùy Thành đã cháy hơn một nửa, anh không hút, trực tiếp nhấn tắt trong gạt tàn.
Khói thuốc mờ mịt bay lên, dần dần tiêu tan trong không khí.
- -
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoắc Tiểu Tiểu rửa mặt xong ra khỏi phòng thì đúng lúc chạm mặt bố cô.
Kỳ lạ là, bố cô mặc quần áo ở nhà, rõ ràng là không có ý định đi ra ngoài.
“Bố, sao bố vẫn chưa thay quần áo?”
“Hôm nay bố không đến công ty.”
“Vậy bố đi đâu?”
“Ở nhà.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, bố cô lại còn có thể nén được tính khí, muốn ở nhà?
Tu thân dưỡng tính?
Lửa cháy đến nơi rồi, bố cô Phật* như vậy sao?
*Theo hiểu biết của editor thì ý chỉ là người hiền lành, hòa nhã, không tính toán, hiền như Phật ấy.
Trùm phản diện lập nghiệp, sao khi gặp chuyện lại không có dáng vẻ của trùm phản diện.
Hoắc Tiểu Tiểu vì bố cô mà cả người đầy mồ hôi rồi.
Ăn sáng xong, Hoắc Tiểu Tiểu thậm chí còn trơ mắt nhìn bố cô đến sân sau tản bộ.
Nhìn dáng vẻ nhàn hạ kia, cô còn tưởng rằng bố cô về hưu giống như ông nội.
“Tiểu Tiểu, đi thôi, dì Triệu đưa con đến nhà trẻ.”
“Vâng!”
Vừa bước ra cửa liền thấy Tiểu Vũ nhanh chân đi vào trong.
“Anh Tiểu Vũ!”
Tiểu Vũ vừa đi vừa nói, hơi dừng lại: “Tiểu Tiểu đi nhà trẻ sao? Nhanh đi đi, đừng tới trễ.”
Vừa dứt lời liền rẽ vào huyền quan*.
*Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
Tiểu Vũ trực tiếp đi về phía sân sau, xung quanh vắng lặng nhưng cậu ta vẫn thấp giọng nói với Hoắc Tùy Thành: “Anh Thành, tra được rồi.”
Sân sau có hồ nhân tạo, trong hồ là các loại cá chép chen lấn bơi tới trước mặt Hoắc Tùy Thành, tranh nhau mở miệng ăn thức ăn mà Hoắc Tùy Thành ném xuống.
“Nói thử xem.”
“Nghe nói Tiền Đại Xuyên có con trai, thân thể không tốt.”
“Em đã điều tra rồi, Tiền Đại Xuyên đến tuổi trung niên mới có con nên rất cưng chiều đứa con trai này. Đáng tiếc là nó vừa ra đời không lâu liền phát hiện ra là mắc bệnh ung thư máu, mấy năm nay ông ta tốn không ít tiền lên người con trai. Em thấy chính là quả báo, làm người thì không thể làm việc xấu, lúc trẻ ông ta thất đức bao nhiêu, đào của người ta bao nhiêu thứ…”
Hoắc Tùy Thành nhìn cậu ta một cái.
Tiểu Vũ hắng giọng một cái rồi nói tiếp: “Gần đây em tra ra được, đã tìm được tủy phù hợp với con của ông ta rồi, hai ngày tới sẽ cấy ghép cho con trai ông ta.”
“Vào lúc này?”
“Đúng, trùng hợp như vậy. Hơn nữa theo em được biết, người hiến tủy kia cũng không phải tự nguyện, uy hiếp dụ dỗ, hình như đã đưa không ít tiền, việc này Tiền Đại Xuyên giữ bí mật không tệ, không có ai biết, em cũng suýt chút nữa không tra ra được. Tất cả là nhờ vào việc em gặp bạn gái cũ làm việc ở bệnh viện, dùng một cái bạt tai để đổi lấy”, Tiểu Vũ giống như hiểu ra: “Anh Thành, dù sao thì người ta cũng không nguyện ý hiến tủy, em đi làm?”
Hoắc Tùy Thành lẳng lặng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Con của ông ta mấy tuổi rồi?”
“Bốn tuổi.”
“Bốn tuổi… Tiền Đại Xuyên vì tủy mà vu hại tôi, không tiếc vào tù, con của ông ta do ai chăm sóc?”
“Tài khoản của vợ Tiền Đại Xuyên ba ngày trước nhận được một khoản tiền lớn, bảy chữ số, đủ cho mẹ con bọn họ dùng nửa đời sau.”
“Khoản tiền lớn bảy chữ số, vợ vẫn còn…” Hoắc Tùy Thành cười lạnh.
Tiền Đại Xuyên biết để lại đường lui cho con trai mình, có mẹ chăm sóc, còn có khoản tiền lớn bảy chữ số.
Nhưng nếu như mình vào tù rồi, thân thể ông cụ không tốt, nếu như ông gặp bất trắc thì ai chăm sóc con gái anh?
“Anh Thành, sao vậy?”
Hoắc Tùy Thành lạnh mặt: “Khi nào mổ?”
“Buổi sáng ngày mốt.”
Hoắc Tùy Thành vung đồ ăn cho cá vào trong hồ, sửa sang lại tay áo: “Điều tra người hiến tủy chưa?”
“Cũng gần đủ rồi.”
“Đi tâm sự với hắn, ra giá gấp đôi, ngăn người lại trước đã.”
“Anh Thành, yên tâm, em biết nên làm gì.”
“Điều tra được người giấu tên báo cáo chưa?”
“Là Quý Thư Dương.”
Hoắc Tùy Thành trong thời gian ngắn không nhớ ra được là ai: “Ai?”
“Em trai của Quý Văn Tâm, cậu của Tiểu Tiểu.”
Hoắc Tùy Thành đột nhiên có chút ấn tượng.
“Lúc trước không phải đã đánh gãy một chân hắn à, không học được bài học nào sao?”
“Đây không phải là vì đằng sau có người sao.”
Nhìn cá chép tranh ăn trên mặt hồ, đáy mắt Hoắc Tùy Thành âm u không rõ.
Danh Sách Chương: