Thành phố Z, trong khách sạn Khoái Tiệp.
Tấn Viễn không có việc gì làm nằm trên giường đơn của khách sạn, hết lần này đến lần khác lướt WeChat Giang Hạc, đã một ngày một đêm, cậu còn chưa đổi ảnh đại diện và tên.
Quan trọng là cậu vẫn chưa bỏ ẩn vòng bạn bè của mình.
Thật tức giận.
Vẫn là cố ý chọc giận anh.
Tấn Viễn có chút đoán không ra, muốn hỏi lại không biết xấu hổ hỏi, viền môi mím chặt, nhìn chằm chằm ảnh đại diện WeChat của Giang Hạc hồi lâu.
Chậm rãi cảm giác ra một chút không đúng, ánh mắt của cô gái anime này nhìn sang trái, tựa như đang nhìn người nào đó, theo đạo lý mà nói bên trái hẳn còn có một hình ảnh nữa mới đúng.
Để chứng minh suy nghĩ trong lòng, Tấn Viễn đem ảnh đại diện Giang Hạc sao chép xuống, đăng lên mạng tìm kiếm một chút, quả nhiên sau một khắc nhảy ra một cái avatar chàng trai phong cách giống nhau nhìn bên phải, người sáng suốt vừa nhìn liền biết đây là hai ảnh đại diện đôi.
Trong nháy mắt, Tấn Viễn cảm nhận được cái gì gọi là sét đánh giữa trời quang.
Giang Hạc ngày thường ngay cả người cũng không lên mạng, sao có thể cố ý chọn một tấm ảnh đại diện đôi thay, trừ phi là có người bảo cậu đổi, hoặc là người khác gửi cho cậu hình đại diện.
Bất kể là loại nào cũng khiến Tấn Viễn hiện tại thập phần khó chịu.
Anh cũng không bảo Giang Hạc động qua những avatar WeChat như này, thế nhưng lại bị người ta nhanh chân chiếm trước.
Tấn Viễn tức giận siết chặt điện thoại, một đôi mắt xinh đẹp bởi vì thời gian dài nhìn chằm chằm điện thoại có chút đỏ, lúc này lại bởi vì tức giận sung huyết, đôi mắt càng đỏ rực đến quyến rũ.
Ngay khi Tấn Viễn nhịn không được muốn đi chất vấn Giang Hạc, điện thoại luôn luôn yên tĩnh của anh lại đột nhiên vang lên, hình ảnh trò chuyện trên màn hình điện thoại cũng hiển thị một chuỗi số điện thoại xa lạ.
Anh thấy nơi số điện thoại thuộc về là thành phố S, nhíu mày, vẫn nghe máy.
Điện thoại vừa nhận được, nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong loa của điện thoại di động, anh liền sửng sốt, chợt hai ngày không có biểu tình gì trên mặt giống như trúng năm trăm vạn giải thưởng, ý cười từ khóe môi từng chút từng chút nhuộm ra, giống như cành hoa đẹp nhất chậm rãi nở rộ, cuối cùng nở ra một đóa hoa rực rỡ diễm áp quần phương.
Điều này làm cho Hà Lạc một bên dọc đường lo lắng Tấn Viễn có phải hạ đường huyết phát tác hay không, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tò mò hỏi: "Ai a, cười vui vẻ như vậy."
Nói xong, hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy thanh âm nói chuyện trong điện thoại di động của Tấn Viễn là một giọng nữ, đuôi lông mày bay bổng, vẻ mặt bát quái cười nói: "Không phải là người cậu thích gọi điện thoại cho cậu chứ."
Tấn Viễn ừ hai tiếng đáp lại, cúp điện thoại, nhìn Hà Lạc cười đến bát quái với anh, tiện tay ném quần áo anh đặt trên giường cho hắn, phủ nhận nói: "Cái này không phải, cậu mau đi tắm rửa, tắm xong còn bôi thuốc."
Mỗi khi thay đổi thời tiết, làn da Hà Lạc đều bị dị ứng nổi lên mấy mảng đỏ không lớn không nhỏ, vấn đề cũng không lớn, bôi thuốc là được rồi. Lần này lúc ra khỏi cửa thành phố S còn chưa đến lúc đổi thời tiết, Tấn Viễn cũng không nhớ tới chuyện này, ra khỏi sân bay, phát hiện thành phố Z so với thành phố S nhiệt độ lạnh hơn một chút, vì phòng ngừa vạn nhất, hai người bọn họ đi hiệu thuốc mua xong thuốc mỡ chống dị ứng. Quả nhiên, vừa đến khách sạn, trên người Hà Lạc bắt đầu xuất hiện từng mảng ban đỏ không lớn không nhỏ.
Hà Lạc nhận quần áo Tấn Viễn ném cho hắn, không nghe thấy anh nói bát quái, mất mát một chút, lại hỏi: "Vậy rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho cậu a."
Lần này Tấn Viễn không giấu hắn, nói thẳng: "Trợ lý Phùng Du của Giang Tổng."
Hà Lạc nhíu nhíu mày: "Cô ấy gọi điện thoại cho cậu làm gì."
Tấn Viễn từ trên giường ngồi dậy, móc qua dây sạc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, cất vào túi xách anh mang đến, giải thích: "Nói là công ty phát hiện chúng ta đi công tác chỉ đặt một phòng, sợ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của chúng ta, chậm trễ buổi giao lưu ngày mai, cố ý đặt thêm một phòng, lát nữa sẽ có người đến đưa thẻ phòng, để tôi đi xác nhận một chút."
Hà Lạc há to miệng, ngây người, không dám tin nói: "Hiện tại đãi ngộ của công ty chúng ta tốt như vậy sao? Ra ngoài còn được trợ giúp đặc biệt quan tâm, còn có, khách sạn không phải không có phòng sao, bọn họ lấy phòng từ đâu ra?"
Ngày mai chính là Quốc Khánh, mà thành phố Z lại là thành phố du lịch nổi tiếng, rất nhiều khách sạn đã sớm bị người ta đặt trước, bọn họ đến thành phố Z cũng là vòng vo mấy khách sạn mới đặt được một cái phòng tiêu chuẩn ở khách sạn này, nếu có phí hoàn trả của công ty, hai người bọn họ làm gì phải chen chúc trong một gian phòng.
Tấn Viễn biết đây đương nhiên không phải đãi ngộ tốt của công ty, mà là một bình dấm chua nào đó biết anh và Hà Lạc chỉ đặt một gian phòng, tức giận, lại không tiện tìm anh nói rõ ràng, đành phải bảo trợ lý dưới vỏ bọc để tách bọn họ ra.
Trong khoảnh khắc, tật xấu Tấn Viễn bị Giang Hạc đột nhiên đổi ảnh đại diện WeChat và tên rối rắm không vui đã được chữa khỏi.
Anh chỉ cần biết Giang Hạc vẫn để ý anh, anh liền thỏa mãn, những thứ khác cái gì cũng không quan trọng.
"Cái này tôi cũng không biết," Tấn Viễn cong môi, cười đến yêu nghiệt, "Nếu có thêm một gian phòng, không được uổng phí.
"Đành vậy." Hà Lạc cũng cảm thấy là lý do này, không hỏi nữa, cầm quần áo đi tắm rửa.
Chờ lúc hắn lau tóc từ trong phòng đi ra, cửa ra vào vừa vặn bị người gõ, hắn cho rằng là nhân viên phục vụ đưa thẻ phòng tới, cũng không nghĩ nhiều đi qua mở cửa.
Cánh cửa vừa mới mở ra, đợi đến khi hắn thấy rõ người ngoài cửa là ai, xương sống lưng lập tức thẳng tắp lên, có một cỗ cảm giác lạnh lẽo theo da đầu hắn một đường lan tràn đến ngón chân, cả người đều giống như bị đông cứng, sửng sốt một lát sau mới mở miệng gọi người: "Giang... Giang Tổng."
"Ừm." Giang Hạc không nhẹ không nặng đáp lại, ánh mắt cậu lướt qua khuôn mặt vừa rửa, quần đùi áo thun một vòng, chỉ thấy cổ hắn cùng tay chân trần trụi đều hiện ra đốm đỏ, ánh mắt thoáng cái giống như bị kim đâm qua đau đớn lợi hại, lời nói ra cũng lạnh như băng, "Tôi vừa lúc thuận đường tới đưa thẻ phòng cho các cậu.
Hà Lạc nhìn một tấm thẻ phòng trong tay cậu, không thể tưởng tượng nổi hỏi một câu: "Giang Tổng cũng ở khách sạn này?"
Giang Hạc không trả lời câu hỏi của hắn, tầm mắt của cậu xẹt qua trực tiếp nhìn về phòng phía sau hắn.
Chỉ thấy Tấn Viễn đã sớm nghe ra thanh âm của cậu ngồi nghiêm chỉnh trên một cái giường, đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng ngạc nhiên nhìn cậu, bộ dáng giống như vừa bị người khi dễ khóc qua, lại giống như là bởi vì hưng phấn mà nhiễm run rẩy.
Trong tích tắc, cơn giận của Giang Hạc đè nén một đường liền bộc phát đến đỉnh điểm, cậu đem thẻ phòng ném trên mặt đất, ngữ khí không tốt nói: "Thẻ phòng tôi đã đưa đến, sẽ không quấy rầy hai vị nữa." Nói xong liền đóng cửa rời đi.
Hà Lạc vừa vặn đứng bên cạnh cửa, sức lực đóng cửa mãnh liệt quạt lên mặt hắn đau đớn, lỗ tai cũng bị tiếng đóng cửa thật lớn cả kinh đến thiếu chút nữa ù tai.
Còn chưa rõ tình huống, Hà Lạc xoa xoa lỗ tai không thoải mái nhặt lên tấm thẻ phòng rơi xuống đất: "Đang yên đang lành sao lại nổi giận với chúng ta."
Tấn Viễn đang thu dọn đồ đạc nhìn thấy Giang Hạc cũng ngẩn người, chợt lại bị hành động đóng cửa đi ra ngoài tức giận của cậu giật mình tỉnh giấc, ánh mắt mê mang một chút, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại trên làn da dị ứng ban đỏ của Hà Lạc, đột nhiên thoáng cái, giống như là hiểu được cái gì đó, ôm gối đầu trên giường, vùi mặt ở bên trong cười điên cuồng.
Hà Lạc nắm lấy thẻ phòng nhặt lên từ trên mặt đất, nhìn Tấn Viễn đang cười to trên giường lại nhìn cửa phòng bị người dùng sức quật lên, gãi gãi đầu, nghi hoặc nói: "Hai người các cậu là trúng tà sao, như thế nào, một người tức giận không chịu nổi, một người lại cười không chịu nổi."
"Không có gì cả." Tấn Viễn cười thật dài trong chốc lát, mới khó khăn lắm ngăn lại ý cười không kiềm chế được trên người, mím môi, buồn cười nói, "Đột nhiên cảm thấy Giang Tổng chúng ta thật sự đáng yêu quá phận."
"Đáng yêu?" Hà Lạc từ trong miệng Tấn Viễn nghe được từ này hình dung Giang Hạc, nghiêm túc cảm thấy Tấn Viễn bị quỷ nhập thân, "Tôi vừa mới bị dọa cũng sắp dọa chết, tôi cảm giác Giang Tổng hôm nay mang theo một thân sát khí mà đến, cậu không thấy ánh mắt anh ta vừa mới nhìn tôi đâu, hận không thể đem tôi nuốt sống, cậu cư nhiên còn cảm thấy anh ta đáng yêu?"
"Thật sự là kỳ quái a." Nói xong Hà Lạc sờ sờ cái ót phát lạnh của mình." Tôi là một nhân viên nhỏ, ngày thường lại không có cơ hội tiếp xúc với anh ta, càng không có cơ hội đắc tội với anh ta, làm sao tôi cứ cảm giác anh ta luôn mang theo một cừu hận không thể nói trước được với tôi?"
Tấn Viễn nghe vậy trên mặt lại lộ ra ý cười thoải mái.
"Trong khoảng thời gian này vất vả cho cậu." Anh thu dọn đồ đạc của mình, từ trên giường đi xuống, mang giày xong, xách ba lô đi tới trước mặt Hà Lạc, nhéo nhéo bả vai hắn, vỗ vỗ nói: "Anh em tốt."
Hà Lạc bị nhiệt tình đột nhiên của anh làm kinh hãi, khó hiểu hỏi: "Tôi vất vả cái gì?"
"Không có gì cả." Tấn Viễn biết hắn chỉ là một đại thẳng nam, cũng không định nói ra sự thật để khiếp sợ tam quan của hắn, từ trong tay hắn rút ra tấm thẻ phòng vừa nhặt lên, nhìn số phòng phía trên, lại hướng hắn nói một tiếng cảm tạ: "Cảm ơn."
Tấn Viễn vừa đi, Hà Lạc xoa xoa đầu còn mang theo hơi nước, cầm lấy thuốc dị ứng đặt trên bàn, kỳ quái lẩm bẩm một tiếng: "Sao lại không hiểu sao cứ có cảm giác quái dị."
Nhưng muốn nói cảm giác quái dị này từ đâu tới, hắn lại không nói ra được.
Tấn Viễn ra khỏi phòng anh và Hà Lạc đặt, đi về phía phòng mà Giang Hạc đưa cho anh, khách sạn Khoái Tiệp này tổng cộng có bốn tầng, anh và Hà Lạc đặt phòng tiêu chuẩn tầng hai, mà phòng Giang Hạc cho anh lại là phòng giường lớn ở tầng bốn.
Anh đi thang máy lên tầng bốn, tìm được số phòng của anh, đang muốn quẹt thẻ mở cửa phòng, lúc này thang máy anh vừa đi lại vang lên một tiếng thang máy đến, giống như có thần giao cách cảm, Tấn Viễn nhìn về phía cửa thang máy, quả nhiên nhìn thấy Giang Hạc một thân tây phục màu lam, giờ phút này đã cởi toàn bộ nút áo khoác.
Tấn Viễn nhíu mày, mặt mày trêu chọc nhìn cậu, động tác trên tay không ngừng, tích một tiếng mở cửa phòng.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ tràn đầy trêu đùa của Tấn Viễn, Giang Hạc không được tự nhiên mím môi một cái, chợt ánh mắt lại chạm đến đuôi mắt còn mang theo một chút đỏ bừng của anh, viền môi mím cùng một chỗ không khỏi siết chặt lại.
Tấn Viễn chú ý tới động tác nhỏ này của cậu, không nhịn được cười cười, cố ý nói với cậu: "Còn rất trùng hợp, phòng Giang Tổng cũng ở tầng này?"
Giang Hạc thu hồi tầm mắt từ trên mặt anh, dừng một chút, đi nhanh hai bước đến trước mặt Tấn Viễn, đẩy cửa phòng đã bị Tấn Viễn mở ra, thoải mái đi vào: "Tôi thấy cậu và Hà Lạc ở chung rất vui vẻ, phòng này tôi dự định ở một mình, có vấn đề sao?"
"Không thành vấn đề," Tấn Viễn lắc đầu, lập tức sắc mặt khó xử nói, "Chính là Lạc Lạc dị ứng thời tiết, trên người nổi lên rất nhiều ban đỏ, bôi thuốc buổi tối ngủ không thoải mái, tôi đi vừa lúc trống một cái giường cho hắn ngủ, hiện tại Giang Tổng ngài nói phòng này không dành cho tôi, vậy đêm nay tôi đành phải đi ngủ trên đường cái."
Giang Hạc vào trong phòng bước chân dừng lại, lưng vẫn căng thẳng giống như một con nhím cũng theo đó rơi xuống, chậm rãi mở miệng hỏi: "Hắn... Đó có phải là dị ứng không?"
"Ừ." Tấn Viễn đặt lưng ở bên cạnh cửa, nhìn Giang Hạc từ trạng thái chiến đấu chuyển thành trạng thái đình chiến, trên môi lan tràn ra một chút ý cười, cười đùa, "Bằng không Giang Tổng cho rằng đốm trên người hắn là tôi gặm ra sao?"
Giang Hạc: "..."
Tấn Viễn thấy Giang Hạc đưa lưng về phía anh trầm mặc không nói lời nào, cười càng sáng lạn hơn: "Tôi và Lạc Lạc quen nhau bảy năm, trong bảy năm tôi không nảy sinh bất kỳ ý niệm bất thường nào với cậu ta, vậy chứng tỏ tôi không có chút hứng thú với cậu ta.
Tấn Viễn nói xong xoay người Giang Hạc đưa lưng về phía anh, rũ mắt nhìn thẳng người trước mặt nhìn như không chút biểu tình, trên thực tế lại đang ẩn nhẫn khắc chế cái gì đó, thoáng một chốc, thanh âm mang theo lưu loát vô hạn: "Tôi cảm thấy hứng thú chỉ có một mình Giang Tổng em.
-----------
5/9/2021
#NTT
Danh Sách Chương: