“Người hạ độc xem ra cũng không muốn chàng chết, tuy rằng độc tính độc này mãnh liệt, sẽ tạo thành một bộ suy yếu tái nhợt, nhưng sẽ không đưa người vào chỗ chết.
Nhưng cùng Bách Hoa trùng ta từng điều phối có chỗ tương tự.” Tô Thất Thất gác bút, quay đầu nhìn Nguyễn Lương Ngọc, phát hiện đối phương vẫn nhàn nhã nằm ở trên mềm tháp, gối đầu lên cánh tay, ánh mắt mỉm cười, nhìn không ra suy nghĩ.
Chạm đến ánh mắt Tô Thất Thất, hắn mới miễn cưỡng hỏi, “Bách hoa trùng? Đó là độc rất lợi hại sao?” Giọng điệu tùy ý như đang hỏi hôm nay ăn gì vậy.
“Không có giải dược, đã từng là thứ bảo mệnh của ta, nhưng mà… bây giờ không cần thiết.” Tô Thất Thất nói xong liền nhớ tới rất lâu trước kia, mình dùng Bách hoa trùng giết chết một người, khi đó, thực sự có chút cảm giác đi vào đường cùng.
Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy Tô Thất Thất bây giờ bộ dạng hỏi gì đáp nấy nhìn rất thuận mắt, vì thế cảm thán, “Nếu nàng cứ ngoan như vậy thì tốt rồi!” Lúc hắn nói chuyện hơi ngẩng đầu, con ngươi tối đen dường như lóe ra những vì tinh tú.
Tô Thất Thất cảm thấy biểu cảm cảm khái của hắn rất buồn cười, không khỏi gợi lên nụ cười khẽ, “Ta không cảm thấy bản thân mình rất không ‘Ngoan’.”
“Cho tới bây giờ không ai dám giở thủ đoạn đối phó ta ở trên giường, nàng là người đầu tiên.” Nguyễn Lương Ngọc nhíu mày, khiêu khích tựa như trừng mắt Tô Thất Thất.
“Lòng dạ chàng cũng quá nhỏ, việc đó còn nhớ nữa.”
“Bởi vì đêm hôm đó thật sự làm cho người ta ‘Khó quên’!” Nguyễn Lương Ngọc lại nghĩ tới chuyện vào ngày thứ hai, “Ngày thứ hai, ta rõ ràng là muốn giết nàng, sao nàng không tức giận một chút nào? Giống như ta chỉ bắt nạt nàng vậy.”
“Chàng phong bế nội lực của ta, ta không làm được gì.” Tô Thất Thất nhàn nhạt nói ra sự thật.
Nàng rất tức giận, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
Nguyễn Lương Ngọc híp mắt, “Phương pháp điểm huyệt đơn giản nhất, nàng không đến mức không đi ra được.”
Thì ra hắn là cố ý.”Chàng biết ta sẽ đi ra?”
“Ta còn đang suy nghĩ rốt cuộc nàng muốn nhẫn bao lâu.” Nguyễn Lương Ngọc nhàm chán thay đổi tư thế một cái, “Nàng ở Vô Hoa thập nhị cung muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có đôi khi ngẫm lại trong lòng thật không biết có tư vị gì.”
Tô Thất Thất cười khổ, “Ta quang minh chính đại tiến vào, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức.” Sau đó lại cảm thấy thái độ Nguyễn Lương Ngọc lần này rõ ràng dịu hòa không ít, “Vừa nãy còn một bộ rất không muốn gặp ta, thế nào hiện tại ôn hòa rồi?”
Lúc nàng vào, cũng không bỏ qua biểu cảm có chút quái dị của Nguyễn Lương Ngọc.
Lần này Nguyễn Lương Ngọc lại thản nhiên nhìn Tô Thất Thất, “Lúc nàng không chọc ta, ta thấy nàng còn rất vui vẻ.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không cần chọc hắn.
“Ta không biết mình từng trêu chọc chàng nha.” Tô Thất Thất đáp đương nhiên.
“Ta nói đi hướng đông nàng liền đi hướng đông, ta nói đi hướng tây nàng liền đi hướng tây, không phản bác ta lời nói, ta nhìn nàng sẽ tương đối thuận mắt.”
