Đầu đau kịch liệt, xương khớp toàn thân tựa hồ bị rời ra, Tô Thất Thất cảm thấy có chút chóng mặt hoa mắt, cả người mất thăng bằng.
Ánh mắt nhìn chung quanh bốn phía, tầm mắt có chút mông lung, nhưng mà vẫn biết rõ, đây là một nơi xa lạ.
Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, một tia say mê cuối cùng cũng bị tách ra, nàng bắt đầu nhớ lại, vì sao mình lại ở chỗ này, tối hôm qua mình cuối cùng đã làm cái gì.
Nhưng mà mới nhẹ nhàng động một cái thì nghe thấy một trận âm thanh thanh thúy vang dội của xiềng xích, gần trong gang tấc, nàng xoay chuyển ánh mắt, lúc này mới phát hiện hai tay, hai chân đều bị xích sắc màu vàng lợt to lớn khóa lại.
Một đầu khác của xích sắt được gắn trên thạch bích, nàng thử dùng hai tay bắt lấy một đầu xích sắt, nhưng cho dù dùng hết nội lực cũng không có cách nào làm mảy may lay động xích sắt này, người khóa mình lại hiển nhiên có tâm tư trói chặt mình.
Nàng nhớ tối hôm qua tâm tình mình rất tệ, thậm chí gần như tuyệt vọng, sau đó mình rời khỏi Thủy Nguyệt Câu lâu liền đi tìm Đỗ Thư Quyến uống rượu, hình như uống rất nhiều, cũng nói rất nhiều, nhưng trí nhớ dừng ở lúc này, sau đó phát sinh cái gì thì hoàn toàn không có ấn tượng, bản thân vì sao lại ở chỗ này? Hơn nữa còn bị khóa ở nơi này? Chẳng lẽ uống say không đề phòng nên bị kẻ thù bắt? Vậy Đỗ Thư Quyến đâu? Hắn ở nơi nào, có sao không?
Vô số nghi vấn xông lên đầu, Tô Thất Thất đánh giá sơn động vắng vẻ, không có dấu hiệu gì, không đoán được tổ chức nào, nhưng sơn động có một cỗ khí âm lãnh rất là nồng đậm, phỏng chừng chỗ này là ở dưới đất.
Ánh sáng bốn phía dựa vào mấy viên dạ minh châu được khảm trên vách, u ám mà ẩm ướt, nàng đứng lên, mới chợt phát hiện phía trước cách đó không xa có một ngọc đài óng ánh trong suốt, mà trên ngọc đài, hiện tại đang có một nam nhân tóc bạc mặc bạch y, độ dài xiềng xích làm Tô Thất Thất chỉ có thể đứng ở bên cạnh ngọc đài, thấy được tướng mạo nam tử rất rõ ràng, chỉ là không có cách tới gần một bước nữa.
Không có cách cắt đứt xích sắt, hiện tại chuyện duy nhất nàng có thể làm đó là chờ đợi, chỉ có biết mục đích của đối phương, mình mới có thể nghĩ ra đối sách.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Thất Thất có chút tâm phiền ý loạn, nếu là bình thường, tuyệt đối không ai có thể tìm được cơ hội như vậy, luận võ công, thiên hạ này khó ai có thể địch lại nàng.
Ở phương diện y thuật cũng cách xa không bằng, cho nên không có ai đến đối phó với mình, huống hồ, ngay cả cao thủ thiên hạ ra tay, nàng cũng có tự tin để đối kháng, mà tối hôm qua, nàng đúng là liều lĩnh, nếu không phải Nguyễn Lương Ngọc nói lời kia… A, nghĩ cái này cũng vô dụng.
Ngay lúc Tô Thất Thất cho rằng mình đã bị lãng quên thì có người tiến vào sơn động, tiếng bước chân nặng nề đạp lên từng bậc cầu thang, đạo thân ảnh kia hoàn toàn tiến vào tầm mắt, Tô Thất Thất cũng không quá kinh ngạc, điện chủ Linh Vũ, Khải Uyên đầu sỏ từng hãm hại Nguyễn Lương Ngọc ăn vào Si Hoa Nhập Mộng, nàng không có một chút thiện chí nào, thậm chí có chút căm hận.
“Linh Vũ! Quả nhiên là ngươi.
Đỗ Thư Quyến đâu? Hắn ở đâu?” Tô Thất Thất có chút vội vàng hỏi, nếu vì mình mà liên lụy Đỗ Thư Quyến thì không tốt.
“Ván này quả nhiên phấn khích, không nghĩ tới so với trong tưởng tượng của ta Đỗ Thư Quyến còn hữu dụng như vậy, đem kẻ thù làm say mê thần hồn điên đảo, cho dù thân hãm nhà tù, cũng nhớ không quên.” Linh Vũ bỗng nhiên vỗ tay cười nói, về sau ngữ khí càng trào phúng nói, “Tô Thất Thất, hay là Hoàng Phủ Tự Loan, đã lâu không thấy.”
Tô Thất Thất sắc mặt có chút khó coi, lời nói của Linh Vũ làm nàng sinh ra dự cảm không tốt, “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi thông minh như vậy, không hiểu ta đang nói cái gì sao?” Linh Vũ cười lấy ra vài món vật phẩm, bày ra tường cái ở trước mặt Tô Thất Thất, “Linh Lung Huỳnh, nghe nói sinh trưởng ở phía trên vách núi đen cao nhất Thiên Sơn, có thể trị bách bệnh, là tuyệt thế trân quý dược liệu, thiên hạ chỉ có một gốc.
Hỏa Long Châu, nguyên là vật của Khải Uyên điện ta, thế nhân đều biết nó có nhiệt độ nóng rực, lại không biết bên trong Hỏa Long Châu dấu bọt nước trong suốt kỳ dị, bọt nước này trộn lẫn với dược liệu, có thể tăng gấp trăm lần dược lực.
Tam Diệp Bán Hạ, lá của nó có kịch độc, nhưng quả lại có thể cứu người trong lúc sinh tử, từng bị đốt bỏ, một gốc không tha, bây giờ đã là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Cuối cùng, cái này ngươi chắc cũng không thấy lạ, Tuyết Thiềm, vật của hoàng đế Khải Ngọc vương triều, thiên hạ chỉ có một, giang hồ đệ nhất thần trộm từng lẻn vào cũng thất bại mà về, nghe đồn Tuyết Thiềm có thể kéo dài thọ mệnh.”
Mỗi một câu nói Linh Vũ, sắc mặt Tô Thất Thất khó coi thêm vài phần, đến cuối cùng, cơ hồ là trầm mặc, ánh mắt lạnh như băng nhìn Linh Vũ, như muốn giết chết nàng ta.
Nhưng vì xích sắt trói buộc hành động của nàng, nàng cũng chỉ đành đứng yên không nhúc nhích.
“Ha ha, Tô Thất Thất, không ngờ tới đúng không! Linh Lung Huỳnh cùng Hỏa Long Châu ở trong tay Nguyễn Lương Ngọc, mà Tuyết Thiềm cùng Tam Diệp Bán Hạ lại bị ngươi lấy được, nếu là cùng các ngươi một chọi một, ta đấu không lại, chỉ đành mượn tay ngươi thì ta mới thực hiện được mong muốn.
Ngày ấy ám sát Nguyễn Lương Ngọc, tiếp cận các ngươi, quả nhiên là mưu kế tốt, đến cùng cũng là người ngươi từng thích mà.” Linh Vũ cười lớn, không kiêng nể gì, đắc ý mà kiêu ngạo, nàng đi đến bên cạnh ngọc đài, bỗng nhiên dùng ánh mắt yêu thương và dịu dàng nhìn nam tử trên ngọc đài, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc trắng ấy, tựa như sợ làm hắn tỉnh.
Tô Thất Thất lạnh lùng nhìn Linh Vũ thái độ trước sau khác biệt đến kì lạ, ở trước mặt người kia tất cả kiêu ngạo phách lối đều thu hết đi, mềm mại như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Mà người nàng ta xem như trân bảo kia, lại vẫn không hề có dấu hiệu thức tỉnh, “Nhưng có được bốn loại trân bảo này thì như thế nào? Hắn đã chết, ngươi còn vọng tưởng cứu sống hắn?”
“Ngươi nói cái gì!” Linh Vũ bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nàng căm tức Tô Thất Thất, trong mắt phảng phất có ngọn lửa điên cuồng bốc cháy, phẫn nộ đến cực hạn, lại xen lẫn hoảng sợ.
Nhìn chằm chằm Tô Thất Thất, ánh mắt như muốn giết người.
Tô Thất Thất mặt không biểu cảm nhìn Linh Vũ do tức giận mà điên cuồng, “Hắn đã chết, hơn nữa đã chết rất lâu rồi, màu da tái nhợt vốn không giống bộ dạng của người sống.
Thân thể là do ngươi dùng hàn băng đông thi thể lại, mới bảo trì hoàn chỉnh đến bây giờ.”
“Hắn không có chết! Hắn còn sống! Hắn sao có thể chết! Hắn đáp ứng với ta, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta! Hắn sẽ không nuốt lời!” Nàng nói đến đây, bỗng nhiên mạnh mẽ đứng dậy, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Tô Thất Thất, ngón tay dùng sức bóp yết hầu của nàng, sắc mặt dữ tợn.
“Hắn không có chết! Ta nói cho ngươi, hắn không có chết, chỉ cần có bốn loại trân bảo này là có thể khải tử hoàn sinh, hắn sẽ không chết, ngươi nói thêm câu nữa, ta liền bóp chết ngươi!” Ngón tay nàng dùng sức bóp chặt, Tô Thất Thất chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng mỏng manh, không thể thở làm sắc mặt nàng tái nhợt, sau đó Linh Vũ hất mạnh tay ra, đẩy mạnh khiến Tô Thất Thất ngã xuống.
Động tác của nàng quá nhanh, Tô Thất Thất thậm chí không có thời gian phản ứng lại, hơn nữa xiềng xích trói buộc, cũng khiến động tác của nàng chậm vài phần.
Nhưng mà, tất cả đều như nàng dự tính, sự tồn tại của nam tử kia đối với Linh Vũ quả thất rất quan trọng nên nàng ta mới có thể trăm phương nghìn kế muốn cứu hắn.
Vì vậy lời vừa mới có vài phần là nàng cố ý chọc giận Linh Vũ, chỉ có như vậy, nàng mới có thể tới gần mình, mà mình, mới có cơ hội duy nhất.
Hiện tại, Linh Vũ đang đứng ở trước mặt nàng, hơn nữa bởi vì tức giận nên không giữ sự phòng bị, nàng đứng ở nơi mình có thể tiếp cận, ánh mắt dừng ở trên người nam tử trên ngọc đài, đây là cơ hội tốt nhất, Tô Thất Thất đối với bản thân có mười phần nắm chắc.
Một chưởng này tích tụ tất cả nội lực, không hề báo trước liền bùng nổ, tốc độ của nàng đạt tới cực hạn, thân thể hóa thành một cỗ tàn ảnh.
Mắt thấy sắp đánh trúng Linh Vũ, nhưng nháy mắt lại bị một sức mạnh lớn kéo lại, chật vật bị lôi ngược về phía sau, mới phát hiện xích trên tay chân đã rút ngắn đến mức chỉ cho bản thân bước được một bước.
Một chưởng kia, đương nhiên thất bại ngừng hẳn.
Tô Thất Thất chật vật ngẩng đầu, thấy Đỗ Thư Quyến đứng ở bên vách núi, tay còn dừng ở trên bàn đá khống chế dây xích.
Tất nhiên vừa rồi hắn đã phát hiện ý đồ mình, sau đó khống chế xích sắt, giúp Linh Vũ tránh thoát một kiếp.
Linh Vũ cũng ý thức được ý đồ của Tô Thất Thất, quay đầu lại, không giận còn cười, “Tô Thất Thất, ta đúng là xem nhẹ ngươi, lần này nếu không phải Đỗ Thư Quyến… Hừ, ngươi đã không biết tốt xấu, ta cũng không cần lấy lễ đối đãi ngươi.”
Lấy lễ đối đãi? Tô Thất Thất nhìn xích trên cổ tay cổ chân, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng càng buồn cười bản thân hơn, nàng nhìn Đỗ Thư Quyến, “Cho tới bây giờ ngươi đều là lợi dụng ta? Muốn có Tuyết Thiềm cho nên tận lực tiếp cận? Giả đáng thương tranh thủ sự đồng tình của ta, lại làm ta tự cho là đúng nghĩ rằng đã là bằng hữu thậm chí tri kỷ?”
Đỗ Thư Quyến cúi đầu, vẫn luôn không nói một lời, hắn không dám nhìn Tô Thất Thất, đối với chất vấn của nàng cũng không còn lời nào để chống đỡ.
Kỳ thực cũng không hẳn như thế, nếu không có Linh Vũ, hắn với Tô Thất Thất sẽ là bằng hữu, cũng sẽ là tri kỷ, nhưng hắn không thể nhìn Linh Vũ chết, hắn cũng không biết nên nói cái gì, càng không có lập trường mà phản bác.
Tô Thất Thất cảm thấy có chút đau đầu, phảng phất trong một đêm, nàng lại mất đi thứ quan trọng.
Trầm mặt của Đỗ Thư Quyến trong mắt nàng đó là cam chịu, trong nháy mắt tâm lạnh như băng, không khỏi cười lạnh, “Hừ, buồn cười.” Cũng không biết là nói Đỗ Thư Quyến, hay là nói mình.
Nghe vậy, thân thể Đỗ Thư Quyến run nhè nhẹ, cắn chặt khóe môi, trong lòng bỗng nhiên trào ra cảm giác áy náy.
Linh Vũ bỗng nhiên xoay người rời khỏi, bên trong sơn động chỉ còn lại Tô Thất Thất và Đỗ Thư Quyến, bầu không khí yên tĩnh, tiếng thở dường như cũng lớn hơn vài lần.
Tô Thất Thất lạnh lùng đứng đó, độ dài xích sắt đã không để cho nàng đổi tư thế khác, ánh mắt không còn lưu lại ở trên người Đỗ Thư Quyến, khóe môi cong lên như là cười nhạo thế sự vô thường, thật là tức cười.
Linh Vũ trở lại thì Đỗ Thư Quyến đã yên lặng rời khỏi, trong tay nàng bưng một cái chén, nụ cười vẫn là âm hiểm mà độc ác, tay nàng ta đặt trên bàn đá, đem độ dài xích lui đến ngắn nhất.
Hai tay hai chân Tô Thất Thất bị giam cầm ở trên vách tường, rốt cuộc không động đậy được mảy may, tựa hồ chỉ có như thế nàng mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc bước qua ngọc đài, nàng vẫn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người kia, biểu cảm biến đổi thất thường bị nàng điều khiển vô cùng nhuần nhuyễn.
“Cho ngươi chút giáo huấn, ngươi mới có thể ngoan một chút.” Nàng đem chén tiến đến bên môi Tô Thất Thất, một bàn tay nằm chặt cằm của nàng, khiến cho nàng hé miệng, chất lỏng đen thùi không lưu tình chút nào rót vào trong miệng.
Đến khi tất cả đều bị rót xuống, Linh Vũ mới nới tay, Tô Thất Thất mạnh mẽ ho khan, mùi vị chua sót ở miệng không sao tan đi được.
“Ngươi… khụ khụ… Cho ta… Uống cái gì?” Chất lỏng đen thùi gần như ở trong cơ thể lên xuống không ngừng, Tô Thất Thất khó chịu đứt quãng hỏi.
“Song Sinh Tuyệt, Hoàng Phủ thần y, hẳn đã từng nghe qua rồi?” Linh Vũ kề sát vào bên tai Tô Thất Thất, gằn từng chữ một.
Nghe vậy, Tô Thất Thất nhất thời trừng lớn hai mắt, lập tức sắc mặt cũng vặn vẹo, đau đớn trong bụng càng ngày càng kịch liệt, như muốn đem toàn bộ thân thể đều xé rách ra.
“Ngươi cũng không nên chết.” Linh Vũ đắc ý cười, “Ta còn cần ngươi luyện dược giúp ta, Hoàng Phủ thần y, ngay cả Song Sinh Tuyệt cũng sẽ chịu không nổi?!”.
Danh Sách Chương: