Ừm ừm ừm, gật đầu. Đồng chí Tô Tố vô cùng bận rộn.
“Tiểu thư, ly nước cam thứ ba của cô.” Khuôn mặt đồng chí tiếp viên hàng không như kéo dài cả thước.
Họ Tô nào đó xấu hổ, mặt đỏ tía tai “Cái đó, chị à, chi bằng tôi uống hết ly này, chị lại đưa tôi ly nước dừa nhé.” Cái đó mới chỉ uống có một lần thôi, Tô Tố thầm bổ sung.
Cô tiếp viên lặng lẽ bê chiếc khay đi, bước đi hết sức nặng nề.
Chẹp chẹp chẹp, họ Tô nào đó vui vẻ uống.
Sau đó là ly nước dừa thứ hai, rồi lại ly thứ ba…
Cố gắng nhịn, đồng chí tiếp viên tiếp tục im lặng, sắc mặt đen sì.
Ăn no uống say, nấc một cái, Tô Tố cuối cùng cũng thấy xấu hổ, tự khinh bỉ bản thân.
Tay giơ một chai nhựa, họ Tô hét lớn: “Đồng chí tiếp viên, đổ thêm một chút vào trong chai hộ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không uống nữa.”
… Cô tiếp viên hoàn toàn sụp đổ, cơ mặt giật giật, hai tay run rẩy.
Tô Tố ánh mắt thông cảm, giơ chiếc bình qua, nhỏ giọng bổ sung: “Đổ cả hai loại nhé.” Tiếp viên hàng không thật không phải nghề mà con người có thể làm, khiến cho cô gái nhỏ kia mệt đến mức run lẩy bẩy. Tô Tố hết sức đồng cảm.
Thể tích chai là 1,5 lít, đồng chí tiếp viên nghiến răng rót đầy chai, suýt chút nữa khóc ròng.
Tô Tố vỗ vỗ cô ta, “Chị à, đủ rồi, không cần rót nữa đâu.” Tôi không phải người có lòng tham không đáy, ừm ừm ừm, gật đầu, họ Tô nào đó chìm đắm trong tâm trạng của mình.
… Hóa đá, quần chúng hoàn toàn hóa đá.