Tô Thất Thất hết chỗ nói rồi, “Chàng đúng là bị cưng chiều đến hư.”
Phản ứng Nguyễn Lương Ngọc có chút quá khích, hắn mạnh mẽ ngồi dậy, khó tin nhìn Tô Thất Thất, “Nàng đang dùng từ gì để hình dung vậy?”
Tô Thất Thất mím môi không tiến động, bảo trì trầm mặc, bỗng nhiên nhớ rằng Nguyễn Lương Ngọc dừng như rất chán ghét loại từ ngữ này.
Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy Tô Thất Thất vừa nói là dễ dàng chọc người ta tức giận, hít sâu mấy hơi, “Lần này ta không so đo với nàng, nàng nói chờ thương thế ta tốt lên sẽ cùng đi một chỗ, vậy trong khoảng thời gian này nàng sẽ chăm sóc ta?”
“Đúng, ta sẽ chăm sóc chàng.” Tô Thất Thất cũng không cùng hắn tranh luận.”Nhưng chàng phải nghe lời ta.”
“Nghe lời nàng?” Nguyễn Lương Ngọc không vui.
“Đương nhiên, ta sẽ hỏi ý kiến của chàng, tất cả mọi thứ đều vì thương thế của chàng.”
“Chuyện không liên quan tới vết thương, nàng phải nghe ta.” Nguyễn Lương Ngọc vội vàng cường điệu.
Tô Thất Thất không để ý gật đầu một cái, cảm thấy chuyện này cũng không phải có gì đáng ngại.
Nguyễn Lương Ngọc tính toán, trong khoảng thời gian này nhất định phải tìm cơ hội làm khó làm dễ Tô Thất Thất, làm thói quen vừa nói liền chọc người tức giận của nàng sửa lại.
Chỉ là, hắn không nghĩ tới, phạm vi thương thế có liên quan, rất rất lớn.
Nguyễn Lương Ngọc bắt đầu điều tra thân phận kẻ tập kích ngày hôm đó, ám vệ của Vô Hoa thập nhị cung đều điều động, liên tục mấy ngày, lại không thu hoạch được gì, đó là một cái bẫy, mọi thứ đều phát sinh trong nháy mắt, hơn nữa hai người kia đều bịt mặt, Nguyễn Lương Ngọc chỉ có thể miêu tả ra một hình dáng đại khái, dựa vào cái này, không khác mò kim đáy bể.
Nguyễn Lương Ngọc cũng không muốn chuyện này huyên náo đến mức mọi người trong giang hồ đều biết, chuyện này, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Nhưng trên giang hồ, người có võ nghệ cao cường có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn có thể đoán được cũng chỉ có mấy người, chỉ là không có chứng cớ, cũng không thể nghĩ ra làm như vậy sẽ mang đến cho bọn hắn cái gì tốt, sau khi bình tĩnh, cũng chỉ phân phó xuống là tăng mạnh phòng vệ.
Nguyễn Lương Ngọc bị thương, cũng đang mượn cơ hội tốt này hảo hảo nghỉ ngơi, giang hồ chính tà chia hai.
Sau nhiều lần đánh nhau, hắn đem tâm tư đặt ở trên sản nghiệp Vô Hoa thập nhị cung, mỗi ngày chỉ làm kiểm tra đơn giản cũng bận rộn không thôi, hơn nữa so với việc làm ăn, trên giang hồ đánh đánh giết giết ngược lại làm cho người ta càng cảm thấy đau đầu hơn.
Mưa như trút nước, rơi xuống đánh trên mặt đất, khảy ra âm thanh êm tai.
Mùa đông cành cây trút bỏ tươi xanh, cành trọc ở trong mưa gió có vẻ có chút thê lương, mặt đất trở nên ướt sũng, trên hành lang thật dài, từng cái dấu chân mang theo bùn đất có thể thấy rõ ràng.
Tô Thất Thất ngăn lại một nha hoàn, trong tay người nọ nâng món ngon, cách rất gần, còn có thể ngửi thấy vị cay sặc mũi, “Cái này đưa đi đâu?”
Nha hoàn đã gặp qua Tô Thất Thất và cung chủ ở cùng nhau, vì thế trả lời: “Cái này đều đưa đến phòng của Cung chủ.”
Tô Thất Thất nhớ mình đã dặn hắn mấy ngày nay không thể ăn cay.”Toàn bộ đều là món cay?” Giọng nói của nàng có chút không vui.
“Dạ.” Nha hoàn vừa nhìn, người phía trước đã đi rất xa, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Chỉ mới mới ba ngày, đã nhịn không được.
Tô Thất Thất nhớ tới hai ngày nay Nguyễn Lương Ngọc không ngừng làm khó dễ và không phối hợp, không khỏi xoa xoa lông mày.
Ngày thứ nhất, hắn nhíu mày nhìn bát thuốc đen, nói bản thân năm năm chưa từng uống thuốc, còn nói mình căn cốt tốt, căn bản không cần mấy thứ này, cuối cùng thiếu chút thừa dịp mình không để ý vụng trộm đổ bỏ.
Ngày thứ hai, hắn tỏ vẻ kháng nghị đối với điều cấm mình đưa ra, độc trong Nguyễn Lương Ngọc không đủ để chết người, nhưng vì trì hoãn lâu sẽ sinh ra phản ứng không tốt, sau khi giải độc có rất nhiều đồ vật không thể ăn, lúc mình nói còn bị nói là cố ý nhằm vào hắn.
Trắc trở trong đó, thật sự là một lời khó nói hết.
Nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, có thể làm hết những gì hắn muốn, nhưng cái gọi là chỉ đông hướng đông đi đông, chỉ tây hướng tây đi tây chắc chắn mình không làm được.
Lúc Tô Thất Thất đi đến Phúc Vũ điện bị ngăn cản, Hoa Như nhìn nàng, cười khổ, “Tô cô nương, Cung chủ không hy vọng có người quấy rầy.”
Tô Thất Thất nhất thời không nói, hồi lâu mới giải thích, “Ăn quá nhiều đồ ăn cay độc đối với thân thể hắn không tốt.”
“Ta biết, nhưng đây là lệnh của Cung chủ.” Hoa Như vẫn không có chút thả lỏng, không nói một lời chấp hành mệnh lệnh của Nguyễn Lương Ngọc, ngăn Tô Thất Thất ở cửa, trong những người ở Vô Hoa thập nhị cung, Hoa Như tuyệt đối nghe lệnh làm việc, căn bản nàng sẽ không để ý Nguyễn Lương Ngọc nói có đúng không, hiện tại loại tín nhiệm này bị Nguyễn Lương Ngọc dùng đến đây rồi.
Tùy tiện xông vào hiển nhiên không là kế hay, nàng cũng không muốn làm khó Hoa Như, vì thế lại tính ở ngoài cửa đợi một chút, mắt thấy một mâm lại một mâm đồ ăn đưa vào phòng Nguyễn Lương Ngọc, mỹ thực tuy nhiều, nhưng lại không thấy được một món ngon thanh đạm.
Tô Thất Thất có chút chờ không nổi nữa.
“Hoa Như, nếu ngươi thực tôn trọng cung chủ các ngươi, nên lo lắng cho thân thể hắn.” Nếu Hoa Như vẫn thờ ơ, nàng cũng chỉ có thể dùng phương pháp của mình.
“Tô cô nương, cung chủ nói cũng không sai, đồ ăn cay độc đúng là không tốt đối vơi hắn, nhưng không đáng sợ như ngươi nói, cung chủ quen làm theo ý mình, không thích việc người khác quấy nhiễu hắn.”
Tô Thất Thất im lặng, tuy rằng thật sự không đến mức đi đời nhà ma, có thể… rốt cục vẫn không tốt đối với thân thể.
“Duệ nhi, ra đây…” Nàng suy nghĩ một chút, không cũng Hoa Như biện luận nữa, có lẽ trong mắt Hoa Như, Nguyễn Lương Ngọc thật sự không gì làm không được, sẽ không bị cái gì đả bại.
Nhưng ở trong lòng mình không phải, người kia, cũng cần quan tâm.
Tuy rằng thoạt nhìn, hắn thật sự rất ghét có người quan tâm hắn.
Duệ nhi ở trong phòng mềm yếu nhu thuận lên tiếng, rất nhanh chạy ra, vừa nhìn thấy Tô Thất Thất liền lôi ống tay áo nàng gọi nương, khuôn mặt nhỏ phấn nộn phồng lên, khi cười má lúm đồng tiền thoạt nhìn phá lệ đáng yêu.
“Nương, cha cho Duệ nhi thật nhiều đồ ăn ngon, nương muốn cùng ăn hay không?”
Tô Thất Thất nhéo nhéo khuôn mặt mềm của nàng, nhìn lông mi dài của Duệ nhi, nhẹ giọng hỏi, “Cha có ăn không?”
Duệ nhi rất nghe lời, bán đứng Nguyễn Lương Ngọc, “Cha có ăn, cha ăn so với Duệ nhi nhiều hơn, cha không muốn Duệ nhi nói cho nương, nương giữ bí mật đó.” Duệ nhi đồng thời còn đưa ra cánh tay nho nhỏ, tựa hồ muốn khoa tay múa chân ra số lượng Nguyễn Lương Ngọc ăn.
Tô Thất Thất thở dài một hơi, “Nhưng cha không cho nương đi vào.”
Duệ nhi trừng lớn hai mắt, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn nương, “Nhưng cha nói, chính nương nói không thích ăn.”
“Chúng ta ở đây chờ cha đi ra được không?” Tô Thất Thất không vạch trần lời nói dối của Nguyễn Lương Ngọc, một tay ôm lấy Duệ nhi, nhàn nhã tự đắc đợi ở cửa.
Hiển nhiên mặt mũi Duệ nhi so với nàng lớn hơn, chỉ chốc lát, Nguyễn Lương Ngọc liền hiện thân, chính là biểu cảm thật sự có chút khó coi.
“Tô Thất Thất, nàng lại lợi dụng Duệ nhi!” Hắn khó thở nhìn Tô Thất Thất.
Duệ nhi còn ôm cổ Tô Thất Thất, quay đầu đi, khó hiểu hỏi, “Cha, lợi dụng là cái gì?”
Nguyễn Lương Ngọc nghẹn một chút, cảm thấy bây giờ không cần cho Duệ nhi biết những việc đen tối, vì thế lộ ra nụ cười dịu dàng, “Duệ nhi ngoan, sau này lớn lên sẽ biết.”
“Nhưng rất lâu rất lâu mới có thể lớn lên.” Duệ nhi bẹp miệng, đối với câu trả lời có chút bất mãn.
Tô Thất Thất nhìn Nguyễn Lương Ngọc, “Giờ có thể đi vào chưa?” Tất nhiên, nếu nàng không vào được, Duệ nhi nhất định cũng không vào được.
Nguyễn Lương Ngọc âm thầm mắng âm hiểm, lại không thể để Duệ nhi học theo cái xấu, vì thế ôn hoà nói một câu, “Vào đi.” Sau đó lại nhìn về phía Hoa Như, “Ngươi đi xuống trước đi.”
Hoa Như nói một tiếng “Vâng.”, sau đó nhìn Tô Thất Thất vơi ánh mắt phức tạp, xoay người rời khỏi.
Tô Thất Thất vào phòng liền thấy một bàn mỹ thực tràn đầy, dù là hình dáng, mùi vị, trang trí, đều có thể nói là món ngon thượng đẳng, Duệ nhi vừa thấy mỹ thực là muốn Tô Thất Thất bỏ nàng xuống, một người tiếp tục ghé vào trên ghế, duỗi cánh tay dài chọn lựa đồ ăn ngon.
Nguyễn Lương Ngọc cũng không để ý Tô Thất Thất tồn tại, vẫn ngồi ở trước bàn, chuyên môn chọn món cay mà xuống tay, nhưng chưa vào miệng đã bị Tô Thất Thất ngăn cản.
“Thương thế của chàng cấm cay độc, ta đã nói rất nhiều lần.”
Nguyễn Lương Ngọc trừng mắt, bị Tô Thất Thất bắt lấy cánh tay, không cam lòng dùng nội lực, hai người âm thầm đấu một hồi, cuối cùng lực lượng ngang nhau, nhưng đồ ăn trên chiếc đũa của Nguyễn Lương Ngọc không biết đã rớt khi nào, biểu cảm Tô Thất Thất vô cùng nghiêm cẩn.
Nguyễn Lương Ngọc nhớ chuyện mà hai ngày nay trải qua, ở phương diện này Tô Thất Thất cố chấp thật sự làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Nếu đổi thành người khác, hắn dựa vào uy thế liền có thể làm cho đối phương thất bại trở ra, nếu không thì, vũ lực cũng hơn một chút, Tô Thất Thất có thể không để mình đẩy vòng vòng, cho dù mình nổi giận đùng đùng nhìn nàng, nàng cũng sẽ không xuất hiện biểu tình lùi bước.
Hết lần này đến lần khác cũng không thể đánh thật, dù là nể mặt Duệ nhi, hay là nể nàng vì quan tâm đến thương thế của mình.
Không thể trêu vào thì không trốn được sao! Ai biết trốn đi, không cho người nọ tiến vào, nàng còn lấy Duệ nhi ra uy hiếp mình, thật … như khối đá cứng ngắt vậy.
“Nàng rốt cuộc phối cái dược gì, luôn cảm thấy trong miệng nhàn nhạt, muốn ăn một ít thứ kích thích!” Hắn đem vấn đề ném cho Tô Thất Thất.
Tô Thất Thất cũng biết thuốc đó thật sự sẽ có loại cảm giác này, vị giác tạm thời trở thành nhạt, ăn thức ăn thanh đạm căn bản không có cảm giác.”Đây là phản ứng bình thường, mấy ngày sẽ khôi phục, chàng không thể kiên nhẫn?”
“Ta vì sao phải nhịn! Nàng không thể nghĩ biện pháp?” Nguyễn Lương Ngọc khiêu khích nhìn Tô Thất Thất.
“Ta không có biện pháp, nhưng đồ cay độc không thể ăn nữa.” Tô Thất Thất suy nghĩ một hồi, rất nghiêm cẩn trả lời.
Nguyễn Lương Ngọc ném chiếc đũa, tuy biết Tô Thất Thất cũng vì tốt cho mình, nhưng trong lòng có một chút tức giận không thể hạ, vừa mới ăn, mùi vị còn chưa nếm được đã bị ngăn lại, có chút không cam lòng, dứt khoát lại nằm trên giường mềm, hướng Tô Thất Thất vẫy tay.
Tô Thất Thất nhìn hắn, “Làm gì?”
“Ta nghe nàng, không ăn, nhưng chuyện không lên quan đến vết thương thì đều nghe ta đúng không?” Nguyễn Lương Ngọc cười giảo hoạt, “Lại đây giúp ta xoa vai đấm chân.”
Ngoài dự đoán là Tô Thất Thất không có phản bác như hắn tưởng tượng, ngược lại nghe lời đi tới, Nguyễn Lương Ngọc kinh ngạc nhường ra một chỗ, Tô Thất Thất ngồi xuống, thủ pháp không không thành thạo xoa trên vai hắn.
Tuy rằng kỹ thuật thật sự không thể để vào mắt, nhưng Nguyễn Lương Ngọc không có tâm tư đi bới lông tìm vết, chỉ có thể cảm thán, “Lúc thì cố chấp muốn chết, lúc thì lại nghe lời, nàng thật đúng là tùy tính.”
Không phải tùy tính.
Tô Thất Thất chạm vào da thịt ấm áp của Nguyễn Lương Ngọc, không khỏi cười, làm chuyện như vậy, mình không hề thiệt chút nào, cơ bắp trong tay, thật sự làm cho người ta hâm mộ! Sờ lên, cảm giác cũng tốt nữa.
Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy cảm giác này cũng không làm cho người ta ghét, liền hơi nhắm mắt lại, rất nhàn nhã.
Duệ nhi bỗng nhiên dừng động tác ăn như hổ đói, nghiêng đầu kỳ quái nhìn kỹ Tô Thất Thất và Nguyễn Lương Ngọc, suy nghĩ thật lâu, tựa như đang suy tư phải biểu đạt làm sao.
“Nương và cha… Hửm? Ta quên Diêm ca ca nói …”.
Danh Sách Chương: