Nha đầu này, bị Trịnh Hàn lừa rồi còn vui vẻ như thế. Ngón tay cái của Tiêu Ngôn Phong nhẹ nhàng di chuyển trên gương mặt nàng, đem nước mắt lau sạch đi, lại lấy ra một chiếc khăn, cẩn thận lau sạch sẽ mấy vết máu cong dính trên tay nàng, Diệp Thiên lại nhìn chỗ máu ướt đẫm trên người Trịnh Hàn, những thứ này chắc chắn không phải là máu của hắn rồi, nàng lại nhìn về mấy người bịt mặt nằm trên đất, đã không còn sống, hai thị vệ của Triệu phủ cũng đã chết, thi thể ngổn ngang lộn xộn ngã đầy đất.
Diệp Thiên mở to mắt nhìn, nàng chưa từng thấy qua nhiều người chết như vậy, cảnh tượng những người kia chém giết nhau lại xuất hiện ở trước mặt nàng, cho dù Trịnh Hàn vì tránh sẽ hù dọa đến nàng, cố ý không có làm quá khốc liệt, trên mặt đất đều là thi thể hoàn chỉnh, không có đứt tay lìa chân gì, nhưng mà cả hiện trường máu tanh vẫn khiến cho dạ dày của nàng có chút khó chịu, Dự vương nhìn xem sắc mặt của nàng, lập tức đem nàng bế lên, "Thiên Thiên đừng sợ, có ta ở đây, nhắm mắt lại."
Triệu Thư Dao đã choáng váng nửa ngày, lúc này thấy hai người muốn đi, mới miễn cưỡng hồi hồn, phù phù quỳ trên mặt đất, trâm trong tay gác ngay cổ họng mình, "Vương gia, vương phi nương nương, chuyện hôm nay đều là lỗi của ta, ta nguyện lấy cái chết để tạ tội, cầu xin vương gia buông tha cho phụ mẫu của ta." Triệu Thư Dao thầm hối hận, vừa rồi nếu như bị mấy người bịt mặt kia giết chết còn tốt, hiện tại nàng vẫn đang hoàn hảo không chút tổn hại, trên mặt đất lại không còn một người sống, tội danh này của nàng thật đúng là không thể giải thích rõ ràng được rồi.
Diệp Thiên dựa sát trong lồng ngực Tiêu Ngôn Phong, lạnh lùng liếc nhìn nàng, những người bịt mặt kia không phải là người của Triệu Thư Dao, nàng cũng nhìn ra được, mặc dù là nàng cố ý đem mình chỉ đến ngõ nhỏ này, nhưng cũng là bị người khác lợi dụng mà thôi, hơn nữa vừa rồi Triệu Thư Dao rõ ràng có thể từ đầu ngõ bỏ chạy khỏi đây, vậy mà nàng lại chạy đến bên cạnh mình."Ta không cần ngươi tạ tội, ngươi vẫn là suy nghĩ cho kỹ làm sao để đối mặt với người nhà của hai vị thị vệ này đi, bọn hắn đều là do ngươi hại chết." Vừa rồi Trịnh Hàn là có năng lực cứu hai thị vệ của Triệu phủ, nhưng khi đó địch ta khó phân, nếu có gì sơ xuất thì... Nàng cũng không cảm thấy cách làm của Trịnh Hàn có gì không thỏa đáng.
Trịnh Hàn búng tay một cái, trâm cài trong tay Triệu Thư Dao "Đinh" một tiếng rơi xuống, nếu tiểu vương phi không cho nàng chết, như vậy thì nàng không thể chết.
Đôi mắt phượng của Dự vương lạnh lùng quét một vòng trên người Triệu Thư Dao, Triệu Thư Dao chỉ cảm thấy toàn thân rét run, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào mình, nhưng mà nàng cũng không dâng lên nổi cảm giác động tâm, chỉ hận chính mình vì sao vẫn còn sống.
Dự vương hừ lạnh một tiếng, "Không chỉ có hai thị vệ này, còn có mấy người hầu của Triệu phủ nữa." Mấy tên hầu kia vừa ra khỏi Triệu phủ đã bị những tên bịt mặt này giải quyết hết.
Thân thể Triệu Thư Dao không ngừng run rẩy, nàng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, không chỉ suýt chút nữa hại chết Diệp Thiên, còn hại chết hai thị vệ cùng mấy người hầu trong phủ, đều là mạng người cả.
Diệp Thiên không nhìn nàng nữa, đem đầu chôn trong ngực Tiêu Ngôn Phong, lôi kéo vạt áo của hắn lấy che miệng mũi của mình, hít thở mùi hương quen thuộc của hắn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dự vương nhìn ra nàng khó chịu, cũng không lưu lại, phân phó người theo sau đem nơi này quét dọn sạch sẽ, liền mang theo Diệp Thiên rời khỏi đó.
Trở lại vương phủ, Diệp Thiên tắm rửa ba lần rồi vẫn cảm thấy trên người còn lây dính mùi máu tanh, nàng khó chịu cau mày, chui vào lòng Tiêu Ngôn Phong, đem vạt áo của hắn kéo ra, chôn mặt vào trong y phục của hắn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiêu Ngôn Phong ôm nàng, nhẹ nhàng xoa lưng của nàng, tiểu nha đầu lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng máu me như vậy, những kẻ kia còn ở trước mặt nàng chém giết nhau, nàng không bị dọa sợ đã là rất khá rồi, có chút khó chịu cũng là điều bình thường, "Thiên Thiên, muội có biết hôm nay là chuyện gì đã xảy ra hay không?"
Diệp Thiên không ngẩng đầu, buồn bực trong ngực hắn lí nhí: "Triệu Thư Dao gạt ta nói bánh nhẫm ăn rất ngon bán ở ngõ Tây Bản, sau đó nàng lại vừa vặn mang theo thị vệ xuất hiện, nhất định là có chủ ý gì, không phải muốn giết muội, kế hoạch của nàng cũng không biết vì sao lại bị người khác biết được, cho nên phái người bịt mặt đến, những tên kia mới thật sự là muốn làm hại muội."
Tiêu Ngôn Phong khen ngợi nàng: "Thiên Thiên thật sự là thông minh, đoán không sai, đại khái chuyện chính là như vậy."
Diệp Thiên lại có chút bất mãn, khó hiểu, "Ngôn ca ca lúc đó nên giữ lại một người sống để tra hỏi một chút, xem những tên bịt mặt kia là do ai phái tới."
"Không cần hỏi, ta đều đã biết rồi." Tiêu Ngôn Phong chậm rãi đem mọi chuyện đều nói cho nàng biết: Từ chuyện theo dõi hai người trở về Triệu phủ và Trương phủ, sau đó hai phủ lại phái người đến ngõ Tây Bản, mấy người mà Triệu Thư Dao sai giả làm kẻ xấu lại bị nhóm bịt mặt kia giết hết.
"Là Trương lão gia kia muốn giết muội?" Diệp Thiên rất kinh ngạc, dựa theo kế hoạch của Ngôn ca ca, Trương lão gia phải cùng Vương gia Lý gia tự giết lẫn nhau mới phải, giết giết thế nào đến trên đầu mình rồi?
"Hắn là muốn hãm hại Triệu tri phủ." Dự vương kiên nhẫn giải thích cho nàng hiểu, "Triệu Thư Dao cố ý chỉ địa điểm cho muội, sau đó phái thuộc hạ giả làm người xấu, nàng lại vừa vặn mang theo thị vệ đến đó, đoán chừng là muốn diễn cảnh "Anh hùng cứu mỹ nhân", làm cho trong lòng muội đối với nàng vô cùng cảm kích, tiện thể báo đám ân tình."
"Nàng mới không phải anh hùng đâu." Diệp Thiên ngửi ngửi trên mùi hương trên người hắn, thấp giọng nói.
"Đúng, nàng không phải anh hùng, nàng là muốn "Đại mỹ cứu tiểu mỹ"..." lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Thiên liền ngẩng đầu lên, mắt hạnh to tròn hung ác nhìn chằm chằm hắn, Tiêu Ngôn Phong vội vàng lần nữa đổi giọng, "Không đúng, nàng không phải là anh hùng, cũng không phải đại mỹ, nàng là muốn "Sửu nhân cứu mỹ nhân", mượn cơ hội đề xuất yêu cầu không hợp lý gì đó với Thiên Thiên, để cho Thiên Thiên không có cách nào cự tuyệt được."
Diệp Thiên hừ một tiếng, ngón tay nhỏ vụng trộm nhéo hắn một cái, cho dù Triệu Thư Dao có cứu mình đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không đồng ý để cho nàng ta làm thiếp của Ngôn ca ca.
Khí lực nàng vốn là nhỏ, lúc nhéo lại không nỡ dùng sức, cái nhéo kia chỉ giống như đang gãi ngứa vậy, khóe miệng Tiêu Ngôn Phong khẽ cong lên, dáng vẻ ghen tuông của tiểu nha đầu thật đúng là quá đáng yêu, hắn lại nhẹ nhàng xoa xoa vỗ vỗ trên lưng của nàng, tiếp tục nói: "Về phần Trương lão làm thế nào biết được kế hoạch của Triệu Thư Dao, ta nghĩ là có liên quan đến Liễu Đồng tri."
"Liễu Đồng tri? Phụ thân của Liễu Diệu Yên sao?"
"Ừm, lúc ấy những kẻ bịt mặt kia từ Trương phủ xuất phát, chỉ một lát sau, Liễu Đồng tri cũng từ trong Trương phủ đi ra. Ba nhà Trương Vương Lý đang trong gian đoạn nghị kỵ, phòng bị lẫn nhau, loại chuyện lớn như ám sát vương phi, Trương lão gia lại thương lượng cùng Liễu Đồng tri, điều đó cho thấy giao tình của hai người rất không bình thường. Ngày đó chúng ta đi thăm Triệu tri phủ, lúc trở về có gặp phải Liễu Đồng tri, cũng là ngày đó Triệu Thư Dao nói với muội về chuyện ngõ Tây Bản, mà ngay từ ôm đó bên ngoài vương phủ của chúng ta liền có người lén lút theo dõi, rất có thể là do Liễu Đồng tri thông báo cho Trương lão gia."
"Triệu tri phủ thật đúng là quá đáng thương, đồng tri, thuộc hạ dưới trướng của hắn cũng liên kết với nhóm cùng phú hào kia thành một bọn." Diệp Thiên cũng không khỏi cảm thấy đồng tình với Triệu tri phủ, ở trong tình huống khó khăn, chật vật như thế, hắn còn cố gắng muốn quản lý Bồng Diệp cho tốt, cũng thật là khó có được.
"Triệu tri phủ mặc dù không phải là người tài giỏi gì, nhưng nhân cách đúng là rất tốt, tâm tính không sai, người cũng cần cù, siêng năng, nhiều năm như vậy đều dứt khoát không thông đồng với ba nhà Trương Vương Lý kia làm bậy, ban đầu ta đã dự định để hắn tiếp tục ở lại làm phụ trá cho Bành Sĩ Mậu, nhưng bây giờ Triệu Thư Dao hại ngươi suýt chút gặp nạn, ta muốn tru di toàn tộc của hắn..." Mặc dù có Trịnh Hàn ở đó, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, thế nhưng Tiêu Ngôn Phong vừa nghĩ tới bọn chúng muốn ám toán bảo bối mà hắn đã che chở suốt hai đời, trong lòng liền hận không thể đem bọn chúng giết sạch.
"Tha cho Triệu tri phủ đi!" Diệp Thiên lôi kéo vạt áo của Tiêu Ngôn Phong, "Muội mặc dù rất tức giận, chán ghét hành vi của Triệu Thư Dao, nhưng khi đó nàng cũng không có bỏ chạy, ngược lại đã cố gắng chạy tới chỗ muội, mặc kệ ý tưởng của nàng là gì, vẫn có thể tha thứ được, dù sao nàng cũng là bị lợi dụng, hơn nữa nếu Triệu tri phủ thật sự là người như huynh nói thì giữ lại làm phụ tá cho Bành Sĩ Mậu mới thật tốt chứ, giết đi quá đáng tiếc rồi." Diệp Thiên cẩn thận liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Tiêu Ngôn Phong nói lời khuyên nhủ, mặc dù nàng không thích Triệu Thư Dao, nhưng cũng không muốn cả nhà Triệu tri phủ bị tru di.
Đôi mắt phượng của Tiêu Ngôn Phong nhắm lại, trong lòng thầm nghĩ tuyệt đối không thể buông tha cả gia tộc của Triệu tri phủ. Diệp Thiên lại nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, "Ngôn ca ca ~"
Tiêu Ngôn Phong sắc mặt hơi buông lỏng một chút, nghĩ đến không diệt tộc cũng được, chỉ giết một nhà Triệu tri phủ mà thôi. Thân thể nhỏ nhắn của Diệp Thiên lại nhào nhào vào trên người hắn, ngẩng đầu tiến đến cái cằm của hắn, nhẹ nhàng hôn một cái, "Ngôn ca ca ~"
"Thôi, thôi được rồi." Ánh mắt Tiêu Ngôn Phong dạo một vòng trên bờ môi phấn hồng của nàng, "Triệu tri phủ có thể không giết, nhưng Triệu Thư Dao phải chịu trừng phạt, nếu như bọn họ dám lại có ý đồ với Thiên Thiên, ta tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua bọn họ nữa."
"Được, đều nghe Ngôn ca ca." Diệp Thiên cười một tiếng, cả người lại trượt xuống, đem mặt tiếp tục chôn trong ngực của hắn, hít một hơi thật sâu.
Tiêu Ngôn Phong buồn cười nhìn nàng, bản thân cũng đã khó chịu thành như vậy rồi, còn muốn cầu tình xin tội cho kẻ đã hại mình nữa, thật đúng là một nha đầu ngốc."Triệu tri phủ có thể buông tha, nhưng ba nhà Trương Vương Lý kia tuyệt đối không thể bỏ qua, trước hết cứ để cho bọn hắn tự giết lẫn nhau, về sau ta sẽ đi thu lưới." Nếu như vừa rồi để lại người sống, lão già họ Trương kia tự nhiên sẽ là biết hắn đã bị bại lộ, nhất định sẽ liên hợp với hai thế lực của Vương gia và Lý gia lại quyết tâm cá chết lưới rách. Hắn mặc dù không sợ một tên phú hào ở nông thôn,nhưng cũng không nghĩ tới chuyện làm rung chuyển Bồng Diệp, cứ để cho ba nhà bọn hắn tự giết lẫn nhau đã sau lại ra tay, sẽ vững vàng hơn nhiều. Có điều, ban đầu hắn vốn chỉ muốn diệt trừ gia chủ cùng chủ sự của ba nhà thôi, nhưng hiện tại ý định của hắn đã cải biến, cho dù không tru di toàn tộc, ít nhất toàn gia ở chỗ này một cái cũng đừng nghĩ sống.
"Ân, bọn hắn hoành hành ngang dọc Bồng Diệp, làm hại bách tính, xác thực không thể bỏ qua." Diệp Thiên vô cùng tán đồng.
...
Triệu Thư Dao không biết mình làm sao mà về đến nhà, nàng gây ra tai họa lớn như vậy, cũng không dám giấu giếm, trực tiếp đi đến thư phòng của Triệu tri phủ, thẳng tắp quỳ trên mặt đất, một năm một mười đem chuyện ngày hôm nay nói ra hết.
"Hết rồi!" Triệu tri phủ ngã ngồi trên ghế, suýt nữa bất tỉnh, hắn vừa mới cảm thấy Dự vương sẽ bỏ qua cho mình, nữ nhi liền làm ra một màn như vậy, Dự vương sủng ái tiểu vương phi biết bao nhiêu, kẻ có mắt đều có thể nhìn ra được, lần này Dự vương chắc chắn sẽ không tha mình, đáng sợ nhất là, vạn nhất hắn muốn tru di toàn tộc thì phải làm sao bây giờ, hắn chết thì chết thôi, nhưng bây giờ còn làm liên lụy đến tộc nhân phải gánh chịu tai vạ bất ngờ thế này. Mặc dù những kẻ bịt mặt kia không phải là của nhà mình, nhưng Dự vương đang cơn thịnh nộ, làm sao còn quản những thứ này, tóm lại là do nữ nhi của mình hại vương phi nương nương đi vào ngõ nhỏ, cũng coi là kẻ cầm đầu rồi.
"Đi thôi, đi theo cha đi thỉnh tội, không cầu có thể sống, chỉ hi vọng Dự vương giết một mình ta thôi là đủ rồi." Triệu tri phủ giống như lập tức già thêm chục tuổi, run run rẩy rẩy, bước chân tập tễnh ra khỏi thư phòng, sắc mặt Triệu Thư Dao trắng bệch, thân thể lung la lung lay, cúi đầu, đi theo phía sau hắn, nếu như chết một cái là được, đương nhiên không thể để cho phụ thân đi chịu chết, nàng nguyện ý gánh chịu hình phạt tàn khốc mà chết, chỉ xin Dự vương có thể từ bi buông tha phụ thân cùng tộc nhân mà thôi.
Triệu Thư Dao bước lên xe ngựa, Triệu tri phủ lại mấy lần cũng không leo lên lưng ngựa được, trán của hắn tựa vào thân ngựa, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, dùng hết toàn lực nghiêng người, rốt cục cũng lên được ngựa, kéo dây cương, thở dài: "Đi thôi."
(Tội nghiệp cha già thao nát tâm vì con cái!)
=-=-=-=-=-=-=-=-=
Chương vừa rồi không ai chịu khen Trịnh-diễn viên-Hàn làm t buồn quá nha.
À, bữa giờ ôm lap gõ chữ nhiều mệt mỏi quá, run hết cả tay, từ mai tạm ngưng siêng năng đây, tuân theo lệnh cách ly toàn xã hội, tạm dừng mọi hoạt động nha =))