Dòng chữ vàng cứ lượn lờ trong đầu cô, trên — người — không — có — một — đồng — nào.
Tinh thần chính là dùng để sụp đổ, còn nhân cách thì dùng để phân liệt, họ Tô cuối cùng cũng hiểu sự vĩ đại của câu nói này, hai chân cọ vào nhau nghĩ, một đồng tiền cũng có thể giết chết anh hùng hảo hán.
“Không có tiền thì không thể vào.” Bà lão lòng đầy căm phẫn, cái này không phải nhận khoán nha, một bãi nước tiểu, một đống phân đều nằm trong kế hoạch cả. Ừm ừm ừm, bà gật đầu, mình phải bảo vệ tài sản quốc gia.
Họ Tô sụp đổ, gỡ khuyên tai xuống “Cái này tốt xấu gì cũng là bạc 925 đó, đổi cho cháu đi vệ sinh đi bà.”
(Đồ trang sức bạc 925 là loại trang sức trong đó hàm lượng bạc chiếm 92.5%; 7,5% còn lại là hợp kim. Bạc 925 là loại bạc tiêu chuẩn của quốc tế dùng để chế tạo trang sức.)
Chân trái cọ chân phải, nhịn nhịn nhịn nào…
“Tôi là đảng viên đấy.” Bà lão gào thét, cực kì phẫn nộ nhảy dựng lên “Cất ngay cái này đi cho tôi.”
… Tô Tố cúi đầu khóc, liều mạng nhịn, kiên trì, phải kiên trì, thắng lợi ở ngay trước mắt rồi.
“Mời phu nhân Tô Tố sau khi nghe tiếng loa lập tức đến phòng tư vấn, chồng cô anh Phú Hắc đang nóng lòng sốt ruột vì việc cô bỏ đi.”
… Phu nhân? Phu nhân! Họ Tô nào đó siết chặt tay khóc ròng, sao mà không cẩn thận liền biến thành phu nhân rồi?
Tiếng loa vẫn tiếp tục vang lên “Phu nhân Tô Tố, mời cô nhanh chóng đến phòng tư vấn. Chồng cô Phú Hắc nói sẽ bàn bạc lại mọi chuyện.”
… Nhịn, nhịn nào đồng chí phu nhân Tô. Cô siết chặt tay, hai chân xoắn vào nhau lắc lư di chuyển đến phòng tư vấn. Trước tiên phải giải quyết vấn đề dân sinh đã, cái khác nói sau.
Phú Hắc tư thế tao nhã cầm trong tay bó hoa hồng ngồi trong phòng tư vấn.
Siết chặt tay, Tô Tố tức giận, không ngờ anh ta lại còn có cơ hội mà đi thay quần áo, mua hoa hồng cơ đấy. Không thể thế được, người ta đau khổ vì một đồng tiền còn anh ta thì lại xa hoa lãng phí đi mua hoa hồng.
“Tố…”
“Anh có hai hào không” họ Tô gấp gáp hỏi, “có không, có hay không?”
Lâu sau vẫn không thấy câu trả lời, Tô Tố sụp đổ, kéo Phú Hắc dậy chạy nhanh như bay.
“Đưa cho bà ấy hai hào đi” họ Tô nổi điên.
Sau đó boss Phú Hắc vô cùng tao nhã rút tờ một trăm tệ từ trong túi áo.
…
Bà lão nổi cơn thịnh nộ chỉ vào Tô Tố mắng như tát nước: “Lại là cô, tôi nhận ra cô, chính là người ban nãy dùng khuyên tai chế giễu tôi. Bây giờ cô lại kéo một tên mặt trắng đến để cười nhạo tôi, không có tiền lẻ không thối lại được, không cho phép vào nhà vệ sinh.”
!!! Họ Tô nào đó khóc ròng, đồng chí Phú Hắc thì nổi quạu, tên mặt trắng ư!!!
“Tiền lẻ, Phú Hắc, tiền lẻ.” Tô Tố gào thét, sắp xảy ra án mạng rồi.
Boss Phú Hắc hết sức cảm thông, nhìn cô với ánh mắt thương hại rồi sờ sờ đầu cô, “Tố, nếu không thì để tôi che cho, em nhìn cái góc kia kìa…”
Họ Tô nước mắt giàn giụa, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, hét lên “Phú Hắc, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu, cả đời này đều không tha thứ cho anh.”
… Xoay tròn một cái, chiếc váy bohemieng liền xòe ra thành hình dạng hoa loa kèn, Tô Tố ngồi xổm xuống rồi ung dung đứng dậy để lại một vũng nước.
Khóe miệng Phúc Hắc co giật, không còn gì để nói.
Họ Tô tiếp tục nghiến răng nghiến lợi, oán hận ai đó “Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ…” rồi che mặt điên cuồng chạy, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
… Phú Hắc thở dài, Tố à, em thật đáng yêu đó, thật sự là rất đáng yêu. = =||| (Dây thần kinh của boss thật khác người, chắp tay bái lạy ngài…)