Mục lục
Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua thời gian nửa tháng, Thông Thiên đài cuối cùng cũng đã hoàn thiện, Thanh Vân đạo trưởng bấm bấm tay tính toán, chuẩn bị đến ngày mùng chín tháng sáu ngày sẽ lên đài làm phép gọi mưa.

Đêm khuya ngày mùng tám, một nội thị áo xanh âm thầm lặng lẽ tiến tới gần Thông Thiên đài, cho dù chỗ này không có bố trí người ở lại trông coi, hắn vẫn rất cẩn thận nép mình trong bóng đêm quan sát, để ý, xác định không có người nào phát hiện, lúc này mới ẩn mình chui vào bên trong Thông Thiên đài.

Thông Thiên đài được xây dựng như một tòa tháp, bên trong trống rỗng, mỗi tầng đều dùng những cây gỗ dài làm xà ngang, từng tầng từng tầng được sắp xếp từ thấp lên cao, từng vòng bậc thang được dựng theo các vách tường, đi lên theo cầu thang này sẽ lên tới đỉnh chóp, bên trên được dựng thành một là cái đài rộng, dùng làm chỗ cho Thanh Vân đạo trưởng lập đàn làm phép.

Nội thị áo xanh kia hết sức tập trung, cẩn thận từng bước dọc theo bậc thang đi lên trên, không phát ra một chút âm thanh nào. Hắn lên tới bậc thang trên cùng, nhưng cũng không có bước lên trên đài, mà là thả người nhảy lên, đến vị trí xà gỗ ngay bên dưới đài, ngay ở vị trí trung tâm vận lực đánh một chưởng thật mạnh, sau đó lại nhảy trở về bậc thang, đi ngược xuống mấy tầng bên dưới, lần lượt làm như vậy, đến cuối cùng tất cả các xà gỗ ở chính giữa mỗi tầng đều bị đánh một chưởng từ tầng cao nhất đến tầng thấp nhất.

Saukhi thuận lợi làm xong hết thảy mọi thứ, hắn lại cẩn thận từng li từng tí thoát ra khỏi Thông Thiên đài, rất nhanh biến mất vào trong đêm tối vô tận. Ai cũng không biết, xà gỗ của Thông Thiên đài này đã có vấn đề, từ bên ngoài nhìn vào không thể phát hiện ra cái gì, nhưng một khi gặp phải tác động mạnh, hay trọng lực từ bên trên đè ép xuống, kết cấu bên trong sẽ lập tức bị nứt vỡ ra. Trải qua mấy chưởng lực phá hoại của người này, bên trong xà gỗ đều đã biến thành gỗ mục cho dù thợ kiến tạo Thông thiên đài từ bên ngoài cũng sẽ không nhìn ra vết tích gì, hơn nữa trong quá trình xây dựng cũng không phát hiện ra vật liệu có vấn đề cho nên cũng không kiểm tra lại lần nữa.

Sáng sớm ngày mùng chín, bầu trời trong xanh thoáng đãng.

Thanh Vân đạo trưởng mặc một thân đạo bào dài rộng, tay áo bồng bềnh, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt. Hắn thong dong chậm rãi ngẩng cao đầu một đường đi đến, Thông thiên đài, thậm chí không thèm nhìn đến hoàng thượng, bốn vị hoàng tử cùng chúng phi tần đang đứng cạnh Thông thiên đài, mà lạnh nhạt trực tiếp bước ngang qua, đi thẳng vào bên trong, chỉ một lát sau, đã xuất hiện ở trên đài làm phép cao mấy trượng kia.

Nội tâm Hoàng thượng có chút không thoải mái, từ xưa đến giờ bất cứ ai trông thấy hắn mà không phải một mực cung kính hành lễ, Thanh Vân đạo trưởng này dám hờ hững, như không hề nhìn thấy hắn vậy. Thái tử nhìn đến sắc mặt của hoàng thượng liền biết ngay sự kiêu ngạo, lãnh đạm của Thanh Vân đã chọc cho phụ hoàng không cao hứng, hắn vội vàng thấp giọng nói: "Những người tu hành đắc đạo, khó tránh khỏi không đem những loại lễ nghi thế tục này để ở trong lòng, phụ hoàng không cần bân tâm đến, cứ chờ xem hắn có thể làm phép gọi mưa thành công không đã." Chỉ cần Thanh Vân có thể ở chỗ này biểu diễn thành công khả năng hô phong hoán vũ, phụ hoàng nhất định sẽ tin phục hắn, đến lúc đó cũng sẽ không để ý tới thái độ, cách cư xử của Thanh Vân nữa.

Không lâu sau chỉ nhìn thấy Thanh Vân đạo trưởng đứng trên đài cao đốt một đạo phù, yên lặng lẩm nhẩm cầu khẩn gì đó trong chốc lát, rồi cánh tay hắn giơ lên, hai ngón trỏ và ngón giữa khép lại chỉ thẳng lên trời.

"Đã bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, mau nhìn kìa!" Trong đám người đang tập trung dưới đài có vị phi tần nhỏ giọng nghị luận, lập tức cả nhóm người liền trò chuyện ồn ào lên, không có ai nghe thấy ngay lúc này từ bên trong Thông Thiên đài đang phát ra những âm thanh "ken két" nho nhỏ.

Dự vương bất động thanh sắc kéo tay áo Ngọc phi, đôi mắt phượng chăm chú nhìn lên Thông Thiên đài. Hắn chỉ có thể làm cho đài cao này sụp đổ, về phần nó sẽ đổ về phía nào cũng khó có thể đoán trước được, nếu như nó đổ về bên này, cho dù bọn họ đứng ở khoảng cách này sẽ không trực tiếp đập trúng người, nhưng những mảnh gỗ vụn rơi vỡ từ công trình này cũng có thể đả thương người, đến lúc đó hắn chắc chắn phải bảo vệ mẫu phi cho thật tốt.

Nhóm các vị vương tôn hoàng thất quan sát sắc trời, bầu trời trong xanh thăm thẳm, vạn dặm không mây, mặc dù vẫn còn là buổi sáng, cũng đã cảm thấy không khí có chút nóng nực, không thoải mái, loại khí trời này có thể mưa hay sao? Tất cả bọn họ đều có chút hưng phấn, tò mò nhìn lên vị Thanh Vân đạo trưởng đang đứng trên đài cao, nếu như trời không đổ mưa, để xem hắn sẽ phải làm gì, đến lúc đó, tội khi quân là khó có thể thoát rồi.

Đột nhiên thân thể Thanh Vân đạo trưởng bắt đầu lay động, chao đảo.

"Ai, Làm phép còn có thể như vậy sao? Lắc qua lắc lại, đổ tới đổ lui?"

Lại có ai đó hét to lên, "Không phải hắn lắc người, sập, sập rồi, chạy mau, Thông Thiên đài sập rồi!"

Hiện trường phía dưới Thông thiên đài lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn, không đợi mọi người tháo chạy, "Ầm ầm" một tiếng, Thông Thiên đài đã hoàn toàn đổ sụp, thân ảnh của Thanh Vân đạo trưởng cũng không thấy đâu nữa.

Thông Thiên đài là trực tiếp sụp đổ xuống, không có nghiêng ngả về bất cứ phía nào, mặc dù như thế, Dự vương vẫn giữ chặt tay áo của Ngọc phi không buông ra, chỗ này nhiều người như vậy, vạn nhất trong lúc hỗn loạn sẽ va chạm làm mẫu phi bị thương cũng không tốt chút nào.

Mọi người nhất thời trợn tròn mắt, Thông Thiên đài trong nháy mắt liền sập thành một đống phế thải. Thái tử vội vàng lệnh cho thị vệ đi vào đống hỗn độn tìm kiếm Thanh Vân đạo trưởng, lão ta là người mà hắn đã hao tốn rất nhiều thời gian cùng tiền bạc mới có thể mời tới đây.

Hoàng thượng liếc mắt nhìn đống phế tích kia đầy khinh thường và phẫn nộ, cao nhân đắc đạo cái gì chứ, còn chưa kịp khoe ra năng lực gì đâu đã bị chôn rồi, nếu như đạo pháp cao thâm, làm sao không có tính tới kiếp nạn hôm nay chứ? Có điều, Thông Thiên đài này xây dựng lại qua loa, tắc trách đến vật cũng nhất định phải tra xét lại mới được, là ai dám to gan như vậy, ở ngay dưới mí mắt của hắn cũng dám làm ra chuyện tày đình này?

Một đội thị vệ hợp sức lại làm việc, rất nhanh đã đem Thanh Vân đạo trưởng đào lên, đáng tiếc, đầu của hắn bị nện bẹp, không còn chút sinh khí nào, rõ ràng là đã chết queo từ lúc nào rồi.

(Nhân vật theo lời đồn của Dự vương đời trước cực kỳ nguy hiểm, vô cùng khó đối phó, sống dai như đỉa đã đến và đi như một cơn gió vậy đó, không kịp mở mồm nói một câu nào luôn, hết vai rồi =)))

Thái tử trợn mắt hốc mồm, thế này là thế nào, đây chính là Thanh Vân đạo trưởng thanh danh vang dội, cao nhân đắc đạo có thể hô phong hoán vũ, ném đậu thành binh cơ mà, cứ thế mà chết rồi?! (Oo0)

Người cũng đều đã chết rồi, không có gì có thể nhìn nữa, hoàng thượng phất ống tay áo, quay người rời đi, ai ngờ vừa mới đi vài bước, sắc trời đột nhiên liền thay đổi, bầu trời vốn dĩ đang trong xanh bỗng chốc đã chuyển sang u ám, nhóm cung nhân vừa đem lộng che đến cho hoàng thượng, mưa đã bắt đầu đổ xuống.

"Đây là cơn mưa do Thanh Vân đạo trưởng lập đàn làm phép đưa đến." Thái tử vô cùng vui mừng, cao giọng nói: "Đạo trưởng mặc dù đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà hắn cũng đã làm phép thành công!" Thanh vân là không còn sống nữa, nhưng hắn cũng không thể để cho phụ hoàng nghĩ rằng mình dẫn một tên lừa gạt, vô dụng đến cho hắn được.

"Đạo sĩ kia căn bản là còn chưa bắt đầu làm phép đâu, chỗ nào là khiến trời đổ mưa xuống chứ?" Thụy vương vô cùng khinh thường, "Theo ta thấy, đạo sĩ kia ắt hẳn là đã biết hôm nay trời sẽ đổ mưa, cho nên mới cố ý chọn thời gian này để tiến hành làm phép chờ cho cơn mưa này đổ xuống, liền nhận lấy công lao về phần mình thôi."

Bị Thụy vương vô tình vạch trần, thái tử cơ hồ là thẹn quá thành giận, sẵng giọng, "Làm sao hắn có thể biết trước trời sắp mưa chứ, chẳng lẽ nhị đệ có thể biết được ngày mai trời nắng hay trời mưa sao?"

Thụy vương cười nhạo, "Coi thái tử nói kìa, ta làm sao có thể biết được, ta cũng không phải là người của Khâm Thiên Giám. Thái tử nếu như muốn biết thời tiết ngày mai có thể đi hỏi giám chính của Khâm Thiên Giám một chút là được rồi."

"Ngươi!" Khuôn mặt của Thái tử đỏ bừng tới mang tai, Khang vương vội xen vào đỡ lời cho hắn: "Nhị ca nói câu này không có đạo lý rồi, giám chính cho dù biết thời tiết ngày mai, cũng không có khả năng biết được giờ nào sẽ có mưa, huống chi, lúc này chỉ cách thời gian Thanh Vân đạo trưởng tiến hành làm phép chưa đến nửa canh giờ, ai cũng không thể tinh chuẩn xác đến trình độ này được."

Ba vị hoàng tử tranh cãi bất phân thắng bại, hoàng thượng thì ý vị thâm trường nhìn về thái tử, "Thôi, chuyện về Thanh Vân liền ngừng ở đây đi, riêng chuyện Thông Thiên đài sụp đổ nhất định phải truy xét cho cặn kẽ, rõ ràng!"

Lúc này Thái tử mới nhớ tới, Thông Thiên đài này là do đích thân hắn đứng ra đốc thúc việc xây dựng, ngay lập tức hắn đã đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân, "Nhi thần chắc chắn sẽ tra cho ra manh mối!" Cho dù phụ hoàng không căn dặn, hắn cũng phải tra xét cho rõ ràng, vì mời Thanh Vân đạo trưởng vào cung luyện đan cho phụ hoàng, có trời mới biết hắn đã hao phí biết bao nhiêu tâm lực tài lực, vậy mà lại bị kẻ khác làm cho hỏng mất, nếu như điều tra ra là ai đã phá hư bố cục tự tay hắn bày ra, không đem hắn rút gân lột da thì không được!

Tất cả các quan viên từ lớn đến nhỏ của Công bộ và nhóm thợ công tượng có tham gia vào việc kiến tạo Thông Thiên đài đều bị thái tửtoàn bộ tống thẳng vào đại lao Hình bộ. Diệp Thừa Hồng cũng không ngoại lệ, nhưng bản thân hắn một chút cũng không thấy nguy hiểm đang rình rập, hắn tự tin bản thân sẽ không có bất cứ vấn đề gì, cũng chỉ là tham ô một chút thôi, cũng không phải chuyện lớn lao gì, Thông Thiên đài bị sập nói cho cùng không hề có chút quan hệ nào với hắn. Lại nói tiếp, chỉ cần còn có thái tử ở đây, hắn đã có thể từ đại lao Hình bộ đi ra lần thứ nhất thì cũng có thể dễ dàng thoát ra lần thứ hai thôi.

Lần này Công bộ thượng thư không có tham dự vào quá trình kiến tạo Thông Thiên đài, cũng vì vậy mà may mắn không bị nhốt vào đại lao. Thái tử đích thân mang theo hai vị thượng thư của Công bộ và Hình bộ đi đến hiện trường, làm cho bọn hắn xem xét, kiểm tra đến cùng là khâu nào xảy ra vấn đề.

Từ bản vẽ kiến tạo công trình xem ra phần thiết kế không có vấn đề gì. Công tượng đều là nhóm thợ mà Công bộ thường sử dụng, sẽ không phạm sai lầm nghiêm trọng đến như vậy. Hai vị thượng thư ở chỗ phế tích qua lại cho người đào bới cả nửa ngày, cuối cùng nhất trí vật liệu gỗ dùng làm xa ngang có vấn đề. Cho dù là trong quá trình đài bị đổ sụp, vật liệu gỗ bị rơi gãy, cũng sẽ không giống như thế này, bị cắt vụn thành từng đoạn từng đoạn như vậy, đây rõ ràng là dùng phải gỗ mục rồi.

Diệp Thừa Hồng! Thái tử vừa phẫn nộ vừa căm hận, Diệp Phù đến năn nỉ cầu xin hắn rất lâu, hắn mới đem chuyện chọn mua vật liệu vô cùng béo bở này giao cho Diệp Thừa Hồng, hắn cũng biết là trong quá trình thu mua hắn ta cũng sẽ ăn lợi chút phần chênh lệch giá, còn đặc biệt dặn dò không thể làm quá mức. Không nghĩ tới Diệp Thừa Hồng vậy mà dám cả gan dùng gỗ mục đưa đến, khiến cho bỗ cục mà hắn hao hết tâm lực tốt đẹp bày ra bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt.

Hình bộ lập tức lôi Diệp Thừa Hồng ra thẩm vấn, hắn ta vốn quen sống an nhàn sung sướng, nào có thể chịu đựng nổi tra tấn, không qua được mấy lượt liền khai hết ra, bản thân đã bỏ ra bao nhiêu bạc mua vật liệu, lại báo lên Công bộ là dùng hết bao nhiêu. Đến lúc này, hắn vẫn còn chưa ý thức được sự tình nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cho là chính mình phí công bận rộn một trận, sắp phải đem phần bạc đã tham ô từ khoản chênh lệch kia hoàn trả lại cho Công bộ.

Thái tử xem được khẩu cung do Hình bộ báo lên, lại trải qua giải thích Công bộ thượng thư, suýt chút tức giận đến thổ huyết, ngất xỉu, tên Diệp Thừa Hồng đáng chết này, quả nhiên là hắn! Hắn vốn chỉ nghĩ là Diệp Thừa Hồng không hiểu rõ giá thị trường, bị người lừa gạt, không nghĩ tới hắn ta đã tham ô nhiều như vậy! Mặc dù hiện tại đã không không được tên thương nhân kia, nhưng với mức giá thu mua kia, dĩ nhiên cũng chỉ có thể mua được gỗ mục mà thôi, hắn ta là cố ý làm hỏng đại sự của mình đây mà!

Quan viên Công bộ cùng toàn bộ nhóm thợ công tượng đều được thả ra, chỉ giữ lại mỗi Diệp Thừa Hồng giam giữ ở đại lao của Hình bộ.

Dự vương cùng Diệp Thừa Nguyên lần nữa tụ hội, đàm luận sự tình, Diệp Thừa Nguyên lên tiếng hỏi: "Không biết lần này thái tử có thể buông tha cho hắn hay không?" Lần trước thái tử đã vì Diệp Thừa Hồng, không tiếc ở ngay trong đại lao Hình bộ cho người ra tay diệt khẩu mấy mạng người.

Dự vương lắc đầu, "Sẽ không. Thái tử người này có thù tất báo, Diệp Thừa Hồng lần này hại chết Thanh Vân đạo trưởng, phá hỏng cục diện hắn đã dày công thu xếp nhiều ngày bị hủy hoại trong chốc lát, mất hết mặt mũi, thể diện trước mặt phụ hoàng, hắn ta nhất quyết sẽ không bỏ qua cho Diệp Thừa Hồng." Lần trước người Diệp Thừa Hồng hại là thế tử Tế Bình hầu, cùng thái tử không có chút quan hệ nào, thái tử đương nhiên có thể tiện tay cứu hắn. Nhưng lần này Diệp Thừa Hồng hại chính là bản thân thái tử, tên kia làm sao có thể bỏ qua hắn.

Diệp Thừa Nguyên mỉm cười, "Như vậy thì thật là quá tốt rồi, tin tức tốt như vậy, ta nhất định phải đích thân nói cho lão thái thái mới được." Có chuyện tốt phải biết chia sẻ một chút mới đúng.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Diệp Thừa Hồng liền bị phán quyết cuối thu vấn trảm.

Toàn bộ người của nhị phòng Tế Bình hầu phủ lập tức loạn thành một bầy.

Lão thái thái không thể nói chuyện, từ khi Diệp Thừa Nguyên nói cho bà ta biết tin lão nhị qua thu sẽ bị vấn trảm, một đầu tóc hoa râm của bà ta đã trở nên bạc trắng.

Diệp Phù đi đến Thọ An đường, bà ta cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phù, Diệp Phù khóc đến lê hoa đái vũ, "Ta cầu, đã cầu xin hắn không biết bao nhiêu lần, bất cứ biện pháp gì cũng đều dùng đến, nhưng hắn đều không chịu đáp ứng." Lần này Thái tử đã quyết tâm không giúp cho phụ thân, cho dù nàng có làm gì đi chăng nữa thì cũng không làm nên được chuyện gì.

Mỗi lần Tam lão gia Diệp Thừa Xương đến Thọ An đường, cũng bị lão thái thái nhìn thẳng không chớp mắt, trong miệng liên tục phát ra tiếng "Ô ô" liều mạng muốn nói gì đó. Hắn đương nhiên minh bạch ý tứ của lão thái thái, có điều hắn chung quy là người thuộc phe cách của Thụy vương, lần trước Thụy vương không cho phép bọn hắn cứu Diệp Thừa Hồng, lần này tất nhiên cũng giống vậy tuyệt đối không cho phép. Thật sự là không có cách nào, cho nên lần này hắn đến Thọ An đường, dứt khoát cũng không đi vào bên trong, chỉ dừng ở cửa ra vào vấn an lão thái thái vấn an xong liền lập tức rời đi.

Nhị lão gia bị nhốt ở đại lao Hình bộ, Tề thị bị nhốt trong tiểu viện không được gặp người, lão thái thái lại không thể nói chuyện, thái tử cũng nhất quyết không chịu nhả ra, tam lão gia không chịu hỗ trợ, ba tỷ muội nhị phòng cùng Diệp Sở cơ hồ đã gấp đến phát điên lên rồi.

- ----------

Đọc được cmt của bạn đọc nào đó trên một trang reup truyện của mình bảo cố gắng ra chương nha, cảm giác cứ sao sao... Không lẽ ngứa tay nhảy vô rep lại mình ko có đăng ở đây bạn ưi =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK