Bốn bề đều là địch, đại khái tình cảnh của Đỗ Thư Quyên bây giờ không thể không thận trọng, mỗi bước đi đều phải cẩn thận đề phòng.
Tô Thất Thất tin tưởng, nếu mình không ở đây, Đỗ Thư Quyên chắc chắn đã bị hại chết sớm.
Về phần Đỗ Uy, không biết phải nói như thế nào để bồi thường cho cha của Đỗ Thư Duy, từ ngày Tô Thất Thất đến thì hoàn toàn biến mất, Tô Thất Thất thoáng nghe nói, chỗ làm ăn của Đỗ gia ở phía Bắc hình như xảy ra chút vấn đề, cho nên Đỗ Uy căn bản không hề hay biết hậu viện của mình đang xảy ra mưa gió.
Cho nên bây giờ Đỗ phủ đều do một tay Lý Ngọc Liên quản lí, nếu ở hoàng cung, đây gọi là dưới một người trên vạn người.
Không chỉ Lý Ngọc Liên, thậm chí cả hạ nhân trong Đỗ Phủ cũng động tay động chân, căn bản không hề đối đãi với Đỗ Thư Quyên như thiếu gia của Đỗ phủ, Tô Thất Thất ứng phó có chút mệt mỏi, vừa phải chăm sóc cho thân thể càng ngày càng nguy kịch của Đỗ Thư Quyên, lại còn phải đề phòng uy hiếp ở khắp nơi.
Trong thời gian đó, Tư Đồ Thuần đến tìm Tô Thất Thất một lần, nói ngày đó hắn dẫn theo Duệ nhi đi tìm mình, kết quả là Vô Thủy thập nhị cung canh phòng quá nghiêm ngặt, hắn vừa xông vào trong cung liền bị phát hiện, chỉ có thể tạm thời rời đi, nhưng sau khi thoát ra mới phát hiện Duệ Nhi cũng không có bên người, sau này nhiều lần hắn mai phục ở Vô Thủy thập nhị cung, lại ngại vì có sự tồn tại của Nguyễn Lương Ngọc nên không dám khinh thường mà ra tay, cũng may, người kia dường như rất thích Duệ Nhi, lúc này hắn mới quyết định hỏi qua sư phụ trước sau đó mới quyết định.
Tư Đồ Thừa cũng không biết quan hệ của Tô Thất Thất với Nguyễn Lương Ngọc, nàng cũng không muốn giải thích nhiều làm gì, chỉ nói cho Tư Đồ Thừa Duệ Nhi không gặp nguy hiểm, sau đó để cho Tư Đồ Thừa tạm thời ở lại Đỗ phủ, chờ giải quyết xong việc của Đỗ Thư Quyên sau đó sẽ cùng nhau đi tìm Duệ Nhi.
Nhưng không nghĩ tới, một người nằm ngoài dự đoán lại tìm tới Tô Thất Thất.
Người của Vô Thủy thập nhị cung tất nhiên rất kiêu ngạo, nhất là người lạnh lùng tàn nhẫn Hoa Mạnh, người này nói không nhiều nhưng không ai dám tự tiện đi trêu chọc hắn, mấy người trưởng lão cũng phải tôn trọng hắn, Tô Thất Thất còn nhớ rõ ràng ngày đó hắn cầm trong tay trường kích đã dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Người của Đỗ phủ đối với hắn xu nịnh không gì sánh bằng, không hề bắt đợi ở phòng khách mà trực tiếp dẫn ngay tới sân của Đỗ Thư Quyên.
Lúc Tô Thất Thất mở cửa, Hoa Mạnh mặc một bộ trường bào màu xanh xa trời đứng ở trong sân, trong tay hắn không có vũ khí, chỉ thẳng lưng đứng ở đó, ánh mắt mang theo hàn khí cũng đủ khiến cho người ta cảm giác không rét mà run, nha hoàn yên lặng đứng đợi sau hắn, biểu hiện hết sức ngoan ngoãn nghe lời.
Trông thấy Hoa Mạnh, phản ứng đầu tiên của Tô Thất Thất chính là Nguyễn Lương Ngọc đã xảy ra chuyện! Nhưng nghĩ lại, với võ công của Nguyễn Lương Ngọc, trên giang hồ này ai có thể đả thương chàng chứ!
“Hoa Mạnh, ngươi tìm ta sao?” Màng che miệng, nghi hoặc nên tiếng.
Hoa Mạnh cũng đánh giá Tô Thất Thất, nữ tử tay không tấc sắt lúc trước lại chính là thần y đệ nhất trong thiên hạ, kì thực cũng không có nhiều thay đổi.
Hắn mở miệng, nói ngay mục đích đến đây: “Cung chủ trúng độc, chỉ có ngươi mới giải được.”
Tô Thất Thất kinh ngạc: “Sao lại như vậy? Ai đả thương chàng?”
“Mấy ngày trước cung chủ gặp mai phục, hai tên kia nghe nói là cao thủ võ lâm, hơn nữa không hề thấy mặt, căn bản không biết là ai.”
“Mấy ngày trước? Vì sao bây giờ ngươi mới tới?” Tô Thất Thất không khỏi nhíu mày.
Về chuyện này, Hoa Mạnh cũng không thể giải thích được lí do “Cung chủ không cho chúng ta đi tìm cô, mấy ngày nay đã tìm không ít những thần y có tiếng trên giang hồ nhưng không ai có thể giải được.
Lần này ta gạt cung chủ, Tô tiểu thư, tuy rằng ngoài mặt cung chủ tỏ ra thản nhiên, nhưng chúng ta đều biết độc trong cơ thể ngài ấy đã bắt đầu lan ra, hi vọng cô có thể… nể tình trước kia, ra tay cứu giúp.”
Hoa Mạnh, từ trước đến nay đều nói rất ít, thế nhưng một đoạn vừa rồi cũng đủ để biểu đạt thành ý của hắn, tuy rằng giọng nói không hề lo lắng nhưng trong đó lại thể hiện sự thành khẩn hết sức rõ ràng.
Tô Thất Thất đương nhiên cũng không cần nói nhiều với hắn.
“Ngươi chờ ta, ta lập tức đi theo ngươi.” Nói xong nàng vội vàng đi vào trong phòng.Đỗ Thư Quyên nằm ở trên giường, gương mặt nhợt nhạt đã khôi phục một chút sức sống, Tô Thất Thất vào phòng liền viết ngay một đơn thuốc, hắn ít nhiều cũng hiểu ra.
“Hoàng Phủ tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?” Hắn chống nửa người dậy, hỏi.
Tô Thất Thất rất nhanh sau đó đã viết xong một đơn thuốc, đầu cũng không quay lại, trả lời “Ta phải đi một thời gian.” Nói xong nàng giao đơn thuốc cho Tư Đồ Thừa đang đứng một bên, sau đó dặn dò: “Thừa Nhi, đơn thuốc này ta giao cho con, con ở lại đây một thời gian chăm sóc hắn, nhớ phải cẩn thận người trong Đỗ phủ, những người này đều là những người rất tàn nhẫn.”
“Sư phụ, người muốn đi Vô hoa thập nhị cung sao?” Tư Đồ Thừa nhận lấy đơn thuốc, vội hỏi.
Tô Thất Thất tất nhiên biết hắn lo lắng cái gì.
“Yên tâm, Duệ Nhi ở chỗ hắn rất an toàn, không cần lo lắng.”
Gần như từ nhỏ đến lớn Duệ Nhi đều ở cùng Tư Đồ Thừa, Tư Đồ thừa chăm sóc nàng sớm đã thành thói quen, mấy ngày không gặp.
nói không lo lắng là không có khả năng, hắn có chút nhớ nhung, bây giờ nghe sư phụ nói thế, chỉ biết buồn bực không vui mà ‘vâng’ một tiếng.
Tô Thất Thất lại dặn Đỗ Thư Quyên vài câu, Đỗ Thư Quyên rất nghiêm túc nghe nàng nói, chỉ gật đầu đáp lại.
Hắn có thể cảm nhận được thân thể đã hồi phục, nhất là sau nhiều ngày tiếp xúc với Tô Thất Thât, hắn càng hiểu đối phương rõ ràng muốn tốt cho mình, bằng không lúc trước nàng biết Lung linh huỳnh là giả nhất định sẽ bỏ mặc hắn, chính bản thân hắn cũng không nghĩ đến, lại càng thêm trân trọng phần tình cảm này.
“Ta sẽ cẩn thận, cô yên tâm đi, bọn chúng sẽ không đối phó với ta quá lộ liễu đâu.
Huống chi lấy y thuật của Hoàng Phủ tiểu thư, ta có thể rất nhanh sẽ khỏi hẳn.”
“Ừm, không cần lấy cứng chọi cứng với bọn chúng, với trí tuệ của ngươi, chuyện làm ăn nhất định rất nhanh sẽ có thể lên tay, không cần tâm trí đùa giỡn cùng bọn họ.” Tô Thất Thất cũng cười mà trả lời một câu, mấy ngày nay tuy rằng Đỗ Thư Quyên ít ra ngoài nhưng cũng đã xem rất nhiều sách vở về kinh doanh, bây giờ thiếu sót duy nhất chính là thao tác thực tế.
Ở phương diện này Đỗ Thư Quyên hình như có thiên phú, Tô Thất Thất cũng cảm thấy kinh ngạc, quả thực chính là thiên tài buôn bán.
Tô Thất Thất nói xong liền mở cửa chuẩn bị rời đi, Đỗ Thư Quyên nằm ở trên giường, ánh mắt có chút chần chừ nhìn nàng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Hoàng Phủ tiểu thư, nếu trong lòng qủa thực không bỏ xuống được, cho dù thế nào cũng phải nỗ lực nắm bắt lấy thứ mà mình mong muốn.”
Tô Thất Thất nắm chặt tay, không khỏi ngẩn ra, sau đó nghiêm túc gật đầu “Ta biết rồi.”
“Hoàng Phủ tiểu thư làm cho người ta cảm thấy cái gì cô cũng đều không cần, giống như không yêu thích một thứ gì, cái gì cũng để thuận theo tự nhiên.
Nhưng nếu trong lòng cô còn một tia hi vọng không bỏ xuống được, không cần để cho nó lặng lẽ trốn tránh.
Hoàng Phủ tiểu thư, ta hi vọng cô có thể nắm bắt lấy hạnh phúc của chính mình, thích một người cũng cần phải nỗ lực, nếu Hoàng Phủ tiểu thư thấy hạnh phúc, ta cũng sẽ vui mừng cho cô.” Đỗ Thư Quyên dùng ánh mắt chân thành nhìn Tô Thất Thất, kiên quyết, nghiêm túc nói.
“ Ta…quả thực đã từng nghĩ buông tay, có điều, gặp vài lần lại không thể buông được.” Tô Thất Thất không khỏi cười khổ “Cho nên ta cũng sẽ cố gắng, nếu như bây giờ ngay cả ta cũng buông tay, có lẽ ta và hắn sẽ thực sự kết thúc.” Nàng nói xong ngừng lại một chút, thấy biểu cảm hiu quạnh chua sót của Đỗ Thư Quyên liền nói ra nghi hoặc trong lòng mình.
“Ngươi cũng có người trong lòng sao?” Đỗ Thư Quyên nhìn qua rất cô đơn, hắn hay nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngây người, loại bi thương này thế nào cũng không dứt ra được.
“Có lẽ.” Nói xong một câu liền không có ý định mở miệng, Tô Thất Thất gật đầu, nhớ tới vết thương của Nguyễn Lương Ngọc, cũng không hỏi nhiều liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc trước, khi nàng ngây ngốc u mê, cái gì cũng không hiểu, chỉ cần thấy người kia liền cảm thấy vui vẻ.
Hiện tại cái gì cũng đã biết, rốt cuộc cũng vui vẻ không nổi, nhưng lại không có cách nào buông tay, nàng cố chấp đến đáng sợ, đã biết rõ người kia chỉ lợi dụng mình, cũng chỉ có thể vui vẻ mà chịu đựng.
Khi Tô Thất Thất nhìn thấy Nguyễn Lương Ngọc mới phát hiện tình huống của đối phương đã không xong, Nguyễn Lương Ngọc tựa nửa người trên giường mềm, khuôn mặt trắng hồng giờ đây đã tái nhợt, đôi môi lại đỏ tươi, hai màu này tạo nên sự đối lập, lại càng lộ ra cảm giác quỷ dị.
Một tay hắn chống đầu, một tay đặt trên giường, có chút lười nhác mà nhắm mắt, một ông lão tóc trắng đang đứng bắt mạch cho hắn, ông lão cau mày, có thể thấy loại độc này hắn chưa tháy bao giờ, cũng không biết bắt nguồn từ đâu.
Khi thị vệ bẩm báo Hoa Mạnh cầu kiến, hắn không suy nghĩ nhiều, kết quả sau khi phát hiện phía sau Hoa Mạnh còn có một người, hắn nhìn thoáng qua sau đó chuyển tầm mắt lên ngươi Hoa Mạnh, trong mắt toát ra sự nguy hiểm.
truyện đam mỹ
“Hoa Mạnh, ngươi thật to gan, mệnh lệnh của ta mà cũng dám vi phạm.”
“Cung chủ, Hoa Mạnh vi phạm cung quy, tình nguyện chịu phạt, nhưng mong cung chủ để cho Tô tiểu thư chẩn trị, đây là thỉnh cầu của chúng tôi.” Hoa Mạnh nghiêm túc nói, tuy là nhận tội nhưng lại tạo cảm giác chẳng có lỗi lầm gì.
Tô Thất Thất chạy tới trước giường,lão già kia có gặp qua vài lần, ở trên giang hồ coi như cũng có chút danh tiếng, đối phương dường như cũng biết Tô Thất Thất, từ lúc nàng đi tới liền đứng sang một bên, xoa xoa cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh, độc này hắn chưa từng nghe qua, Tô Thất Thất đến cũng coi như làm cho hắn đỡ xấu hổ.
“Là chính ta tự muốn đến, chàng không nên trách Hoa Mạnh.” Tô Thất Thất ngồi ở ghế, vừa đưa tay muốn bắt mạch, Nguyễn Lương Ngọc nhanh chóng thu tay về.
Nguyễn Lương Ngọc cười như không cười nhìn Tô Thất Thất, lại không mở miệng, Tô Thất Thất cũng không cảm thấy xấu hổ, “Vì sao chàng không nói với ta?”
“Các ngươi lui ra trước đi.” Nguyễn Lương Ngọc phất tay cho hai người kia lui xuống, sau khi cánh cửa một lần nữa khép lại, hắn mới nhìn Tô Thất Thất, nở nụ cười quái dị, “Có phải Hoa Mạnh phá hỏng chuyện tốt của nàng không?”
Tô Thất Thất nhíu mày suy nghĩ “Chuyện tốt nào?” nàng làm gì có chuyện tốt nào bị quấy rầy, vừa nghe tin Nguyễn Lương Ngọc gặp chuyện không may, nàng liền như con ngực mà phi tới.
“Hừ! Nàng giả ngốc với ta làm gì, nàng đã đến cũng tốt, Duệ Nhi nói mẹ của cô nhóc là Hoàng Phủ Tự Loan, nếu ta nhớ không nhầm, người đó chính là nàng!” Lời này nói ra Nguyễn Lương Ngọc có chút tức giận bất bình, hắn không thể ngờ, Duệ Nhi lại là con gái của Tô Thất Thất, lúc Duệ Nhi nói, hắn còn hỏi lại vài lần.
“Duệ Nhi tất nhiên sẽ không nói dối.” Tô Thất Thất cười cười “Duệ Nhi là con gái của ta.” Cũng là con gái của chàng.
Trong lòng Tô Thất Thất nói thêm một câu.
Nghe vậy, trong lòng Nguyễn Lương Ngọc có đủ tư vị, suy nghĩ thật lâu mới nói “Nàng đã kết hôn?”
“Không có.” Tô Thất Thất trả lời rất nhanh.
“ Quên đi, ta hỏi cái này làm gì, ta thông báo với nàng một chuyện, về sau Duệ Nhi cũng là con gái của ta!” Hắn cảm thấy hắn rất thích Duệ Nhi, mặc dù khi biết Duệ Nhi là con gái Tô Thất Thất, đã có thời gian hắn không chấp nhận được.
Tô Thất Thất có chút khó hiểu “Là có ý gì?”
“ Duệ Nhi đã nhận ta làm cha nuôi, nàng có phản đối cũng vô dụng.” Nguyễn Lương Ngọc tỏ vẻ tính toán.
Xem ra vấn đề này Tô Thất Thất không cần thảo luận, vì vậy quay lại chủ đề chính, “Để ta xem vết thương của chàng.”
Nguyễn Lương Ngọc nhíu mày, ngược lại thấy biểu cảm quan tâm của Tô Thất Thất, vì thế mới đưa tay ra, trước kia hắn nghe nói Hoàng Phủ Tự Loan tự cao tự đại lắm, ngàn vàng cũng khó mời, giờ phút này biểu hiện với mình thật là kì quái, nàng là quan tâm đến mình sao? Lúc đầu hắn tưởng nàng vì Lung linh huỳnh mà đến, sau khi nàng rời đi cũng nói sẽ không trở lại, lại còn nói nàng sẽ ở lại Đỗ phủ, Nguyễn Lương Ngọc vốn cho rằng đối phương đã buông bỏ, thậm chí đối phương sẽ không xuất hiện.
Khi đó hắn tức giận, sau khi tức giận dần dần tỉnh táo lại, ngay từ đầu Tô Thất Thất cũng chưa nói qua một cái gì.
Nhưng Hoa Mạnh vừa đi, người này lại theo sau tới luôn, hắn hoàn toàn không hiểu nàng đang nghĩ cái gì.
Tô Thất Thất nghiêm túc bắt mạch, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, Nguyễn Lương Ngọc nhàn nhã ngồi đánh giá Tô Thất Thất, một chút khẩn trương nhìn cũng không ra, hắn nghĩ thế nào cũng không ra đáp án “Nàng muốn Lung linh huỳnh sao?” Hắn đột nhiên hỏi.
Tô Thất Thất nhíu mày nhìn Nguyễn Lương Ngọc đưa tay ra, Nguyễn Lương Ngọc thay đổi tư thế, tiếp tục đánh giá Tô Thất Thất, lúc này Tô Thất Thất mới mở miệng “Tuy rằng muốn nhưng ta không phải vì Lung linh huỳnh.”
Nguyễn Lương Ngọc bỗng nhiên hứng thú nhìn Tô Thất Thất, ánh mắt nóng rực kia làm Tô Thất Thất thở dài mấy lần, sau đó hắn cười nói “Nàng giải độc cho ta, ta đem Lung linh huỳnh tặng cho nàng, như thế nào? Như vậy ta liền không nợ nàng cái gì.”
Tay Tô Thất Thất đang bắt mạch bỗng nhiên cứng đờ, ngón tay hơi dùng sức một chút, sau đó mới buông tay Nguyễn Lương ngọc ra, bình tĩnh viết một đơn thuốc.
Nguyễn Lương Ngọc xoa xoa cổ tay bị Tô Thất Thất nắm “Nàng quá thô lỗ rồi.” Hắn hỏi “Thế nào? Như vậy có được không?”
“Đương nhiên là không được.” Tô Thất Thất liếc mắt nhìn hắn “Giải độc cho chàng là ta tự nguyện, chàng không cần cảm thấy thiếu nợ ta.”
“Oh“ Nguyễn Lương Ngọc lộ ra biểu cảm khó xử, lập tức lại cong môi, nụ cười có cảm giác tính toán “Không bằng ta dùng Lung linh huỳnh đổi lấy trâm cài nhé?”
“Ngoài lung linh huỳnh còn có Hỏa long châu, ta đều cần, nhưng ta hi vọng một ngày chàng có thể thật lòng giao nó cho ta, về phần trâm cài, cũng như vậy, thời điểm tới ta sẽ tự động giao cho chàng.” Tô Thất Thất ngồi ở bàn, quay đầu lại vừa vặn thấy Nguyễn Lương Ngọc có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút sau đó liền nói “Nếu như chàng thực sự cảm thấy thiếu nợ ta, đồng ý vơi ta một chuyện đi?”
“Thì ra nàng còn thích Hỏa long châu của ta!” Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy giờ phút này không biết hình dung như thế nào “ Chuyện gì?”
“Chờ sau khi thân thể chàng khỏe lại, cùng ta đến một nơi, không phải chuyện gì to tát.”
“Được.” Nguyễn Lương Ngọc không suy nghĩ nhiều.
Thì ra Tô Thất Thất không chỉ muốn duy nhất Lung linh huỳnh, nói như vậy, tất cả đều có thể lí giải rồi.
Có điều, mình phải lấy lại trâm cài..
Danh Sách Chương: