Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là bởi vì giấc mơ tối hôm qua, cả ngày nay trông Hoắc Tùy Thành có chút mất tập trung, lúc họp anh có mấy lần mất hồn, trợ lý phải nhắc nhở mới lấy lại được tinh thần.

Hiện nay dự án núi Lộc Minh đang ở giai đoạn khai phá, có rất nhiều chuyện rườm rà, mặc dù không cần anh theo dõi từng việc một nhưng mỗi tháng, anh đều nghe báo cáo tiến độ liên quan tới dự án một lần.

Trong cuộc họp, Hoắc Tùy Thành mang gương mặt lạnh lùng, không cho ý kiến cũng không phát biểu quan điểm, tổ trưởng nào đó đang ở phía trên báo cáo nhiệm vụ, cả quá trình đều lo lắng bất an mà báo cáo tiến độ dự án.

Miễn cưỡng lên tinh thần nghe xong báo cáo lần này, cuộc họp kết thúc, anh không nói một lời, đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Tổ trưởng lo lắng bất an, sâu sắc cảm thấy tương lai của mình bị gãy ở đây: “Tổng thanh tra, nội dung hôm nay tôi báo cáo không sai cứ? Sao trông Hoắc tổng không hài lòng lắm?”

“Cứ thoải mái, tôi đi theo Hoắc tổng đã nhiều năm như vậy rồi”, tổng thanh tra thấp giọng: “Lúc Hoắc tổng có tâm tình không tốt thì đều như vậy, không phải là vấn đề của cậu.”

- -

Trở lại văn phòng, Hoắc Tùy Thành ra hiệu cho trợ lý đi ra ngoài trước.

Cho tới trưa anh cũng không có cách nào tập trung tinh lực được, anh cần ở một mình yên lặng một chút.

Không có liên quan đến cái gì khác, mà là giấc mơ tối hôm qua quá chân thực, đến nay nghĩ lại mà vẫn sợ.

Đối với Văn Dương và Tô Nguyên Thanh, mặc dù chưa chạm trán mấy lần nhưng cuộc gặp mặt tối hôm qua cũng không vui vẻ.

Anh nhìn ra được dã tâm và địch ý đối với anh trong mắt Văn Dương.

Giang Hoài để mắt tới sản nghiệp của Tưởng Trí, đẩy Văn Dương và Tưởng Huyên ra, mưu tính nuốt chửng Tưởng thị.

Mấy năm nay Giang Hoài phát triển mạnh mẽ, Tưởng Trí lấy đá chọi đá thì sẽ không có quả ngon để ăn.

Thật ra thì Hoắc Tùy Thành vẫn rất tán thưởng sự quyết đoán của Giang Hoài, liên hiệp xí nghiệp, lũng đoạn thị trường ngành nghề, lập ra quy tắc ngành nghề một nhà độc quyền, nếu không có đủ khả năng, dã tâm và thủ đoạn thì không tạo ra được cả một sự nghiệp lớn như vậy.

Nghĩ đến chuyện này, Hoắc Tùy Thành hơi kinh ngạc.

Mình của ba, bốn năm trước mặc dù không có tuyệt tình như Giang Hoài nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ.

Ngẫm lại đầu tư và phương hướng phát triển trong mấy năm gần đây, cầu thắng trong sự ổn định, dự án bí quá hóa liều càng ngày càng ít, dường như đã trở thành dáng vẻ mà ông cụ thưởng thức nhất.

Anh xoa mi tâm, nghiêm túc suy nghĩ về từng bước mà anh đã đi trong những năm nay.

Qua quá lâu rồi, anh không nhớ quá rõ nguyên nhân lúc ấy đưa ra những quyết định đó, chỉ là bây giờ cảm thấy, quỹ đạo cuộc sống như vậy cũng không tệ lắm.

Điện thoại vang lên.

Hoắc Tùy Thành nhìn thoáng quá, là Tưởng Trí, trực giác cảm thấy có chuyện xảy ra.

“Sao vậy?”

“Trần tổng mà hôm qua cậu bắc cầu dắt mối giúp tôi, hôm nay mang theo phí bồi thường vi phạm hợp đồng đến công ty tôi, nói tối hôm qua uống say, không có suy nghĩ đã vội vàng ký hợp đồng.”

“Ông ta đổi ý rồi?”

“Ừ, cũng để lại phí bồi thường vi phạm hợp đồng rồi.”

Bàn rượu luôn luôn là nơi ký kết, uống say không suy nghĩ kỹ càng? Chuyện hoang đường như thế này cũng bịa ra được.


“Chuyện này tôi điều tra rồi, phần lớn cổ phần công ty của Trần tổng do vợ ông ta nắm giữ, ông ta nuôi tình nhân bên ngoài không dám để cho vợ biết, Tưởng Huyên lợi dụng tình nhân này để làm giao dịch với ông ta, uy hiếp dụ dỗ…” Nói đến đây, Tưởng Trí cười: “Cho rằng mình làm mà thần không biết quỷ không hay.”

“Vậy cậu định làm thế nào?”

“Tôi có cách, nhưng gần đây cậu cũng cẩn thận một chút, tôi nghe được chút tin tức gây bất lợi cho cậu.”

“Tin tức gì?”

“Một bạn học của tôi đang nhậm chức ở cục cảnh sát thành phố, gần đây hình như có người giấu tên báo cáo cậu vì để cho dự án núi Lộc Minh vận hành bình thường mà mua người cố ý gây tổn hại đến cổ mộ, còn mang đi không ít thứ đáng giá trong đó.” Tưởng Trí dừng lại một chút: “Hoắc Nhị, báo cáo có nhân chứng vô cùng xác thực, chuyện này chỉ sợ cậu sẽ gặp chút phiền phức.”

Hoắc Tùy Thành nhíu mày, vừa chuẩn bị lên tiếng thì cửa phòng làm việc bị gõ vang.

Trợ lý chưa được sự cho phép đã đẩy cửa ra, vẻ mặt có chút bối rối.

“Hoắc tổng, người của cục cảnh sát tới, nói là có việc muốn mời anh hỗ trợ điều tra.”

“Cảnh sát?”

Hoắc Tùy Thành nói với Tưởng Trí: “Đã tới rồi.”

Nói xong, anh cúp điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài.

Quả thật có bốn cảnh sát tới công ty.

“Hoắc tiên sinh, chào anh, chúng tôi ở cục cảnh sát thành phố, nhận được báo cáo giấu tên của quần chúng, nói anh có liên quan đến việc cố ý gây tổn hại đến di vật văn hóa, muốn mời anh về cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.”

- -

Cả ngày hôm nay Hoắc Tiểu Tiểu không tập trung, mí mắt phải cứ nhảy liên tục.

Chuyện xưa nói thế nào nhỉ?

Mắt trái nhảy thì có tiền, mắt phải nhảy thì có họa.

Càng nghĩ trong lòng càng thấy bất an, nhưng cụ thể là vì sao thì cô cũng không nói được, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Có lẽ là bởi vì giấc mơ tối hôm qua?

“Tiểu Tiểu, em sao vậy? Cả ngày đều mất tập trung, có phải hôm qua không nghỉ ngơi tốt không?”

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Dịch Khiêm một cái, tạm thời không muốn nói chuyện với cậu: “Không có việc gì.”

Chu Chu ngồi ở phía trước cũng quay người lại hỏi cô: “Tiểu Tiểu, anh mang socola cho em, em đừng giận được không?”

“Không cần.”

Hai bạn nhỏ không biết làm sao.

“Là bởi vì chuyện ngày hôm qua, cho nên em tức giận sao??

Hoắc Tiểu Tiểu liếc Dịch Khiêm một cái, biết còn nói?

“Tiểu Tiểu, anh xin lỗi, hôm qua anh nên tin tưởng em, em đừng giận, hôm nào… hôm nào anh mang đồ ăn ngon cho em, nhận lỗi với em được không?”


“Không cần.”

Dịch Khiêm gãi đầu một cái, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Quả nhiên là mẹ cậu nói đúng, không thể chọc cho con gái tức giận.

Mấy người Lục Tĩnh Nhất đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Hoắc Tiểu Tiểu vểnh tai nghe, nếu như Dịch Khiêm dám kể cho người khác nghe về chuyện ngày hôm qua, đời này cô cũng sẽ không nói chuyện với cậu nữa!

Dịch Khiêm lắc đầu: “Không có gì.”

Rõ ràng là mấy người Lục Tĩnh Nhất không tin: “Vậy sao cậu nói mang đồ ăn cho Tiểu Tiểu, còn nhận lỗi, nhanh nói! Cuối tuần cậu bỏ lại tụi tớ để đến nhà Tiểu Tiểu chơi, chúng tớ còn chưa tính món nợ này với cậu đâu!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Nói nhanh, nếu không tụi tớ sẽ tức giận!”

Chuyện đó của Tiểu Tiểu, mặc kệ là thật hay giả, sao có thể để người khác biết được chứ?

Hôm qua ở nhà họ Hoắc, mấy người nói như vậy, Tiểu Tiểu đã tức giận như thế rồi, nếu thật sự để cho mấy người Lục Tĩnh Nhất biết được, chắc chắn Tiểu Tiểu sẽ không tha thứ cho chính mình.

“Thật sự không có gì, sao các cậu lại nhiều chuyện như thế, hỏi hỏi hỏi!”

Mấy người Lục Tĩnh Nhất đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau tiến lên đặt Dịch Khiêm dưới người mình hung dữ “thẩm vấn”.

Hoắc Tiểu Tiểu gục xuống bàn, không chút hứng thú nào.

Cô đưa tay dụi dụi mắt.

Buổi sáng trước khi học được dì Triệu chườm lạnh và bôi thuốc, đôi mắt sưng đỏ đã khá hơn nhiều, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra dấu vết bị sưng.

Màn hình của đồng hồ thông minh trên cổ tay nhấp nháy, Hoắc Tiểu Tiểu mở giao diện đồng hồ thông minh ra, nhấn một cái lên ảnh chân dung của Hoắc lão tiên sinh.

Cô đã nói với ông nội rồi, nhấn một cái là nhớ ông, điện thoại sẽ rung lên một cái.

Quả nhiên, sau khi cô nhấn xong, đồng hồ thông minh của cô cũng rung lên một cái.

Hoắc lão tiên sinh cũng nhấn một cái lên màn hình điện thoại, vui vẻ chơi trò này với cháu gái.

Màn hình đồng hồ trượt sang trái, cô nhấn một cái lên hình bố cô, mong chờ đồng hồ rung lên.

Nhưng một phút, hai phút, mười phút, đồng hồ cũng không có động tĩnh.

Cô chưa từ bỏ ý định mà lại nhấn vào ảnh bố cô một cái, vẫn không có động tĩnh.

Có lẽ là bố đang bận nên không có thời gian xem điện thoại nhỉ.

Hoắc Tiểu Tiểu mất hứng mà nghĩ.

Thật không dễ gì mới nhịn được đến lúc tan học, Hoắc Tiểu Tiểu tràn đầy phấn khởi, đeo cặp sách chờ dì Triệu tới đón cô.


Vừa nhìn thấy dì Triệu, cô liền không kịp chờ đợi mà chạy tới. Ngôn Tình Tổng Tài

“Dì ơi, rốt cuộc dì cũng đến rồi! Chúng ta nhanh về nhà thôi!”

Vẻ mặt của dì Triệu không giống như bình thường, lông mày của bà hơi nhíu lại, bà miễn cưỡng cười nói: “Được, về nhà.”

Hoắc Tiểu Tiểu nhạy cảm, rất nhanh đã chú ý tới sự không thích hợp trong cảm xúc của dì Triệu: “Dì ơi, dì sao vậy?”

Dì Triệu muốn nói lại thôi.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng cô vẫn là trẻ con, đoán chừng cho dù có nói cô cũng không hiểu, bà suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Không có gì, chỉ là dì Triệu hơi mệt mà thôi.”

“Vây dì Triệu phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu như mệt thì không cần tới đón con, để tài xế tới đón con là được rồi.”

“Được, biết con đau lòng cho dì mà.”

Nhìn Tiểu Tiểu hiểu chuyện lại đáng yêu, dì Triệu yếu ớt thở dài.

Tiểu Tiểu còn nhỏ như thế, Hoắc tiên sinh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Nửa tiếng sau, chiếc xe chậm rãi chạy vào Hoắc Công Quán, vừa xuống xe, Hoắc Tiểu Tiểu liền không kịp chờ đợi mà chạy vào trong nhà.

Dì Triệu ôm lấy cô, không cho cô đi vào: “Tiểu Tiểu, chậm một chút, dì Triệu nói một chuyện với con.”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay lão tiên sinh có chút bận rộn, sau khi đi vào, Tiểu Tiểu ngoan ngoãn đi vào trong phòng chơi được không? Đừng quấy rầy Hoắc lão tiên sinh, dì Triệu chơi với con, được không?”

Lời dì Triệu nói khiến cho Tiểu Tiểu nhăn mày lại.

Ông nội bận rộn?

Không thể nào, từ sau khi về hưu, ông nội cô luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, cũng không tiếp nhận bất kỳ công việc gì nữa, làm sao lại bận rộn?

“Dì ơi, là… xảy ra chuyện gì sao?”

Dì Triệu biết so với những đứa trẻ đồng lứa thì cô hiểu chuyện hơn nhiều, thật sự không nghĩ đến mình nói một câu như vậy lại bị cô đoán được.

“Tiểu Tiểu đừng lo lắng, có lão tiên sinh ở đây, không có việc gì, đi thôi, chúng ta đi thẳng lên lầu, không quấy rầy lão tiên sinh được không?”

Dì Triệu dắt cô đi vào trong.

Trong phòng khách, Hoắc lão tiên sinh ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại trong tay, vô cùng mạnh mẽ mà nói chuyện với người ta.

“Giáo sư Đoàn, lúc trước ngôi mộ này là do ông tự mình phụ trách, trước khi ông quyết định khai quật, cổ mộ đó có bị người ta giở trò hay không, với chuyên môn của ông, tôi cho rằng có lẽ ông rất rõ ràng…”

“Chứng cứ? Phần chứng cứ đó có thể chứng minh được cái gì? Chứng minh con trai tôi cướp gà trộm chó, không từ thủ đoạn?”

“Giấu tên báo cáo, quả thật là buồn cười!”

“Vậy thì tốt, tôi chờ tin tức của ông.”

Với dăm ba câu, đáy lòng Hoắc Tiểu Tiểu đã hiểu rõ chuyện này rồi.

Có người giấu tên báo cáo bố cô vì dự án núi Lộc Minh mà thuê người phá hư cổ mộ.

Cô lập tức nhớ tới lúc trước cô quả thật nghe được bố cô có nói đến chuyện khai quật cổ mộ, chẳng lẽ…

Chuyện này không thể nào! Bố cô tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này!

Ý nghĩa vừa xuất hiện, Hoắc Tiểu Tiểu lập tức phủ nhận.


Trong giấc mơ, bố cô đúng là tìm người phá hủy cổ mộ, nhưng đó là Hoắc Tùy Thành vô cùng hung ác, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, không phải là người bố hiện tại của cô.

Bố của cô đã đồng ý với cô, sẽ không làm chuyện xấu nữa.

Chuyện này chắc chắn không phải do bố cô làm!

Giấu tên báo cáo?

Nhất định là có người mưu hại bố cô!

Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, trong mơ, người luôn luôn đối đầu với Hoắc Tùy Thành là Văn Dương, vạch trần chuyện Hoắc Tùy Thành cố ý phá hư cổ mộ cũng là do hắn ta sau khi tình cờ biết được đi báo công an.

Mặc dù cô chưa từng gặp Văn Dương nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này và Văn Dương không thoát khỏi quan hệ.

Nói không chừng chính là do hắn ta làm!

Dì Triệu dứt khoát bế Hoắc Tiểu Tiểu lên, bước nhanh đi lên lầu.

“Dì ơi, dì thả con xuống, con…”

“Tiểu Tiểu, ông nội con bận rộn, chúng ta không quấy rầy ông nội.”

“Con không quấy rầy ông nội, thật đó, dì, dì thả con xuống.”

“Tiểu Tiểu…”

“Dì, dì tin tưởng con, con thật sự sẽ không quấy rầy ông nội.”

Dì Triệu bất đắc dĩ, đành phải để cô xuống.

Hoắc Tiểu Tiểu chạy đến bên cạnh Hoắc lão tiên sinh, không quấy rầy ông gọi điện thoại mà ngồi ở một bên lẳng lặng chờ đợi.

Mãi đến khi Hoắc lão tiên sinh gọi xong cuộc gọi cuối cùng, ông cúp điện thoại, lúc này mới dựa vào ghế sô pha, nặng nề thở dài.

Hoắc Tiểu Tiểu im lặng bò lên ghế sô pha, ngồi quỳ bên cạnh Hoắc lão tiên sinh xoa bóp huyệt thái dương cho ông.

“Ông nội.”

Hoắc lão tiên sinh nhìn cô, cười cười: “Tiểu Tiểu lên lầu chơi trước đi, ông nội có việc phải làm.”

“Là bố sao?”

Hoắc lão tiên sinh nắm lấy hai bàn tay đang xoa huyệt thái dương cho ông: “Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy, con chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ người khác nói bố con thế nào cũng không được tin.”

“Vâng, con tin tưởng bố sẽ không làm chuyện xấu, giống như ông nội tin con hôm qua không có xả trên người bố con vậy.”

Hoắc lão tiên sinh vui mừng mà ôm cô vào lòng.

“Ông nội, khi nào bố về?”

“Nhanh thôi, chờ con ngủ một giấc dậy, bố của con sẽ trở về.”

Hoắc Tiểu Tiểu dựa ở trong ngực Hoắc lão tiên sinh, nhìn về phía cửa lớn: “Vậy con có thể ở đây cùng ông nội chờ bố về không?”

Đôi mắt hơi đục của Hoắc lão tiên sinh nhìn ngoài cửa, ông đã mất đi sự tức giận sốt ruột lúc mới biết chuyện. Ông ôm Hoắc Tiểu Tiểu, cảm xúc vô cùng lo lắng được sự an tâm và yên ổn đột nhiên xuất hiện an ủi.

Hoắc lão tiên sinh yếu ớt thở dài: “Ông nội cũng không biết khi nào bố con về.”

“Bố không làm chuyện xấu, chẳng mấy chốc là bố về thôi, ông nội đừng lo lắng.”

“Được, ông nội không lo lắng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK