• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng khách sạn, Tấn Viễn ung dung chống một đôi chân dài, nâng mí mắt nhìn thẳng Giang Hạc trước mặt anh, kiên nhẫn chờ cậu lên tiếng.

Giang Hạc ngồi ở mép giường, hút thuốc không nói một lời. Sương mù quanh người, khiến cậu không thấy rõ bộ dáng Tấn Viễn trước mặt.

Cậu trong chốc lát cảm thấy Tấn Viễn trước mặt như cách thiên sơn vạn thủy khiến người ta khó có thể chạm vào, trong chốc lát lại cảm thấy Tấn Viễn ở trong gang tấc của cậu, chỉ cần cậu đưa tay là có thể chạm vào.

Nhưng mà, cậu không biết người cậu muốn chạm vào đến tột cùng là người mặc váy, hay là bản thân anh, khuôn mặt "anh" cùng "cô" không ngừng xoay quanh trong đầu cậu, trộn lẫn cùng một chỗ, khiến cậu đã không phân biệt được ai là ai.

Nhưng có một điểm cậu vô cùng xác định, cậu quả thật không phải đồng tính luyến ái, cũng xác thực đối với thân thể nam nhân không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí ngay cả một chút ý niệm không bình thường trong đầu cũng không có. Những phản ứng mà cậu có thể sinh ra đối với Tấn Viễn đều là trong điều kiện tiên quyết biết anh chính là "Viện Viện".

Cậu không cách nào tiếp nhận Tấn Viễn sau này lại tìm một người đàn ông hay một người phụ nữ bầu bạn, cũng không cách nào tiếp nhận Tấn Viễn cùng nam nhân hoặc nữ nhân khác có một chút tiếp xúc thân mật, loại cảm giác này thật giống như nhìn "Viện Viện" cùng người khác thân mật tiếp xúc, làm cho cậu không cách nào hô hấp.

Cậu từ đầu đến cuối đều coi "anh" là "cô" mà đối đãi, cậu không bỏ được "Viện Viện", cũng đồng thời không bỏ được Tấn Viễn, bởi vì buông tha Tấn Viễn liền có nghĩa là buông tha cho "Viện Viện".

Nhưng điều này đối với Tấn Viễn mà nói quá không công bằng, cho dù là anh lừa gạt cậu trước, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến cậu yên tâm hưởng thụ anh trả giá.

"Tấn Viễn," trong phòng trầm mặc hồi lâu, thanh âm Giang Hạc mới khàn khàn vang lên, "Anh phải cho tôi một chút thời gian."

"Tôi không phải trời sinh đã thích đàn ông." Giang Hạc ở trong gạt tàn dập tàn thuốc, ánh mắt nhìn về phía Tấn Viễn không biết tại sao liền đỏ lên, giọng nói cũng mang theo run rẩy, "Nhưng tôi thừa nhận, tôi đích xác bị anh giả vờ nữ hấp dẫn không quên được, từ bỏ không được, nhưng hai chúng ta đều là nam nhân, tôi cần thời gian toàn tâm toàn ý tiếp nhận anh, mà không phải là sự mới mẻ nhất thời đáp ứng anh, hoặc là lợi dụng anh, tìm kiếm bóng dáng của "Viện Viện" trên người anh, anh có thể hiểu được không?"

Tấn Viễn bị những lời Giang Hạc nói ra xúc động đến, anh tới tìm Giang Hạc kỳ thật cũng không có bảo đảm Giang Hạc có thể coi anh là Tấn Viễn. Anh nghĩ, chỉ cần Giang Hạc không quên được nữ trang của anh, liền cự tuyệt không bỏ được anh. Chỉ cần cậu thích, anh có thể vì cậu mặc nữ trang cả đời, thậm chí là ngụy trang cả đời "Viện Viện" cũng không sao cả.

Có một thân phận có thể ở cùng một chỗ với cậu như vậy, anh cũng đã rất thỏa mãn.

Nhưng bây giờ Giang Hạc lại nói, cậu muốn từ trên người anh quên đi bóng dáng "Viện Viện", hoàn toàn đến tiếp nhận anh, tiếp nhận anh làm một nam nhân, mà không chỉ là bởi vì thân phận nào đó trên người anh mà tiếp nhận anh.

Tấn Viễn nhìn hốc mắt ửng đỏ trước mặt, âu phục trên người mở rộng, ngay cả cà vạt cũng lỏng lẻo lộn xộn, dù vậy vẫn không che giấu được khí chất ôn nhuận nho nhã trên người cậu. Đột nhiên thoáng cái liền hiểu được, vì sao anh thầm yêu nam nhân này ba năm, cho dù ngay cả mặt cũng chưa từng gặp qua mấy lần, nhưng nguyên nhân vẫn nhớ mãi không quên.

Thật sự người đàn ông trước mắt này quá khiến người ta mê mẩn, cậu thành thục đến mức cho dù là phát điên cũng mang theo cỗ lý trí ôn nhu độc quyền thuộc về cậu, từ trên người cậu tản mát ra những mị lực, hoàn mỹ có được tất cả đặc điểm mà một nam nhân thành thục hẳn là có.

Em ấy sẽ bị mắc kẹt, quá bình thường.

Tấn Viễn giật mình, gật đầu nói: "Hiểu rõ."

Tuy rằng anh bị Giang Hạc cự tuyệt, nhưng phần cự tuyệt này, cự tuyệt anh quá thích, thích đến mức so với cậu lập tức đáp ứng ở cùng một chỗ còn vui vẻ hơn.

Bởi vì anh biết Giang Hạc một khi mở miệng với anh, nhất định sẽ làm được, cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.

Trong căn phòng không lớn còn tản ra mùi thuốc lá vừa mới phun ra từ môi Giang Hạc, mà mùi vị này lại cùng hương vị tươi mát tao nhã độc đáo trên người Giang Hạc dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ. Tấn Viễn mím môi, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, anh gian nan lăn yết hầu, từ trong ba lô lấy ra một chai sữa bò anh nhất định phải uống trước khi đi ngủ, mở nắp chai, nhìn Giang Hạc, từng ngụm từng ngụm từng ngụm uống giải khát.

Giang Hạc ngồi trước mặt anh, thấy anh lấy sữa ra chậm rãi uống, bỗng nhiên nhớ tới một tấm ảnh nữ trang toàn thân dính đầy sữa mà anh từng gửi cho cậu, trên mặt lộ ra một nụ cười luống cuống lại bất đắc dĩ: "Anh có thể hay không, đừng uống sữa trước mặt tôi như vậy."

Tấn Viễn nháy mắt mấy cái, không nhanh không chậm mím mím sữa trên cánh môi, lên tiếng hỏi Giang Hạc: "Vậy Giang Tổng dạy tôi, ở trước mặt em nên uống sữa như thế nào mới tốt?"

Giang Hạc: "..."

Giang Hạc đối với Tấn Viễn đùa giỡn vô lại một chút biện pháp cũng không có, cậu buông tay, tùy anh đi.

Mặt khác, sau khi cậu nói chuyện với Tấn Viễn, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có, giờ phút này ngửi thấy mùi khói nồng nặc trong phòng, cũng cảm thấy rất không thoải mái, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, mở cửa hít thở không khí.

Nhưng phòng khách sạn Khoái Tiệp lớn như vậy, không còn mùi khói bao phủ, cậu có thể như có như không ngửi được mùi vị trên người Tấn Viễn, nhất là Tấn Viễn lại có thói quen uống sữa quanh năm, trên người anh luôn mang theo một mùi sữa nhàn nhạt ngay cả chính anh cũng không biết.

Giang Hạc lúc trước sở dĩ chắc chắn anh chính là một cô gái, ngay cả nửa điểm hoài nghi cũng không có hoài nghi, cũng là bởi vì mùi vị trên người anh quá mê hoặc người khác.

Lúc này hương vị trên người anh cùng mùi sữa trộn lẫn quấn quýt cùng một chỗ, lại nhớ tới ảnh chụp anh từng gửi cho mình, Giang Hạc luôn luôn cấm dục khắc chế cũng không khỏi sinh ra một chút nhiệt ý.

Khi ý thức được cảm quan của mình không thích hợp, Giang Hạc lập tức cởi cà vạt trên cổ ném lên giường, hướng Tấn Viễn nói: "Tôi đi tắm một chút."

"À, " Tấn Viễn nhìn chiếc cà vạt bị Giang Hạc ném trên giường, lại nhìn một chút xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo rộng mở của cậu, thanh thanh cổ họng, nâng mí mắt lên hỏi cậu, "Giang Tổng tối nay còn để tôi ở nơi này sao?"

"Muốn ở thì ở." Giang Hạc cởϊ áσ khoác âu phục, cởi nút áo sơ mi, đi về phía phòng tắm, cậu cảm thấy nếu cậu không coi Tấn Viễn là "Viện Viện", thì phải từ đáy lòng tiếp nhận sự thật anh là đàn ông, đàn ông sống cùng đàn ông là một chuyện hết sức bình thường, cậu phải bình thường đối đãi.

Tấn Viễn từ trên người cậu thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng ở trên một cái giường duy nhất trong phòng, khóe môi bất tri bất giác liền vểnh lên.

Phòng tắm của khách sạn sử dụng kính mờ, người ở bên ngoài không thấy rõ người bên trong, nhưng có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, nhưng Giang Hạc ở khách sạn đã quen, cậu vừa đi vào đã mở hơi nóng trong phòng tắm rất đầy đủ, hơi nước vừa lên, một chút bóng dáng cũng không lưu lại cho Tấn Viễn.

Tấn Viễn liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, đúng lúc này điện thoại di động Giang Hạc đặt trên bàn sạc phát ra mấy tiếng gấp gáp, hơn nữa tiếng vang còn đang rầm rầm không ngừng vang lên, anh tò mò liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người.

【 Tiểu đình tử @cô: tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân mau đi vào liếm nhan a, có hình HD mới tưới mát từ Tấn đại lão. 】

[[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]]

Bởi vì là WeChat đẩy tin tức, Tấn Viễn không nhìn thấy nội dung cụ thể bên trong, nhưng anh nhớ rõ tên acc này hình như là tên acc của nữ đồng nghiệp bộ thông tin anh đã thêm trước đó.

Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại di động của mình ra tìm cô gái bộ phận thông tin kia, chụp một tấm hình thông tin giao diện Giang Hạc WeChat cho cô, hỏi: [Hình ảnh] Người này cô có biết không?

Tiểu đình tử: Biết a~ hội đồng quản trị công ty chúng ta, tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân, người có chút cao lãnh, nhưng cũng rất dễ chung đụng.

Tấn Viễn sửng sốt: Tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân?

Tiểu đình tử: Vâng.

Tiểu đình tử: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] Anh xem, chính cô ấy nói.

Tấn Viễn mở ảnh chụp màn hình cô gửi tới xem, chỉ thấy Giang Hạc avatar đầu đội viên thuốc trong nhóm mạnh mẽ giải thích mình là hội đồng quản trị lễ tân, bị người ta hiểu lầm là cô gái không giải thích cũng không phủ nhận, còn lớn tiếng nói với một đám người không quen biết anh muốn tìm hiểu thêm một chút về mình, Tấn Viễn thật sự không nhịn được cười ra tiếng.

Rõ ràng chân nhân đang ở trước mặt, vì sao em lại nghĩ đến việc đi tìm người hiểu anh trong nhóm công ty, em không biết bình thường anh cũng không ở chung với đồng nghiệp sao, nhất là đồng nghiệp nữ của công ty anh căn bản không quen biết nổi hai người, điều này có thể hiểu được anh cái gì a.

Tấn Viễn mở tấm hình phía dưới, nhìn thấy trong nhóm ngẫu nhiên thảo luận về anh, cậu cũng sẽ thỉnh thoảng phụ họa một tiếng, nhất là khi một đống người ở dưới ảnh anh hét "A a a a a đẹp trai quá!!", có thể là cậu xấu hổ không dám phát ra mấy âm thanh như vậy, nhưng một đám người đều đang hét, cậu cũng theo đó trả lời một chữ "đẹp trai", trực tiếp phá hủy đội hình, ở trong mắt từng hàng chữ "A" không ngừng đặc biệt nổi bật.

Điều này ngược lại giống như cách cậu bình thường cùng anh nói chuyện phiếm, chỉ liếc mắt một cái, nhưng lúc này anh lại không cảm giác được sự lãnh đạm của cậu, ngược lại không hiểu sao có thêm vài phần đáng yêu.

Tấn Viễn tươi cười trên mặt đột nhiên giống như bị thứ gì đó ngưng đọng lại, cho nên Giang Hạc đổi ảnh đại diện WeChat cùng tên acc, không phải bởi vì lời anh nói ngày đó quá mức nóng giận chọc giận cậu, mà là bởi vì cậu muốn hiểu anh, hiểu chân chính, mà không phải là anh làm "Viện Viện", cho nên cậu đổi avatar cùng tên acc lấy thân phận một cô gái đi gia nhập nhóm thảo luận anh, chính là vì có thể hiểu rõ hơn anh là đàn ông?

Trong phút chốc kia, Tấn Viễn giống như đột nhiên thông suốt, kéo ra một đống nhóm anh tự thêm vào đã ẩn, từng người một ở bên trong lục lọi, quả nhiên, mười nhóm phải đến chín nhóm đều có bóng dáng Giang Hạc.

Giang Hạc vừa mới bảo anh cho cậu thời gian, cậu sẽ chậm rãi tiếp nhận anh làm đàn ông, không phải ngoài miệng nói mà thôi, là thật sự có hành động.

Nhất thời, trái tim Tấn Viễn hung hăng nhảy lên một chút, Giang Hạc người đàn ông này thật sự là tốt đến mức làm cho anh không muốn yêu cậu cũng không được. Rõ ràng cậu có thể không cần ủy khuất như vậy, cậu chỉ cần nắm lấy huyết mạch anh thích cậu, cậu có thể làm gì thì làm, tựa như anh biết Giang Hạc không quên được nữ trang, anh có thể tùy ý làm bậy cho cậu ghen tuông, tức giận.

Nhưng Giang Hạc thì không, sau khi biết anh là đàn ông cũng vẫn không quên được anh, không phải lợi dụng huyết mạch anh thích cậu để mặc định anh phải mặc nữ trang, thậm chí cho dù anh chủ động tìm tới cửa cho cậu lợi dụng, cậu cũng không có một mực đáp ứng, mà là có sự nghiêm túc và thật sự suy nghĩ, cậu nên tiếp nhận anh là một người đàn ông như thế nào.

Một người làm sao có thể ôn nhu đến mức này, rõ ràng là anh lừa gạt cậu trước, cậu hiện tại yêu cầu anh vì cậu làm cái gì cũng được, nhưng cậu vẫn là khắp nơi suy nghĩ cho anh.

Nghe tiếng nước chảy dài trong phòng tắm truyền đến, Tấn Viễn thật sự là hận không thể kéo cửa phòng tắm vọt vào ôm cậu, hung hăng hôn cậu.

Nhưng Tấn Viễn biết anh hiện tại còn chưa thể làm như vậy, trước khi Giang Hạc còn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh là nam nhân, anh không thể dọa cậu.

Tấn Viễn rũ mắt nhìn chằm chằm hai tấm ảnh chụp màn hình trong điện thoại di động xuất thần hồi lâu, cho đến khi Giang Hạc tắm rửa xong ra, anh cũng không phát hiện.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Giang Hạc từ phòng tắm đi ra, đều đi tới trước mặt Tấn Viễn, thấy Tấn Viễn cũng không có phản ứng, nhịn không được lên tiếng.

Suy nghĩ của Tấn Viễn bị Giang Hạc quấy rầy, anh phục hồi tinh thần nhìn Giang Hạc trước mặt, một thân đầy hơi nước dùng áo choàng tắm quấn mình kín mít, hơi nhướng mày: "Tôi đang suy nghĩ, như thế nào mới có thể làm cho Giang Tổng nhanh chóng hiểu được tôi."

Lời nói của Tấn Viễn khiến Giang Hạc mờ mịt, cậu vừa định hỏi làm sao anh biết tôi muốn hiểu rõ hơn về anh, còn chưa nói ra miệng, cậu đã thấy Tấn Viễn ngồi trên sô pha bỗng nhiên đứng dậy, trong gang tấc anh nhếch lên cánh môi đỏ tươi, cười đến giống như hồ ly tinh câu hồn phách người, thanh âm mê hoặc nói:

"Cho em xem tôi tắm rửa, có tính không?"

-----------

5/9/2021

#NTT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK