Ông!
Thần binh đứng trước thân thể, tan vỡ hư không, Sở Bình Nguyên là người đầu tiên ra tay công kích trực tiếp hai đại cường giả, khí thế mạnh mẽ làm cho người ta phải khiếp sợ.
Hây!
Cơ Trường Không hét lớn một tiếng, cơ bắp toàn thân bắt đầu khởi động, đẩy lực lượng dung nhập vào chân phải, rồi hắn dùng sức đạp mạnh xuống, đại địa liền nứt ra. Lực lượng quả thật đáng sợ, 'kinh thiên động địa', như là người khổng lồ thời Man Hoang.
Đinh đinh đang đang, tùng tùng. . .
Trong sương mù màu tím, Cơ Trường Không dùng thân thể đối kháng Thần binh, dũng mãnh vô song, thân thể có thể so với thần binh lợi khí, tử khí hóa thành Thần binh, tuy mạnh nhưng thật sự ko làm gì được hắn.
"Trấn trấn trấn!"
Thanh niên gầy yếu cũng xuất thủ trong cùng một lúc, y liên tiếp viết xuống ba chữ Trấn trong hư ko. Đó là một loại văn tự cổ xưa, ko giống với hiện nay. Trong truyền thuyết, cái này chính là 'tác phẩm' do Thánh nhân đơn giản hoá Đạo văn mà ngưng luyện thành, có thể dẫn dắt lực lượng của trời đất.
Đạo tu cảm ngộ trời đất, pháp thuật phỏng theo tự nhiên, cảm ngộ càng sâu thì chiến lực càng mạnh!
Chữ Trấn trên ko trung trấn áp trời đất, mà Cơ Trường Không chân đạp đại địa, uy năng vô cùng. Ở giữa thiên địa là ánh sáng màu tím hoá thành Thần binh.
Ba người đại chiến, ảnh hưởng đến bốn phía, khủng bố hết sức.
Oanh!
Cơ Trường Không đánh ra một quyền, quét sạch bốn phía, đất trống đều bị cuốn đi nửa xích. Đó là lực lượng đã đạt đến đỉnh điểm, có thể trấn áp hư ko, thay trời đổi đất.
Rặc rặc, rặc rặc. . .
Hơn mười thanh đao thương hư ảo đứt gãy từng khúc, tử khí giống như là hoà nhập vào nước sôi, nhanh chóng sôi trào lên. Dù sao thì tử khí ba thước vẫn quá mức mỏng manh, nếu có thể tu thành tử khí ba bạn lý thì mới có thể chính thức nhìn thấy được uy lực khủng khiếp của nó.
"Tốt." Sở Bình Nguyên hét lớn, tay phải vung lên, một đạo ánh sáng tím cô đọng đến cực điểm lao ra ngoài. Ánh sáng tím kia vô cùng linh động, như đã có linh trí. Nó chơi đùa thoả thích trong đại dương, lập loè bất định, phảng phất giống như thuấn di.
"Tốn thời gian ba năm, thở ra hít vào sương mai, cũng có được một đám Tử Khí Đông Lai." Sở Bình Nguyên ngạo nghễ nói.
Trời đất có tử khí, sinh trưởng khi mặt trời mọc, cái gọi là Tử Khí Đông Lai chính là tử khí được sinh ra chỉ trong thời gian chớp mắt khi mặt trời mọc, bình minh chính là nguồn suối của tử khí, diệu dụng vô cùng.
"Tốt cho một Tử Khí Đông Lai, Phong!" Thư sinh gầy yếu hơi động một chút, lại một chữ rơi trong hư ko.
Hai người cùng thi triển thủ đoạn làm cho người ta hoa mắt nhưng mà Cơ Trường Không lại lù lù bất động. Nhất phá vạn pháp, mặc dù như thế nào hắn cũng chỉ dùng một đôi quyền đối kháng hết thảy biến hoá.
Ba người đại chiến, từ buổi trưa đến hoàng hôn, mặt đất rộng mấy nghìn thước như bị cày qua một lần.
Mà đến lúc này, tốc độ giao chiến cũng dần dần chậm lại. Giao thủ lâu như vậy, song phương đối với thân thủ từng người cũng phân giải ko sai biệt lắm, tiếp tục đánh tiếp cũng ko có ý nghĩa gì. Huống hồ, cuộc chiến này cũng ko phải là cuộc chiến sinh tử, rất nhiều thủ đoạn ko thể nào thi triển.
"Một kích cuối cùng, thế nào? Tiếp tục đánh nữa cũng ko có ý nghĩa rồi." Sở Bình Nguyên bỗng mở miệng.
"Tốt, tiếp ta một chữ, Trảm!"
Thanh niên gầy yếu lại ra tay một lần nữa, lúc này ko giống với lúc trước. Cuộc giao chiến vừa rồi, mỗi một lần ra tay, chỉ có chữ Trấn với chữ Phong ra thì ko có khí tức sát phạt, coi như là một cuộc chiến bình thản, không có tồn tại khí tức sát phạt, hiển nhiên chiến lực cũng ko cách nào chính thức bày ra.
Nhưng mà bây giờ thì mới được xem như là ra tay thật sự. Sau khi được y viết ra một chữ này, gương mặt của y bỗng trắng bệch hẳn đi.
'Âm phong huyết vũ, phong tuyết phiêu diêu', một chữ vừa ra thì một cỗ sát khí cũng phóng lên trời, sát ý ngút trời.
Trong truyền thuyết có một bàn tay màu tím quái dị chém đầu hơn vạn cái, chỉ dựa vào sát khí phàm nhân thôi liền đuổi thần trừ ta. Mà một chữ Trảm này rõ ràng còn hơn kia, sát ý quá thịnh, thậm chí đủ để làm trọng thương tu giả Thiên Môn bình thường.
Thần quang trong mắt Cơ Trường Không và Sở Bình Nguyên tăng vọt. Hai người nhìn chằm chằm vào chữ Trảm này, mặc cho khí tức cuồn cuộn đang đè xuống.
Trong thoáng chốc, chữ Trảm kia liền thay đổi!
Một thân ảnh hùng tráng cầm trong tay Quỷ đầu đao, trên đao dính máu, thân ảnh hạ xuống, đối xử với các ngươi như kẻ tử tù sắp bị chém chết, sát khí mênh mông, kinh thiên động địa.
Oanh!
Hai người đánh ra một kích, sát khí nứt vỡ, quét sạch mây khói. Bàn tay màu tím quái dị ở đằng kia chém xuống, lập tức trường đao đánh vỡ hư ảnh, cuối cùng hoá thành bọt biển rồi biến mất. Mà cái chữ Trảm treo cao trên hư ko kia cũng hoá thành một làn khói xanh rồi biến mất ko thấy đâu.
"Ta." Người thứ hai động thủ chính là Sở Bình Nguyên!
Y khẽ vẫy tay, như gió nhẹ mây bay, sau đó tất cả tử khí ba thước đều cô đọng lại, cuối cùng hội tụ thành một con thú nhỏ khoảng hai lòng bàn tay dưới sự kinh ngạc của hai người kia, giống như hùng ưng, nhưng lại có bốn cánh vô cùng thần dị.
"Dù ko hoàn toàn, nhưng khó có được." Thiếu niên gầy yếu hiếm khi mở miệng khen.
"Đúng vậy, Hoá hình chi đạo, đã bước được lên con đường này rồi." Cơ Trường Không cũng hơi than nhẹ.
Một chiêu này của Sở Bình Nguyên hoàn toàn là biểu diễn, căn bản ko cần động thủ, thoạt nhìn ko có gì đặc biệt nhưng Cơ Trường Không và thiếu niên gầy yếu lại nhìn rõ được một chiêu này rất bất phàm. So với tử khí hoá thành binh lúc trước thì cường đại hơn ko biết bao nhiêu lần.
Phải biết rằng, tử khí hoá binh cũng chỉ là hoá ra tử vật mà thôi, ko linh động. Nhưng tử khí hoá sinh linh thì lại khác, mỗi một đạo Linh vận trong đó lại càng khó khăn.
"Đến ta." Cơ Trường Không mỉm cười.
Kỳ thật, hắn cũng gặp khó khăn bởi vì tu vi pháp lực của hắn yếu, thân thể tuy mạnh nhưng chưa bao giờ tu luyện qua chiến kỹ luyện thể cổ xưa. Hiện tại, hắn chỉ có duy nhất một thức, đó là khi sáu đại khiếu huyệt tràn đầy Tinh Thần Chi Lực đã làm cho hắn lĩnh ngộ được thức thứ nhất.
Chỉ tiếc, đây chẳng qua chỉ là nửa thức mà thôi, nhưng mà cũng ko có lựa chọn nào khác.
"Ta đã tự nghĩ ra thức thứ nhất, tiếc rằng vẫn chưa đại thành, mời hai vị giám định và thưởng thức." Cơ Trường Không thở dài.
Oanh!
Một khắc sau, long trời lở đất, hư ko rung động, trời đất hoá hỗn độn. Trong mắt hai người kia, trời đất giống như thay đổi, sáu khối tinh thần sáng ngời trên bầu trời chiếu rọi trời đất, áp lực kinh khủng trấn áp toàn bộ trời đất.
Ầm ầm!
Mỗi một khắc, sáu khối tinh thần* đều run rẩy một hồi, tinh thần lung lay sắp đổ đánh xuống, khủng bố vô biên.
*Tinh thần: ý nói đến ngôi sao có năng lực khác với ngôi sao tầm thường mà chúng ta biết.-KìNgộBNS
Uy áp mênh mông cuồn cuộn hàng lâm 'chín tầng trời mười tầng đất', hư không bốn phía đều run rẩy. Sáu khối tinh thần cùng đánh xuống một chỗ, còn chưa đến gần mặt đất, đại địa đã run rẩy, dường như sắp nứt vỡ.
Phốc!
Nhưng mà, sau một khắc, tinh thần vỡ tan, thế giới tiêu tán, hết thảy đều biến mất.
Cơ Trường Không phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Hơn nữa, Tinh Thần Chi Lực trong sáu đại khiếu huyệt cơ hồ gần như tiêu hao ko còn.
"Tốt, thật kinh người!"
Sở Bình Nguyên và người còn lại liếc nhìn nhau, đều thấy được ánh mắt kinh hãi của nhau.
Tuy rằng một thức này thi triển chỉ được một nửa thì ko thể nào tiếp tục nhưng uy năng ý cảnh bày ra trong đó lại làm hai người khiếp sợ ko thôi.
Tinh thần rơi xuống, lấy tinh không trấn áp trời đất, cái này uy nghiêm to lớn bực nào.
Không khách khí chút nào mà nói, hai người bọn họ đều là thiên tài tuyệt thế, có tư chất vô lượng nhưng hiện tại tâm tư bọn họ vẫn rất chấn động.
Tu hành theo pháp thuật của người trước ko tính vào đâu, tự nghĩ ra pháp thuật phỏng theo một pháp thuật đã có cũng ko được tính vào đâu nhưng sáng tạo ra một pháp thuật khủng bố như vậy là cổ kim hiếm thấy. Nếu như để Cơ Trường Không thật sự tu luyện thành, vậy bọn họ ko dám tưởng tượng.
Đạo tại bờ bên kia, thân thể là thuyền, linh hồn đấu tranh vượt sông*, mà pháp tắc là đường, men theo pháp mà hướng về đạo ở bờ bên kia. Nói một cách khác, pháp là thủ đoạn mà không phải là mục đích, như Cơ Trường Không trực tiếp sáng tạo ra chiến kỹ như thế đó chính là đã nhìn trộm được đạo.
*: ý nói đến ý chí của tu giả.-KìNgộBNS
"Đáng tiếc đáng tiếc. Nếu như sớm biết có ngươi, ta cần gì phải đi xa tìm đối thủ." Sở Bình Nguyên thở ra một hơi rồi đi về phía xa, một bước là mười mét, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ko để lại chút dấu vết, chỉ để lại một câu nói tiếc nuối nhàn nhạt, "Trận chiến hôm nay, còn chờ ngày sau."
"Chúng ta còn có thể gặp mặt." Thanh niên gầy yếu có vẻ hơi quái dị nhìn Cơ Trường Không rồi sau đó nhắm thẳng hướng Yêu Huyết thành mà đi, chỉ để lại một mình Cơ Trường Không vẫn còn đang đắm chìm trong nửa thức vừa rồi.
Không thể không nói, một kích được đánh ra này đã vượt xa việc một người thường có thể phát huy. Từ khi hắn đột phá Thần binh thể đại thành đã đạt được một chút ý cảnh mơ hồ nhưng đến mãi sau vẫn chưa hoàn thiện. Trước đây vô luận hắn thúc dục như thế nào đi nữa, cũng đều ko đạt được loại trình độ này.
Lúc này, sau trận đại chiến hắn đã góp ít thành nhiều, cuối cùng đã nổ lực đánh ra được một kích này.
Tinh Đồ cổ xưa dường như đang ẩn tàng vô số bí mật. Ngoài Chu thiên tinh thần luyện thể ra thì có vẻ như nó cũng ko có chiến kỹ thần thông nào khác nhưng ý cảnh trong đó lại đủ để cho hắn sáng tạo ra một chiến kỹ thích hợp nhất cho mình
Một màn vừa rồi hiện lên trong đầu hắn, tinh thần, tinh không, rơi xuống, hủy diệt. . . Thật lâu sâu, Cơ Trường Không mới mở mắt ra, thở dài một hơi, trong đôi mắt hắn dường như có tinh thần lưu chuyển, loé lên tức thì rồi chớp mắt ko thấy đâu.
Thu hoạch lần này quả thật quá lớn, dù bây giờ hắn vẫn như trước, ko cách nào thể hiện toàn bộ lực lượng chính thức của thức thứ nhất nhưng một phần thì lại có thể thi triển.
Dù là lực lượng thi triển ra sẽ yếu hơn vô số lần nhưng một thức này vẫn khủng bố như cũ. Nếu có một ngày, hắn có thể đem một thức này ra thì triển toàn bộ, tinh thần rơi xuống, đó là cảnh tượng đến bực nào, ngẫm lại ko rét mà run.