Tấn Viễn hôn rất cuồng dã, cuồng dã đến mức Giang Hạc không thể không dùng hết toàn lực mới có thể ở trong môi anh kéo dài hơi tàn thêm một tia oxy.
Bởi vậy khi Tấn Viễn buông cậu ra, một tia khí lực cuối cùng trên người cậu cũng bị mất hầu như không còn, cả người giống như một con cá rời khỏi nước chỉ biết lăn trên mặt đất thở dốc.
Khi có chút ý thức, Tấn Viễn đang vuốt ve cánh môi bị mút đến tê dại của cậu, cười đến đến là đường hoàng.
Giang Hạc nhìn thẳng nụ cười của anh, ánh mắt dừng lại trên cánh môi sưng đỏ như cậu một lát, khẽ mím môi. Cậu vẫn cho rằng loại chuyện thân mật như hôn môi, nên nhẹ nhàng mà tốt đẹp, muốn cho cả hai bên hôn nhau hẳn là cảm giác được thể xác và tinh thần suиɠ sướиɠ mới đúng. Phương pháp hôn thô bạo như dã thú của Tấn Viễn là cậu không nghĩ tới.
Đương nhiên trước kia cậu cũng không nghĩ tới hiện tại cậu sẽ thử hẹn hò, hôn môi với một người đàn ông...
Nhưng cậu không thể không thừa nhận cảm giác hẹn hò với một người đàn ông còn không tệ, không cần tùy thời chiếu cố cảm xúc của đối phương, cũng không cần khắp nơi để ý chi tiết, thoải mái như thế, không tồn tại cô là con gái tôi liền phải nhường cho cô, mà ngay cả loại hôn đầy du͙ƈ vọиɠ này, cũng không cảm thấy là đang đùa giỡn lưu manh, ngược lại có loại cảm giác thoải mái từ đáy lòng.
Tấn Viễn không biết Giang Hạc đang suy nghĩ cái gì, anh dựa vào người Giang Hạc mới chậm rãi từ trong tuyết đứng lên, thuận tiện cũng đem Giang Hạc hoàn toàn mệt mỏi thoát lực kéo lên.
Lúc này Tấn Viễn mới cảm thấy trên cánh môi có cảm giác đau đớn như kim châm, anh cởi găng tay dùng ngón tay chạm vào, ngón tay trắng nõn sạch sẽ dính một chút máu tươi, anh nhướng mày cười với Giang Hạc: "Giang Tổng bình thường là một người rất ôn nhu, sao lại thô bạo như vậy, môi đều do em gặm phá."
Giang Hạc nhìn về phía cánh môi đã làm sâu thêm một chút vết thương của anh, nhếch môi, vừa định nói đó không phải là do cậu cắn, nhưng cậu lại không xác định vừa rồi lúc hôn loạn với Tấn Viễn có phải là cậu cọ vết thương của anh to ra hay không, trong cổ họng lại không phát ra âm thanh.
"Không sao đâu." Tấn Viễn thấy Giang Hạc không nói lời nào, lắc lắc tay, một lần nữa đeo găng tay, mí mắt cong lên, trong đôi mắt đen xinh đẹp nhiễm một chút ý cười, "Tôi không so đo chuyện nhỏ nhặt này với bạn trai tôi."
Lời nói của anh trực tiếp khiến Giang Hạc sửng sốt, gằn từng chữ: "Bạn-Trai!"
"Ừm," Tấn Viễn đáp một tiếng, liếm liếm cánh môi còn đau đớn, "Nếu như tôi nhớ không lầm, vừa rồi chính là Giang Tổng hôn tôi trước, như thế nào? Giang Tổng hôn cũng hôn rồi, da cũng bị em cắn rách, không có ý định chịu trách nhiệm với tôi sao?"
"Tôi vừa rồi không phải..." Giang Hạc muốn nói vừa rồi cậu không muốn hôn anh, chỉ là muốn thay anh lau sạch máu tươi trên cánh môi, nhưng trên tay cậu còn đeo găng tay, cuối cùng đành phải lựa chọn phương thức như vậy.
"Không phải cái gì, không phải muốn hôn tôi?" Còn chưa nói ra miệng, Tấn Viễn đã ngắt lời cậu, "Oaaa, Giang Tổng một tổng tài lớn như vậy, không phải là muốn nợ nần chứ!"
"Tôi..." Giang Hạc bị Tấn Viễn á khẩu không nói nên lời, cậu thừa nhận vừa rồi cậu đích xác sinh ra xúc động muốn hôn anh, nhưng xúc động kia không mang theo bất kỳ tìиɦ ɖu͙ƈ nào, chỉ là bởi vì muốn hôn liền hôn.
Nhưng loại giải thích này Tấn Viễn rõ ràng sẽ không tin tưởng.
Thấy Giang Hạc lại nói không nên lời, Tấn Viễn lại đội mũ bảo hiểm và kính bảo hộ, mím môi, nụ cười phấn khởi: "Nếu Giang Tổng không còn gì khác để giải thích, vậy chuyện bạn trai liền nói như vậy."
"A?" Giang Hạc bị Tấn Viễn nói sửng sốt, "Cứ như vậy quyết định qua loa? Không có hoa tươi, violin, thuê thêm nhà hàng gì đó, lại trịnh trọng thổ lộ một phen mới có thể xác định sao?"
Cả gương mặt xinh đẹp của Tấn Viễn bị mũ bảo hiểm và kính bảo hộ che khuất, nhưng một chút cũng không cản trở anh cười yêu nghiệt với Giang Hạc: "Vậy thì Giang Tổng cũng có thể lên giường gì đó để xác định thêm."
Giang Hạc: "..."
Sắc mặt Giang Hạc cực kỳ mất tự nhiên đỏ lên một chút, âm thầm cắn răng, trong lòng một lần nữa đánh dấu hai cái nhãn hiệu cho Tấn Viễn, tiểu vô lại, tiểu lưu manh.
Đường trượt tuyết lúc trước hai người đã trượt hơn phân nửa, hiện tại chỉ còn lại nửa đoạn hành trình cuối cùng, biên độ dốc phía sau cũng không quá lớn, trải qua một con dốc khó khăn nhất vừa rồi bị dọa sợ, giống như là hoàn toàn dọa sợ Hãi Giang Hạc chạy mất, hành trình phía sau, cậu coi như là chậm rãi đuổi theo bước chân Tấn Viễn, hai người cùng nhau trượt đến đích.
Một đường tuyết đã giày vò hai người hơn nửa ngày, thấy thời gian không còn sớm, hai người cũng không có ý nghĩ một lần nữa, đi cáp treo trở về khu trượt tuyết, trả lại thiết bị trượt tuyết. Tấn Viễn hỏi Giang Hạc: "Hôm nay bạn trai có vui vẻ không? "
Giang Hạc im lặng gật đầu: "Rất vui vẻ." Mặc dù lúc giữa có rất nhiều nỗi sợ hãi, nhưng cậu đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình rồi học trượt tuyết, nói chung vẫn còn một ngày giá trị.
Tấn Viễn thấy cậu không phản bác hai chứ bạn trai kia, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ: "À, thu hoạch được một người bạn trai vui vẻ như vậy."
Giang Hạc bị anh nghẹn khuất không nhẹ, không muốn tiếp tục nghẹn, chủ động thay mình giải thích một câu: "Ý tôi là học trượt tuyết rất vui."
Tấn Viễn lại chặn một chiếc taxi bên ngoài quán trượt tuyết, mở cửa xe cho cậu, hơi nhướng mày, cố ý hỏi: "Lúc Giang Tổng học trượt tuyết không biết thêm một điểm mới nào của bạn trai em sao?"
Giang Hạc ngồi vào trong xe taxi, nghe thấy lời này của Tấn Viễn, hơi giật mình, thì ra hôm nay anh dẫn cậu đến trượt tuyết là chủ ý này.
Bất quá muốn nói hiểu rõ, khẳng định là hiểu được không ít, hôm nay một ngày, bất kể là mặt tốt hay là mặt xấu Tấn Viễn đều không hề giữ lại biểu hiện cho cậu.
Là đàn ông, anh tuy rằng so với lúc mặc nữ trang ít đi vài phần kinh diễm, nhưng cũng nhiều hơn không ít tiêu sái tùy ý.
Thời điểm nên cẩn thận, lúc không biết xấu hổ, cẩn thận ngẫm lại anh tự tin tiêu sái như vậy so với lúc anh mặc nữ trang luôn mang theo vài phần cẩn trọng càng chói mắt, càng khiến người ta chú ý.
Trách không được Tấn Viễn đều tốt nghiệp ba năm, trong nhóm cô gái thất tình kia của anh mỗi ngày đều là các cô gái vì anh kêu rên, ở thời sinh viên bỏ qua một người mang theo hào quang như vậy quả thật là một tiếc nuối lớn trong cuộc đời.
Giang Hạc ngồi ở bên phải xe taxi nhìn chằm chằm cảnh sắc không ngừng phản chiếu ra phía sau cửa sổ xe, không trả lời Tấn Viễn, Tấn Viễn cũng không cưỡng cầu, hôm nay anh chơi hơn nửa ngày, lúc này thể lực có chút không chống đỡ nổi, tựa vào cửa sổ xe bên trái lại mê man ngủ thiếp đi.
Chờ anh tỉnh lại, không biết khi nào đã lại dựa vào vai Giang Hạc, mà Giang Hạc đang nói chuyện với tài xế taxi: "Không đi khách sạn kia, địa chỉ đổi sang Sanh Hoàng."
Sanh Hoàng là một khách sạn cao cấp xa hoa rất nổi tiếng ở thành phố Z, Tấn Viễn vừa nghe thấy cái tên này trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, Giang Hạc bảo là đi Sanh Hoàng, cũng có nghĩa là đêm nay bọn họ không thể ngủ trên một cái giường như tối hôm qua, anh chậm rãi từ trên vai Giang Hạc tỉnh lại, mất mát hỏi cậu: "Tối nay em đi Sanh Hoàng?"
"Tỉnh rồi." Giang Hạc cảm nhận được Tấn Viễn từ trên vai cậu ngồi dậy, vừa mới mở miệng hỏi cậu một câu, chợt nghe thấy câu hỏi tràn đầy mất mát của anh, lập tức hiểu được ý tứ, cười nói: "Không chỉ có tôi, là chúng ta, tôi bảo người của khách sạn đã đi lấy hành lý để ở khách sạn Khoái Tiệp rồi."
Ánh mắt Tấn Viễn sáng lên, lập tức lại hỏi: "Đó là một gian phòng sao?"
Giang Hạc không muốn để cho đôi mắt anh ảm đạm xuống, khẳng định gật gật đầu: "Vẫn là một gian phòng."
Lần này ý cười bên môi Tấn Viễn không che giấu được, Giang Hạc thấy anh cười vui vẻ cũng cười theo.
Taxi lại chạy một hồi mới đến khách sạn Sanh Hoàng, Tấn Viễn chân trước đi theo Giang Hạc xuống xe cất bước tiến vào khách sạn, chân sau Hà Lạc gọi điện thoại tới, anh nhận điện hỏi hắn: "Chuyện gì?"
"Tối nay cậu có về không?" Giọng Hà Lạc ở đầu dây bên kia hơi hưng phấn nói, "Cậu có biết Giang Tổng chúng ta quả thực là ông chủ thần tiên hay không, đi công tác đến tham gia một buổi giao lưu lại đổi khách sạn của chúng ta sang Sanh Hoàng, hiện tại tôi đang thu dọn đồ đạc chạy sang bên kia, nếu tối nay cậu trở về, tôi bảo lễ tân khách sạn để lại thẻ phòng cho cậu."
Tấn Viễn nghe Hà Lạc nói mà ngẩn người, cho nên Giang Hạc vừa mới nói chỉ đặt một gian phòng là lừa gạt anh?
Nhưng anh không thấy Giang Hạc hỏi quầy lễ tân khách sạn yêu cầu thẻ phòng của anh và Hà Lạc, mà trực tiếp dẫn anh đi vào thang máy, rũ mắt xuống, đã như vậy, anh coi như không biết là được rồi.
Tấn Viễn trả lời Hà Lạc: "Không trở về."
"Thật đáng tiếc." Hà Lạc thở dài một tiếng, chợt lại nở nụ cười, "Hắc hắc, không trở về chẳng phải là chứng tỏ tối nay các cậu có thể trải qua một đêm tốt đẹp sao."
Tấn Viễn bị Giang Hạc dẫn đi vào thang máy, suy nghĩ một chút, cười một tiếng: "Có lẽ có thể." Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Chỉ tiếc điện thoại còn chưa cúp đến năm phút, anh đi theo Giang Hạc vào phòng của cậu, mới phát hiện Giang Hạc ở không phải là phòng đơn gì, mà là phòng xa hoa thật sự, phòng bên trong nhiều đến mức có thể ở lại cả nhà bọn họ, dưới tình huống như vậy còn muốn cùng Giang Hạc nằm trên giường, tương đương với nằm mơ.
Tấn Viễn hít khí, bất quá lại nghĩ đến có thể khiến Giang Hạc chủ động dẫn anh vào phòng cậu, đã là một tiến bộ rất lớn giữa bọn họ, trong khoảnh khắc lại vui vẻ lên.
Chơi cả buổi chiều trượt tuyết, bị che trong quần áo bảo hộ cả buổi chiều, trên người Tấn Viễn và Giang Hạc đều mang theo mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhân viên khách sạn đã lấy hành lý của bọn họ từ khách sạn Khoái Tiệp, cũng phân loại treo ở trong tủ quần áo, hai người ai cũng không khách khí, mỗi người lấy quần áo của mình, tùy ý chọn một gian phòng tắm, đều đi rửa mặt.
Đứng trước gương trong phòng tắm, Tấn Viễn cẩn thận cởϊ qυầи áo trên người xuống, nhìn phía sau lưng, quả nhiên làn da yếu ớt của anh cho dù có quần áo phòng hộ ngăn cản, ôm Giang Hạc ngoan độc ngã xuống đất vẫn bị đụng đến xanh mét.
Tấn Viễn đụng vào, không phải là đau đến không chịu đựng được, cũng không quản nó nữa, tắm rửa xong mặc quần áo xong đi ra ngoài, sợ phát sinh tình huống áo choàng tắm trượt xuống như tối hôm qua, hôm nay anh không thay áo choàng tắm nữa, mà là lựa chọn mặc quần áo của mình đem vết thương ở lưng che kín.
Chỉ là anh vừa mới đi ra khỏi cửa phòng tắm, liền phát hiện Giang Hạc tắm rửa xong trước một bước, trong tay cầm một hộp kem màu trắng sữa, ngồi ở trong một gian phòng mở rộng vẫy vẫy tay với anh: "Lại đây."
Tấn Viễn ngẩn người, mang theo vài phần thấp thỏm lại vài phần chờ mong đi tới trước mặt cậu.
Giang Hạc nhìn thoáng qua người anh, bất mãn nhíu nhíu mày: "Cởϊ qυầи áo ra."
Tấn Viễn khẩn trương lăn yết hầu, tận lực đem thanh tuyến vuốt phẳng nói: "Chuyện này không tốt lắm."
"Không có gì không tốt, lúc mới ở trên xe, tôi đã học được một số thủ pháp trên mạng, tuy rằng không phải rất thuần thục, nhưng tôi cố gắng nhẹ nhàng một chút không làm anh đau." Giang Hạc ngược lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh, vỗ vỗ giường dưới thân, "Anh cứ cởϊ qυầи áo nằm sấp là được."
Tấn Viễn rũ mắt xuống, đánh giá lại cái hộp trong tay cậu, đôi mắt lóe lên, giãy dụa trong chớp mắt, vẫn vươn tay, cởi bỏ từng nút áo trên người mình, cởϊ qυầи áo ra, nghe lời nằm sấp trên giường.
Tấn Viễn đang cởϊ qυầи áo. Ánh mắt Giang Hạc bất động thanh sắc quét mắt trước lồng ngực gầy gò rồi đường cong hoàn mỹ của anh, mím môi, sau đó tầm mắt dừng lại sau tấm lưng trần trụi.
Chỉ thấy lưng anh so với ga trải giường khách sạn còn trắng như tuyết hơn, trên da lưng phủ một mảng lớn màu xanh đen, khiến cho cái lưng hoàn mỹ không tì vết kia nhìn thấy mà giật mình.
Ánh mắt cậu như gai đâm, đầu ngón tay dính một chút thuốc mỡ, sau khi lòng bàn tay nóng lên, động tác nhẹ nhàng hướng mảng đen xanh kia rơi xuống, lòng bàn tay vừa dán lên, liền hướng Tấn Viễn hỏi: "Có đau không."
Sau lưng rơi xuống bàn tay nóng bỏng khác với nhiệt độ cơ thể con người, lại vừa nghe Giang Hạc nói, Tấn Viễn thoáng chốc hiểu được Giang Hạc muốn làm cái gì, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, trên mặt cũng phủ một tầng đỏ mỏng: "Không đau."
Nói xong anh lại thêm một câu: "Không có cảm giác gì, chính là nhìn dọa người mà thôi."
"Ừ." Giang Hạc đáp một tiếng, động tác trên tay nhẹ nhàng, "Hiện tại tôi bắt đầu bôi thuốc cho anh, nếu đau anh cứ nói ra."
"Được." Tấn Viễn cầm gối trước giường lót dưới thân, giúp Giang Hạc bôi thuốc tốt hơn.
Giang Hạc không ngừng đem thuốc mỡ trong lọ thuốc chà xát nóng trong lòng bàn tay sau đó bao trùm lên làn da xanh đen của Tấn Viễn, học thủ pháp trực tuyến đem những chỗ đen xanh từng chút một nhẹ nhàng ấn.
Nhìn làn da trắng nõn, vết bầm tím tái xanh lại đáng sợ, Giang Hạc nghĩ không rõ: "Lớn lên yếu ớt như vậy, tại sao còn phải đưa tôi đi trượt tuyết."
Cằm Tấn Viễn đệm lên gối, nhắm mắt buồn ngủ hưởng thụ sự mát xa dịu dàng của Giang Hạc, nghe thấy hỏi, theo bản năng liền trả lời: "Tôi muốn dẫn em đi trải nghiệm một chút cái khác biệt, muốn nói cho em biết, nhân sinh không chỉ làm theo từng bước, còn có ngoài ý muốn cùng kinh hỉ, mặc kệ phía trước là cái gì, tôi đều sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em."
Lời nói của Tấn Viễn rất hàm hồ, nhưng Giang Hạc vẫn nghe hiểu ý tứ của anh, anh muốn nói gặp cậu là ngoài ý muốn và kinh hỉ của anh, vừa định mở miệng liền phát hiện Tấn Viễn hô hấp đều đều ngủ thiếp đi, lúc ở trên xe anh ngủ rất vật vờ, hiện tại bôi thuốc đều có thể ngủ được, xem ra thật sự mệt không nhẹ.
Giang Hạc rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên lưng màu xanh đen của Tấn Viễn, động tác nhẹ lại càng nhẹ, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Kỳ thật một khắc cậu trượt bay ra ngoài, Tấn Viễn vốn là có tỷ lệ né tránh, hơn nữa cho dù anh không tiếp được cậu, cậu cũng sẽ không trách tội anh, nhưng anh vẫn không hề chùn bước tiếp được cậu, bởi vì anh nói sẽ bảo vệ cậu.
Đây là lần đầu tiên Giang Hạc được bảo vệ, còn là một người đàn ông nhỏ hơn cậu năm tuổi.
Giang Hạc nhắm mắt hòa hoãn chua xót trong mắt một chút, cậu nghĩ, cậu đã có thể tiếp nhận Tấn Viễn là đàn ông.
Giang Hạc thay Tấn Viễn tiêu tán hơn phân nửa vết bầm trên lưng, lúc này mới kéo chăn đắp lên người anh, xoa xoa cổ tay chua xót, bây giờ mới cầm điện thoại di động, máy tính đến phòng khách xử lý công việc tồn đọng ban ngày.
Chẳng qua khi cậu mở WeChat ra, nhìn thấy cột liên lạc trên đầu trang xuất hiện ra một cái avatar xa lạ, ngẩn người.
Tấn Viễn thay đổi ảnh của anh dùng hoa trà làm avatar, chọn một bức ảnh của một cậu trai có phong cách rất giống với avatar mới trên WeChat của cậu làm ảnh đại diện.
Ngay cả tên WeChat cũng đã thay đổi từ "Yuan" thành một cái "/"
Giang Hạc dường như có cảm giác đem WeChat của cậu cũng đặt lên đầu, sẽ thấy ảnh đại diện và tên của hai người đều giống nhau, giống như đôi tình nhân kề sát vào nhau.
Giang Hạc trong lòng xúc động một trận, cậu liếc mắt nhìn Tấn Viễn đang ngủ say trong phòng, suy nghĩ một chút, mở giao diện ghi chú WeChat của Tấn Viễn ra, đem "Bạn gái nhỏ của tôi" viết ở bên trong lúc trước, gõ thành "Bạn trai nhỏ của tôi".
-----------
6/9/2021
#NTT
Danh Sách Chương: