Mục lục
Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lệ thi đậu võ trạng nguyên, kinh hãi, giật mình nhất chính là ba tỷ muội của nhị phòng, Diệp Dung suýt chút nữa lại ném đổ ấm trà trong phòng mình, bị nha hoàn ra sức ngăn cản lại hiện tại nàng một tháng đều chỉ được từng ấy bạc theo phân lệ, nếu bây giờ lại ném hư ấm trà sẽ không có cái mà dùng, cũng không được thay đồ mới.

Diệp Dung nổi giận đùng đùng đi đến ngoại viện, không tìm được nhị lão gia, lại là tìm được Diệp Sở.

"Nhị ca, ngươi bây giờ còn có tâm tình đọc sách sao, tên Diệp Lệ kia đều đã trúng trạng nguyên rồi kia kìa!" Diệp Dung nhìn thấy Diệp Sở bình tĩnh ngồi đọc sách, ganh tức cùng lửa giận trong lòng càng bùng cháy dữ dội.

Diệp Sở đem sách buông xuống, chậm rãi trả lời nàng, "Bây giờ còn có thể làm cái gì nữa, hắn đều đã trúng rồi, bảng vàng cũng đã dán ra công khai cho mọi người cùng thấy." Hắn cũng không nghĩ tới lần này Diệp Sở có thể đỗ trạng nguyên, từ nhỏ đến lớn, thành tích của Diệp Lệ lúc học ở thư viện chưa bao giờ tốt bằng mình, chuyện Diệp Lệ thích múa đao lộng thương, hắn cho tới bây giờ đều là khịt mũi coi thường, cảm thấy hắn không lo tập trung làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết làm điều vô bổ, không nghĩ tới, Diệp Lệ đỗ trạng nguyên, một bước lên trời, còn bản thân hắn đến lúc này vẫn chỉ là một tú tài nho nhỏ. Muốn nói tới khó chịu, bất bình, hiện tại so với bất cứ ai hắn đều khó chịu hơn gấp nhiều lần.

"Diệp Lệ đều đã đỗ trạng nguyên rồi, nhị ca mới là..." Diệp Dung tức giận ngồi phịch xuống, miệng vẫn không quên lải nhải, "Cho dù đỗ trạng nguyên thì thế nào chứ, còn không phải cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, đợi dến lúc nhị ca thi đỗ trạng nguyên rồi, đó mới tính là thật sự phong quang, đáng hãnh diện!"

Diệp Sở không đáp lại nàng, hắn chỉ cảm thấy cổ họng đắng chát, đỗ trạng nguyên, nói nghe thì dễ làm mới khó, hắn hiện tại ngay cả cử nhân cũng chưa dám chắc chắn sẽ thi đậu được đây.

Lại qua không tới hai ngày, Diệp Lệ được chính thức phong làm chính tam phẩm Chiêu dũng tướng quân, lại chờ đợi Binh bộ phân phối thực chức. Binh bộ hơi có chút khó khăn, nghiêm ngặt, tuy nói Diệp Lệ là võ trạng nguyên, theo lý thuyết có thể ngoại phóng làm phó tướng, nhưng tuổi tác lại vẫn còn khá nhỏ, khó có thể khiến cho người khác tin phục được. Diệp Lệ là thế tử của hầu phủ, gia nhập vào Kim Ngô vệ thật ra vô cùng thích hợp, Chẳng qua, bản thân hắn lại muốn đến quân doanh.

Người của binh bộ suy nghĩ bàn luận mấy ngày, cuối cùng quyết định điều hắn tới đại tây doanh ở ngoại ô kinh thành, trước hết sẽ lịch luyện thêm một hai năm, sau đó sẽ tính đến chuyện ngoại phóng.

Vào quân doanh dĩ nhiên là không có thoải mái, dễ chịu như lúc ở nhà. Không nói đến ở đây không có gã sai vặt hầu hạ, ăn dùng đều phải đồng dạng với tất cả mọi người trong quân doanh, mỗi ngày còn phải vất vả ra sức thao luyện. Mạnh thị vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cho người thu xếp chuẩn bị đồ dùng, cho nhi tử, dù sao cũng là vào quân doanh, đồ vật mang theo cũng không thể quá nhiều, cũng chỉ có mấy bộ y phục mà thôi.

Diệp Thiên cũng mười phần luyến tiếc, không bỏ được, nước mắt rưng rưng lôi kéo tay Diệp Lệ không chịu buông, "Ca ca, tướng quân ca ca, huynh đến quân doanh nhớ tuyệt đối đừng đánh nhau nha, nếu như đánh không lại huynh phải...không đúng, ca ca là võ trạng nguyên, làm sao có thể đánh không lại người ta được, nếu như có người đánh huynh, ca ca liền đánh lại! Đánh cho răng rơi đầy đất!" Nàng đã nghe nói, mấy người ở trong quân doanh người đặc biệt rất thích đánh nhau.

Diệp Lệ buồn cười giúp nàng lau sạch nước mắt, hắn cũng không nỡ xa muội muội, nàng là do một tay hắn nuôi lớn so có thể không luyến tiếc được cơ chứ, "Thiên Thiên đừng khóc, ca ca rảnh rỗi nhất định sẽ trở lại thăm muội." Quân doanh cũng không phải là không có ngày nghỉ phép, phẩm cấp giống như hắn, cũng xét giống như các các quan văn trong triều vậy, đến cuối tuần sẽ được nghỉ một ngày.

Vất vả đem mẫu thân cùng muội muội đều dỗ dành ổn thỏa, Diệp Lệ đi theo phụ thân đến thư phòng, trước khi hắn đi, phụ thân luôn luôn muốn dạy dỗ một phen.

Ánh mắt Diệp Thừa Nguyên thật sâu lắng, lúc hắn rời đi nhi tử mới có bảy tuổi, đến khi trở về hắn đều đã trưởng thành, dựa vào năng lực của bản thân dốc sức làm ra một mảng tiền đồ. Hắn cũng không có gì nhiều muốn dạy cho nhi tử, chẳng qua, đạo làm người, cách đối nhân xử thế, đạo làm quan vẫn có thể chia sẻ một hai câu.

...

Tâm tình của nhị lão gia Diệp Thừa Hồng rất uất ức, khó chịu suốt một thời gian, Diệp Lệ quả nhiên giống như những gì hắn đã lo lắng, thi đỗ võ trạng nguyên, lại còn nhậm chức chiêu dũng tướng quân, vận khí của đại phòng thật sự là càng ngày càng tốt lên. Thật khiến cho người ta gai mắt, khó chịu mà. Có điều, bây giờ hắn cuối cùng cũng gặp được một chuyện rất tốt rồi.

Hoàng thượng gần đây sinh ra hứng thú rất lớn đối với đạo pháp và luyện đan dược, thái tử bỏ ra rất nhiều công phu, rốt cục mời tới một vị Thanh Vân đạo trưởng vô cùng có tiếng vào cung luyện đan vì hoàng thượng, nghe đồn Thanh Vân đạo trưởng đạo pháp cực kỳ cao thâm, có thể hô phong hoán vũ, ném đậu thành binh.

Hoàng thượng đối với khả năng hô phong hoán vũ rất hoài nghi, Thanh Vân đạo trưởng đã đáp ứng với thái tử, tất nhiên là muốn chứng minh thực lực của bản thân một chút. Thế là, Thanh Vân đạo trưởng tuyên bố, sẽ chọn ra một ngày ở trong hoàng cung, trực tiếp làm phép khiến cho trời đổ cơn mưa.

Lần này hứng thú của hoàng thượng hoàn toàn bị khơi lên, trực tiếp lập đàn làm phép ngay trong hoàng cung, loại chuyện này trước giờ hắn ta chưa từng được nhìn qua, hơn nữa chỉ cần nhìn là thấy ngay, đến cùng có mưa hay không, không có cách nào viện cớ lừa dối qua được, chẳng lẽ vị Thanh Vân đạo trưởng thật sự là một cao nhân đắc đạo?

Hoàng thượng hạ lệnh, làm cho Công bộ kiến tạo Thông Thiên đài, cung cấp cho Thanh Vân đạo trưởng sử dụng lúc làm phép.

Thanh Vân đạo trưởng là người thái tử mời tới, Thông Thiên đài cũng là do thái tử chịu trách nhiệm đốc thúc xây dựng, dưới sự sắp xếp, tính toán của thái tử, việc chọn mua tài liệu, vật dụng xây Thông Thiên đài liền rơi xuống người nhị lão gia Diệp Thừa Hồng, đây cũng là chuyện mà Diệp Phù đã phải bỏ ra nỗ lực, cố gắng rất lớn cầu tới cho phụ thân mình.

Diệp Thừa Hồng lúc này quả thực sướng đến phát điên lên được, hắn chỉ là một sở thừa nho nhỏ của Công bộ, theo lý mà nói, loại chuyện chọn mua nguyên vật liệu vô cùng béo bở này không thể nào rơi xuống tới người hắn được, nhưng ai bảo hắn có một nữ nhi tốt chứ. Lại nói tiếp, hắn vừa vặn có quen biết một thương nhân chuyên vạn chuyển, bán các loại vật liệu dùng cho xây dựng các công trình, tên là Cao Minh Khải, cũng là người quen cũ của Tế Bình hầu phủ. Nếu như chọn mua nguyên vật liệu từ chỗ của hắn, không chỉ có thể lấy được hàng tốt, mà giá cả lại còn tiện nghi nữa, nhận được công việc lần này không chỉ mang lại cho hắn thể diện vì được sự tin tưởng của thái tử, mà còn thu được thêm không ít chỗ tốt nữa, quả thực là quá hoàn mỹ!

Lúc này Dự vương và Diệp Thừa Nguyên cũng đang thương nghị, bàn luận về chuyện của vị Thanh Vân đạo trưởng này. Diệp Thừa Nguyên là một nhân tài vừa tài hoa vừa có trí tuệ, tuy không tham gia vào việc triều chính, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có việc gì để làm, Dự vương vẫn thường xuyên tìm tới hắn thương nghị đại sự.

"Thực sự có người có thể hô phong hoán vũ, ném đậu thành binh sao?" Diệp Thừa Nguyên đối với loại chuyện này vô cùng hoài nghi, hắn không tin đạo pháp, cũng không tin có người có thể đắc đạo thành tiên, "Nhưng nếu như không thể làm được, vì sao hắn ta lại dám nói ngoa muốn thực hiện ở trong hoang cung ngay trước mặt hoàng thượng và các bá quan văn võ chứ?"

"Chắc hẳn là hắn có biện pháp gì đó, có lẽ chỉ là quan sát hiện tượng, nhìn trời đoán thời tiết, có thể đoán được ngày nào trời sẽ có mưa." Dự vương lại không chút nghi ngờ, ở kiếp trước, Thanh Vân đạo trưởng lần này đã làm thật thành công, hắn ở trên Thông Thiên đài múa may làm phép, sau nửa canh giờ, bầu trời vốn đang sáng trong, không mây bông dung kéo mây đen dày đặc, chỉ một lát sau, liền hạ xuống một trận mưa to. Từ đó về sau, phụ hoàng vô cùng tôn sung, kính sợ Thanh Vân đạo trưởng, số đan dược mà hắn sử dụng tất cả đều là do đích thân Thanh Vân đạo trưởng tự tay luyện chế.

Mà từ khi có Thanh Vân đạo trưởng xuất hiện, thái tử cũng vô cùng xuôi gió xuôi nước, làm việc cự kỳ thuận lợi, Thụy vương lúc này căn bản là không phải là đối thủ của hắn. Ngón tay của Dự vương chậm rãi vuốt ve chén trà trong tay, Thanh Vân đạo trưởng thật đúng là một đối tượng đáng sợ, so thái tử còn khó đối phó hơn nhiều, kiếp trước hắn đã phải hao phí biết bao nhiêu tâm sức, mới có thể khiến cho mối quan hệ giữa phụ hoàng và Thanh Vân sinh ra kẽ hở, lại thừa cơ hội dẫn tiến một vị cao nhân đắc đạo khác đến cho phụ hoàng, lúc này mới có vốn liếng, khả năng chống lại thái tử.

"Dù thế nào đi nữa, lần này cũng không thể để cho Thanh Vân kia vào cung." Dự vương đưa ra quyết định, nếu phụ hoàng cần đan dược, cần đạo sĩ, đích thân hắn sẽ dâng một người cho hắn ta, nhưng tuyệt đối không thể là Thanh Vân mà thái tử đưa vào được.

Diệp Thừa Nguyên trầm ngâm một lát, đột nhiên cười thành tiếng, "Cũng tốt, lần này chúng ta cũng nên nhổ cỏ tận gốc, việc chọn mua tài liệu sử dụng xây dựng Thông Thiên đài lần này vừa vặn đã rơi vào tay Diệp Thừa Hồng, thật đúng một cơ hội tốt, không thể lãng phí được. Ta biết hắn sẽ đi tìm ai, ha ha, người kia, đã từng được ta cứu mạng vẫn luôn muốn báo ân." Lần này có thể một mũi tên trúng hai con nhạn, một lần giải quyết rớt cả Thanh Vân và Diệp Thừa Hồng.

Dự vương nghe hắn nói vậy, cũng cười một tiếng, khóe môi mỏng nhẹ nhàng câu lên, "Rất tốt." Nếu lúc này Thanh Vân đạo trưởng bị hại chết, phụ hoàng nhất định sẽ cho rằng hắn chỉ là một kẻ tầm thường, mà người đưa hắn vào cung là thái tử cũng sẽ bị phụ hoàng hoài nghi. Về phần người hại chết Thanh Vân là Diệp Thừa Hồng, tất nhiên cũng sẽ bị hạch tội, lại còn không liên luỵ đến tộc nhân.

Diệp Thừa Hồng sung sướng, cao hứng tìm tới Cao Minh Khải, lấy danh sách tài liệu mà Công bộ đã liệt kê ra, đưa cho hắn nhìn.

Cao Minh Khải cẩn thận nhìn qua một lượt, "Đa tạ nhị gia nhớ tới, chiếu cố việc buôn bán của ta, nếu nhị gia là chuẩn bị để sử dụng cho công trình theo yêu cầu của hoàng thượng, ta cũng không thu lợi nhuận, những thứ này đều tính theo giá vốn cho nhị gia, chỉ cần nhị gia về sau nhớ chiếu cố nhiều hơn, giúp ta tuyên truyền một chút ở Công bộ, nếu lại có chuyện tốt như vậy cũng đừng quên ta là được rồi."

Diệp Thừa Hồng mừng rỡ đến muốn bay lên trời, lấy theo giá vốn càng tốt, hắn dựa theo giá vốn lấy hàng từ chỗ Cao Minh Khải, sau đó lại dựa theo giá thị trường báo cho Công bộ, lần này có thể kiếm không ít đâu, haha.Vừa lúc, từ khi Mạnh thị nắm quyền chưởng nội vụ tiền bạc trong tay hắn đều vô cùng thiếu thốn rồi, nay có khoản bạc này, lại có thể sống thoải mái, phóng túng một thời gian dài.

Diệp Thừa Hồng dùng một phần tiền Công bộ chuyển đến để thanh toán tiền đặt cọc, ước định ba ngày sau sẽ tới lấy hàng, hai ngày Công bộ cũng đang tuyển chọn một vị trí trong cung, chuẩn bị khởi công xây dựng, phải qua thêm vài ngày nữa mới cần dùng đến những tài liệu này, chờ thêm ba ngày nữa cũng không làm chậm trễ công sự.

Nhìn xem Diệp Thừa Hồng vừa đong vừa đưa dương dương đắc ý rời đi, cao minh khải lắc đầu, hắn vốn là nhận qua hầu gia ân cứu mạng, phàm là hầu phủ có cần sửa chữa dùng tài liệu, hắn đều theo chiếu thấp nhất giá thị trường cung cấp, coi như hầu gia "Chết" sau cũng là như thế, không nghĩ tới, Diệp Thừa Hồng như thế tâm hắc, hầu gia xảy ra chuyện lại là bị hắn hại, nếu không phải hầu gia chính miệng nói với hắn, hắn thật đúng là không thể tin được.

...

Đến ngày cuối tuần, Diệp Thiên từ sáng sớm đã mỏi mắt trông mong, ca ca đến quân doanh, cũng không biết hôm nay có thể trở về hay không. Lại đến giờ Tỵ, những việc cần xử lý trong phủ đều đã hoàn thành rồi, nàng thu xếp mọi thứ trở lại Tư Viễn đường, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng ca ca đâu.

Mạnh thị nghe theo những gì Lộc y chính dặn dò, trong ba tháng đầu phải tĩnh dưỡng an thai, nhưng hôm nay, cũng liên tục đứng dậy, trông ngóng nhìn ra hướng cổng viện.

Diệp Thừa Nguyên có chút buồn cười, chẳng qua chỉ là rời đi mấy ngày, hai mẹ con này liền lo lắng thành như vậy rồi. Cười cười, sau lại có chút chua xót trong lòng, bản thân hắn rời đi tận bảy năm, cũng không biết thê tử đã phải nóng ruột nóng gan mỏi mòn trông ngóng từng ngày như thế nào nữa, suốt bảy năm trời vẫn một mực không có tin tức, lúc mà tất cả mọi người đều cho là mình đã chết, liệu nàng đã thống khổ thương tâm đến mức nào. Cả nhà bọn họ đã bị nhị phòng cùng lão thái thái liên thủ hãm hại, ba mẹ con sống nương tựa lẫn nhau khó khăn lắm mới tới được ngày hôm nay, nhi tử rời đi, các nàng tất nhiên là luyến tiếc, không bỏ được.

Diệp Lệ một đường cưỡi ngựa trở về, đại tây doanh có chút xa, cho dù hắn đã xuất phát từ sớm, lại liên tục ra roi thúc ngựa, đợi về đến hầu phủ cũng đã qua giờ Tỵ rồi. Hắn vừa mới xuyên qua đường nhỏ ở ngoại viện, đã nghe thấy giọng của muội muội: "Ca ca!" Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, muội muội cao hứng đến nhảy cẫng lên, chạy thẳng về phía hắn.

"Thiên Thiên." Bên trong đôi mắt Diệp Lệ tràn đầy ý cười ôn nhu, rời đi mấy ngày, người hắn nhớ nhất chính là muội muội. Hắn giang rộng hai cánh tay, tiếp được nàng đang nhào tới, đợi nàng đứng vững vàng rồi, mới lôi kéo tay nàng, hướng về Tư Viễn đường mà đi.

"Thiên Thiên ở nhà có ngoan ngoãn không?"/ "Ca ca ở đó ăn cơm có ngon không?"

Hai người đồng thời hỏi ra, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn ca ca, cả hai đồng thời cười thành tiếng.

Diệp Thiên gật đầu, "Muội rất ngoan ngoãn, cũng ăn cơm thật ngon. Còn ca ca thì sao?"

Diệp Lệ nắm tay nàng, hắn chưa từng lo lắng vấn đề ăn cơm của muội muội."Ta cũng ăn cơm rất ngon." Cơm của quân doanh cơm tất nhiên là không thể so với ở hầu phủ rồi, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, mặc kệ là mùi vị gì, chỉ cần có thể nhét đầy bao tử là được rồi.

"Vậy có người khi dễ ca ca không, ca ca có đánh nhau với người ta hay không?" Đây là chuyện mà Diệp Thiên lo lắng nhất.

Diệp Lệ cười vui vẻ, "Không có ai khi dễ ca ca, cũng không có đánh nhau, Thiên Thiên yên tâm." Quân doanh hiển nhiên là có người ma cũ bắt nạt ma mới, có chút lão binh thích khi dễ tiểu binh mới tới, có điều hắn là chính tam phẩm Chiêu dũng tướng quân, võ trạng nguyên danh chính ngôn thuận, thế tử của Tế Bình hầu, ai dám khi dễ hắn chứ? Cho dù có người không phục, cũng sẽ quang minh chính đại đến tìm hắn luận bàn, không thể nói là khi dễ hay đánh nhau bắt nạt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK