"Ta nói, ta ở chỗ này chờ." Nam tử lãnh khốc nói.
Y mặc trường bào bó sát người, khảm vàng mang ngọc. Thân hình dù chưu hẳn là cường tráng nhưng cân xứng, ko khỏi liếc nhìn lần hai.
Thực tế, làm cho người ta chú ý chính là biểu cảm lãnh khốc của y, ánh mắt lạnh lùng, mặt không chút biểu tình. Cả người giống như là một khối huyền băng tỏa ra hàn khí.
Thị nữ đứng một bên bất đắc dĩ, thật sự ko biết nên làm thế nào mới tốt.
Hơn mười ngày trước, từ khi nam tử này đi vào đứng trước quầy Tụ Linh tháp thì từ sau đó, chuyện buôn bán nơi đầy liền nhanh chóng ế ẩm đi xuống. Có một nam tử toàn thân toả ra hàn khí, ngoại trừ số ít tu giả ra thì những người khác đều ko muốn tới gần.
"Tiên sinh, van cầu người. Nếu như ko có khách nhân thì ngay cả tiền lương ta cũng ko có a, ta, ta..." Thiếu nữ có chút bối rối
"Chờ đi, sau khi hắn đi ra là được thôi, ta sẽ cho người đầy đủ tiền đền bù tổn thất." Nam tử lãnh khốc nói.
Lạch cạch, lạch cạch. . .
Ngay khi thị nữ 'thúc thủ vô sách'(*) thì thông đạo phía sau lưng y bỗng truyền đến một hồi tiếng bước chân. Mỗi một bước đều giống như đo đạc qua, rất đều, khoảng cách và độ mạnh yếu cũng hoàn toàn tương tự như nhau.
(*) Thúc thủ vô sách: bó tay không có kế sách gì.
"Tiên sinh, tiên sinh, rốt cuộc ngài cũng đi ra." Tiểu thị nữ gần vui đến phát khóc. Nàng tiến lên một chút bắt lấy tay Cơ Trường Không, nét mắt hưng phấn tươi cười.
"Ách, xảy ra chuyện gì rồi hả?" Cơ Trường Không còn chưa khôi phục tinh thần, kinh ngạc nói.
"Là như vậy, vị tiên sinh này. . ."
"Ngươi chính là Cơ Trường Không. Ta là Nạp Lan Băng Long. Hôm nay ta tới cảnh báo ngươi, một số người có chút thế lực ngươi không thể trêu chọc nổi đâu, vì để sống sót nên suy nghĩ thông minh một chút đi con trai." Không chờ thị nữ nói xong, nam tử lãnh khốc phía sau nàng bỗng nhiên tiến lên một bước, nói.
"Ta. . ."
Cơ Trường Không không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì gia hỏa được gọi là Nạp Lan Băng Long lại bước ra bên ngoài, không hề quay đầu. Đồng thời, y vung tay lên, một đống linh thạch liền rơi trên quầy.
"Cái này, tình huống này là như thế nào đây?" Cơ Trường Không ngây ngốc tại chỗ.
"Tiên sinh, là như vậy. Vừa rồi, vị tiên sinh vừa rồi ở chỗ này chờ ngài cũng đã lâu rồi. Ta khuyên thế nào thì y cũng ko chịu rời đi, vẫn cứ như vậy. Hơn nữa, vì y ở chỗ này nên việc buôn bán của chúng ta cũng bị ảnh hưởng rồi..." Thị nữ bĩu môi nói.
"Thế này, ân, đây là cho ngươi." Cơ Trường Không cũng lấy ra một đống linh thạch đưa cho nàng.
. . .
"Phi Tử cung, chính là chỗ này rồi." Rời khỏi Tụ Tiên các, Cơ Trường Không ước chừng đã vượt qua bốn năm con đường, sau đó cuối cùng mới tìm ra được nơi mình muốn đến, cũng chính là chỗ ở của Hoàng Tiểu Vũ.
Phải nói Phi Tử cung này so sánh với Tụ Tiên các thì nổi danh hơn nhiều. Chính là nơi có rất nhiều người danh tiếng, các nữ tu từ bên ngoài cho đến các thế lực lớn, chỉ cần có năng lực thôi thì đều chọn cư trú ở chỗ này.
Nơi đây có thể nói là căn cứ của công chúa, quý nữ.
Trong truyền thuyết, Nhân tộc quật khởi không lâu thì Yêu tộc phản công. Tại nơi Yêu Huyết thành này, một đôi vợ chồng mặn nồng phải chia tay, nam tử dứt khoác tham dự vào trận chiến đấu với Yêu tộc, kết quả một đi không trở lại.
Sống phải thấy người chết phải thấy xác, nữ tử ko rời đi nửa bước, một mực chờ đợi. Mỗi ngày đều đến tường thành mong ngóng.
Về sau, vì càng nhìn càng thêm xa, vì để người yêu của mình khi trở về, sẽ nhìn thấy mình trước tiên, nữ tử liền xây dựng nên Đệ Nhất Lâu Phi Tử cung ở Yêu Huyết thành này. Từ đó về sau, Phi Tử ngày đêm canh giữ ở đỉnh tháp, chờ đợi người yêu.
Về phần kết quả cuối cùng, có người nói, cuối cùng Phi Tử chờ được chồng về, hai người bên nhau đi ngao du khắp nơi. Cũng có người nói cuối cùng Phi Tử tưởng niệm hóa thành chấp niệm, đạt được vô thượng luôn luôn canh giữ ở trong Phi Tử cung, chỉ là người bình thường không thấy được. . .
Nhưng mà bất kể như thế nào, những truyện xưa này sau khi truyền ra ngoài, Phi Tử cung này liền biến thành Thánh địa tình yêu trung trinh và thanh thuần trong lòng thiếu nữ. Hàng năm đều có không ít nam nữ si tình cố ý tới đầy cư trú, bày tỏ lòng trung trinh.
Đương nhiên, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, không có khả năng là thật!
Thế nhưng Yêu Huyết thành này lại là thành cổ do Thái Cổ lưu lại, rất khó lường. Mỗi viên gạch, viên ngói trong đây đều khó có thể tổn hại, một người con gái yếu mềm như Phi Tử làm sao có thể thành công xây dựng một toà cung điện như vậy chứ?
Phi tử cung cao bảy tầng, tổng cộng cao ba bốn mươi mét. Hơn nữa, Phi Tử cung này chính là trực tiếp xây dựng trên tường thành, đứng ở trên tần cung cao nhất gần như có thể quan sát toàn thành, thậm chí nhìn ra được mấy trăm dặm bên ngoài thành.
Đây là kiến trúc xây dựng duy nhất trên tường thành, rất đồ sộ, liếc nhìn thì nó cao vút trong mây. Mặc dù có chút ko hài hoà đối với thành trì cổ xưa này nhưng ko khí náo nhiệt thì vượt qua sức tưởng tượng.
Vô số đại thiếu gia quý tộc ngẩng đầu chờ mong, ai cũng đều hy vọng có thể một bước lên trời, được sự ưu ái của một quý nhân. Mà những đại thiếu gia này lại đưa tới thêm mấy người thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp để có thể giúp họ dựa dẫm vào người có quyền thế. Có thể nói đoạn tường thành này có mỹ nữ nhiều nhất Yêu Huyết thành, cũng là nơi có nhiều đại thiếu si hoa nhất.
Bởi vì Phi Tử cung chỉ chiêu đãi nữ nhân, còn nam nhân, dù là ai thì cũng không được vào. Cho nên Cơ Trường Không nói với người hầu bàn một tiếng rồi đứng ở của chờ đợi.
Nhưng mà trong lúc hắn chờ đợi thì phát hiện một chuyện có chút ý tứ, hoặc nói là phát hiện một cái gì đó rất ý tứ!
Hôm nay Liễu Chiến không hề mang trang phục võ sĩ, ngược lại, toàn thân là trường bào hoa lệ, phối hợp với khí chất cùng dáng người của hắn quả thật là ' ngọc thụ lâm phong'. Vì vậy, dẫn tới không ít ong bướm liên tiếp ném mị nhãn đến nơi y đang đứng. Chỉ là, người đang cầm hoa tươi trên tay kia làm như không nhìn thấy những nữ nhân này.
Ba!
Cơ Trường Không mỉm cười đi đến phía sau lưng y, dùng sức vỗ một cái. Lực lượng cũng ko lớn, chỉ là một cái vỗ chào hỏi mà thôi.
Xoát!
Nhưng mà, phản ứng của Liễu Chiến lại ngoài tưởng tượng. Y dùng tốc độ nhanh nhất quay người, hoa tươi trong tay y cũng biến mất, khí tức toàn thân biến đổi, gần như biến thành 1 người khác.
"Cái này, ko cần phải phản ứng dữ vậy." Cơ Trường Không kinh ngạc nói.
"M*, tại sao lại là ngươi, làm ta sợ muốn chết." Liễu Chiến nhìn thấy Cơ Trường Không thì mới thở dài, mở miệng mắng, rồi trở lại bộ dạng chính mình.
"Ngươi đang lam gì thế? Săn tìm hoa sao? Sao ta lại thấy ngươi giống như đang làm việc trái với lương tâm vậy ta?" Cơ Trường Không cổ quái hỏi.
"Đi đi, đi. Lăn ra chỗ khác, ta ở chỗ này... Không đúng, ngươi đến đây làm gì?" Nói được nửa câu, bỗng nhiên Liễu Chiến bừng tỉnh, sau đó chú ý trái phải rồi nói, không chú ý đến mục đích của mình.
"A, ta đến tìm người." Cơ Trường Không có chút tiếc nuối nói.
Vừa rồi trong nháy mắt đó, kỳ thật Liễu Chiến đã buông lỏng cảnh giác, lại nói, mục đích của y rất có thể thật sự bị y không cẩn thận mà nói ra. Đáng tiếc, y quá cảnh giác, chỉ thất thần trong nháy mắt liền kịp thức tỉnh.
Cái tâm bát quái mọi người đều có. Huống chi bình thường gia hoả Liễu Chiến này nhìn có vẻ nghiêm trang, nếu như có thể bắt được điểm yếu, không biết chừng còn có thể trêu chọc y một phen.
"Đúng rồi, ngươi còn chưa nói rốt cuộc ngươi đến đây làm gì? Có phải đã vừa ý mỹ nữ nào hay không? Vậy có muốn ta giúp một tay không?" Cơ Trường Không cười hắc hắc nói.
"Nói hưu nói vượn, không có, tuyệt đối không có, ta chỉ qua đây xem náo nhiệt chút thôi." Liễu Chiến liên tục phủ nhận.
"Thật không có? Thế nhưng sao ta lại cảm giác ngươi có tật giật mình chứ?" Cơ Trường Không hồ nghi nói.
"M*. Nói không có là không có. Ta là cái loại người này sao? Huống hồ, với thân phận của ta, ngươi nghĩ xem, ta muốn bao nhiêu nữ nhân mà tìm không được?" Liễu Chiến khinh thường nói.
"Đúng không? Được rồi. Ngươi không nói ta cũng không miễn cưỡng. Dù sao bọn Vương Đấu hẳn là biết rõ, còn có Liễu Tinh Hằng. Không được, ta đi tìm bọn họ hỏi thì tốt hơn." Cơ Trường Không bày bộ dáng đã hiểu, nói.
"Đừng, huynh đệ, ngươi là huynh đệ thân thiết của ta, ngàn vạn lần không nên." Nghe xong lời ấy, sắc mặt Liễu Chiến lập tức đại biến, nắm lấy tay Cơ Trường Không, mặt mũi tràn đầy vẻ nịnh bợ.
"Cút nhanh. Làm sao ta lại ko phát hiện ngươi dâm đãng như vậy chứ? Nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không nói, ta liền. . ."
"Đại thúc, đại thúc ta ở chỗ này đây. . ."
Ngay khi Cơ Trường Không chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng, liền một mạch uy bức lợi dụ đem bí mật Liễu Chiến lôi ra thì một tiếng kêu thanh thuý đã cắt đứt lời hắn. Điều này làm cho hắn có chút tiếc nuối, có chút không muốn.
"Tốt rồi, có người tìm ngươi, đi nhanh đi." Liễu Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội vàng đẩy hắn đi ra hướng bên kia.
"Ta nói cho ngươi biết, chuyện này ta không bỏ qua đâu. Ta không tìm ra được chìa khoá mở cái hòm bí mật của ngươi, ta sẽ không bỏ qua." Trong lúc vội vàng, Cơ Trường Không ném lại một câu.
Không có biện pháp, thật sự là quá xấu hổ chết người đi. Được một tiểu nha đầu gọi như vậy, tiếng gọi vừa vang lên thì gần như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại. Ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn, quả thật hắn không chịu nổi. Vẫn là đi trước tốt hơn, miễn cho cái cảnh lúng túng ở Tụ Linh các lúc trước tái diễn.
"Đại thúc, đại thúc chờ ta một chút a, đừng chạy..." Nhìn thấy Cơ Trường Không rời đi, Hoàng Tiểu Vũ dùng sức gạt bỏ chướng ngại vật, miệng thì hô to, chân thì đuổi theo!