Mục lục
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn Cổ Uyên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 551: LỰC SÁT THƯƠNG VÔ HÌNH

Kiều Thừa Du đã một tuần không về nhà, ở bên ngoài không biết bao nuôi cô vợ bé nào. Tạ Tiểu Quân ở phòng khách trên tầng, vừa cãi nhau với Kiều Thừa Du trong điện thoại. Hai mắt Tạ Tiểu Quân đỏ hoe, những thứ có thể đập ở xung quanh đó đều bị bà đập vỡ hết.

Lúc Kiều Thừa Du nghèo khó bà cũng chẳng ruồng bỏ mà luôn ở bên cạnh giúp đỡ ông. Bây giờ làm ăn lớn rồi, con gái bọn họ cũng đã 22 tuổi, vậy mà ông ta lại dám ở bên ngoài làm trò xằng bậy. Đám phụ nữ kia có gì tốt chứ?

Tạ Tiểu Quân giậm chân, đem cơn thịnh nộ trong lòng phát tiết ra ngoài.

Trước đây còn đỡ, Kiều Thừa Du còn nhẫn lại được, mỗi tuần đều về nhà diễn kịch với bà. Còn hiện tại, người phụ nữ kia dám cả gan gọi vào điện thoại bà, diễu võ dương oai nói Thừa Vũ ngủ cùng cô ta đêm qua!

“Bà chủ, bà chủ.”

Quản gia bước lên lầu.

Tạ Tiểu Quân ngồi trên ghế sofa: “Có chuyện gì?”

Quản gia dường như đã quen Tạ Tiểu Quân như vậy. Quản gia cũng là người tinh tế, Tạ Tiểu Quân đối với bà cũng không tệ. Trong cuộc sống đời thường, quản gia vô cùng trung thành với nhà họ Kiều, và cũng biết rằng Kiều tiên sinh bên ngoài có người phụ nữ khác.

“Bà chủ, cô Đào đang ngồi ở dưới lầu.”

“Ồ, Y Y đến rồi à.” Tạ Tiểu Quân đứng lên sửa sang lại quần áo: “Tôi biết rồi, tôi xuống liền bây giờ.”

Quản gia tiếp tục nói:“Đi cùng cô Đào còn có một cô gái khác, trí nhớ tôi tệ quá, không nhận ra là tiểu thư nhà nào.”

Quản gia thực sự không nhận ra.

Từ “trí nhớ tệ” này chẳng qua chỉ là một cách nói khiêm tốn.

Thành phố Hải Châu này có những vị thiên kim nào, chỉ cần nói tên và đứng trước mặt bà, bà đều có thể nhận ra. Nhưng vị tiểu thư này….

“Bà không nhận ra sao?” Tạ Tiểu Quân có chút bất ngờ, bởi vì bà hiểu rõ, quản gia là một người tinh tế, những vị tiểu thư có thể chỉ mặt gọi tên ở thành phố Hải Châu này quản gia nhà bà đều rõ mồn một.

Nhưng nếu đã đi cùng với Đào Y Y, làm sao có thể là người thường.

Quản gia còn nhận ra được chiếc váy màu xanh nhạt trên người vị tiểu thư kia có giá trên chục triệu.

Người bình thường đâu có thể mua được.

Nhưng thật kì lạ, quản gia thực sự không nhận ra đó là tiểu thư nhà nào, tùy tiện hỏi lại sợ đắc tội.

Sự phẫn nộ chồng mình ngoại tình bao nuôi tiểu tam đã dịu đi không ít,Tạ Tiểu Quân có chút hứng thú nói: “Ồ, để tôi đi xem sao.”

Quản gia nói: “Vị tiểu thư đó, vô cùng…vô cùng xinh đẹp.”

Vô cùng, xinh đẹp.

Bốn chữ, hai từ này kết hợp lại với nhau, khiến Tạ Tiểu Quân vừa bước xuống lầu vừa cười: “Làm gì có chuyện đó, xinh đẹp đến vậy lại không có tên có tuổi sao?”

Quản gia cười cười, vừa đi theo Tạ Tiểu Quân xuống lầu, vừa đưa tay vẫy người làm căn dặn đi lên lầu dọn dẹp lại phòng khách tầng hai, dọn dẹp đống hỗn độn mà Tạ Tiểu Quân đập vỡ để phát tiết kia.

“Dì Quân” Đào Y Y nhìn thấy Tạ Tiểu Quân đi tới, cười ngọt ngào một tiếng.

Tạ Tiểu Quân cười: “Y Y đến rồi đấy à, sao không báo cho dì một tiếng, mẹ con dạo này khỏe chứ?” Tuy hỏi thăm vậy, nhưng ánh mắt Tạ Tiểu Quân lại dừng vài giây ở người bên cạnh Đào Y Y – Mộc Như Phương, đồng thời âm thầm kinh hãi. Trên đời này nghiễm nhiên lại có người phụ nữ xinh đẹp đến vậy sao.

Vẻ đẹp này không hề tầm thường.

“Mẹ con rất khỏe, chính bà ấy kêu con đến, bà nói chú Kiều rất thích lá trà Ngân Tiêm ở cách núi, vừa dịp trong nhà có, liền mang đến biếu.”

Câu nói này của Đào Y Y trực tiếp dem mọi tội lỗi của bản thân xóa sạch.

Nói thành Tống Thấm Như kêu cô đến là để những chuyện tiếp theo xảy ra theo đúng ý mình mà chuẩn bị.

Tạ Tiểu Quân vừa nghe đến hai chữ “chú Kiều” liền cảm thấy nhức nhối bên tai. Nộ khí của cuộc nói chuyện vừa nãy chưa nguôi hết, lúc này vẫn đang nén ở lồng ngực, nhưng trước mặt thế hệ sau, bà không thể phát tiết ra được, mà…

Tạ Tiểu Quân nhìn Mộc Như Phương:”Vị này là…”

Mộc Như Phương đang định trả lời, Đào Y Y liền mở miệng: “Cô ấy tên Như Phương, cổ họng cô ấy có chút khó chịu, là con gái dì Minh Lê ạ.”

Minh Lê!

Tạ Tiểu Quân lập tức hiểu ra, một lần nữa đưa con mắt uyển chuyển quang minh chính đại đánh giá Mộc Như Phương, dùng ánh mắt phác thảo thân hình Mộc Như Phương một lượt, dường như còn muốn phác họa cả chiều cao của Mộc Như Phương. Thì ra đây chính là con nuôi của Trọng Hoài Viễn và Minh Lê.

Cùng lúc đó, Mộc Như Phương cũng đánh giá Tạ Tiểu Quân.

Tuổi tác Tạ Tiểu Quân không lớn lắm, tuổi tác thực chắc cũng khoảng dưới 45 nhưng được chăm sóc vô cùng tốt, nhìn giống như 30 vậy. Hơn nữa bà nói chuyện ngữ điệu nhỏ nhẹ, càng nghe càng thấy trẻ.

Giọng điệu nhỏ nhẹ này, nghe ước chừng chỉ khoảng 27-28 tuổi.

Khác với giọng điệu ôn hòa của Minh Lê.

Tạ Tiểu Quân mặc chiếc sườn xám màu xanh đen thoải mái, giống như quần áo học sinh thời dân quốc, tóc lượn sóng bồng bềnh.

“Như Phương à.” Tạ Tiểu Quân cười: “Mau ngồi đi, sao vậy chứ? Ngay cả chút điểm tâm cũng chưa mang lên. Mau làm đậu phụ hạnh nhân và bánh nâm xôi mà Y Y thích ăn, Như Phương à, con thích ăn gì? Để dì làm cho con.”

Mộc Như Phương không nói chuyện, cô liếc mắt nhìn Đào Y Y.

Dù sao để Đào Y Y làm phiên dịch miễn phí cho cô cùng rất tốt.

Đào Y Y nghiêm túc suy nghĩ hai phút, Mộc Như Phương thích ăn gì nhỉ?

“Chuẩn bị cho cô ấy một cốc trà sữa đi, và bánh tai voi nữa ạ.” Đào Y Y nhớ lại một lúc. Hình như trong ấn tượng của cô, khi Mộc Như Phương mở hiệu sách, trên lầu có một cửa hàng trà sữa quy mô nhỏ.

Đào Y Y đến lúc này mới phát hiện, cô cùng Mộc Như Phương sớm tối bên nhau đã hơn mười năm, nhưng có rất nhiều điều cô vẫn không biết về Mộc Như Phương.

Chính xác mà nói, không đủ hiểu biết.

Cô càng lúc càng phát hiện, cô chỉ hiểu vẻ bên ngoài của Mộc Như Phương, không thể nào mà đi sâu vào tìm hiểu được, hoặc có thể bởi vì những cảm xúc ghen ghét đố kị của cô đối với Mộc Như Phương khi còn nhỏ, khiến cô không thích Mộc Như Phương, cũng không chủ động hiểu biết và ghi nhớ.

Đào Y Y lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Mộc Như Phương. Cô vừa đưa tách cà phê lên môi, không biết là do ly sứ trắng mạ vàng đẹp hay bàn tay cô đẹp nữa. Đào Y Y lại một lần nữa nhìn xuất thần. Trong nháy mắt, trong đầu Đào Y Y hiện ra hình ảnh anh trai và Mộc Như Phương ở bên cạnh nhau.

Đột nhiên lại có tâm tư này.

Đào Y Y đột nhiên cảm thấy, trên thế giới này, ngoài cô gái này ra, không ai có thể xứng đôi với anh trai mình hết.

Kể cả là Thiệu Vy Vy và Ngu Thanh Âm trước kia.

Đối với suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này, Đào Y Y theo bản năng hướng về Mộc Như Phương mà thưởng thức vẻ đẹp của cô. Hồi còn nhỏ cô luôn đố kị Như Phương, đố kị anh trai đối tốt với cô còn hơn cả em gái ruột là mình, đố kị đàn anh khóa trên mình yêu tầm thường xuyên gửi thư tình cho Như Phương.

Nhưng bây giờ trưởng thành rồi, thưởng thức vẻ đẹp con người cũng là một loại bản năng.

Khi Đào Y Y nhìn góc nghiêng khuôn mặt Mộc Như Phương đến xuất thần, Tạ Tiểu Quân cũng như vậy.

Bà lần đầu tiên gặp người con gái xinh đẹp đến vậy. Xinh đẹp là từ để hình dung những thứ hoàn mỹ. Tạ Tiểu Quân cũng thường được người khác khen ngợi. Nhưng cô gái mặc chiếc váy màu xanh nhạt đang ngồi trên ghế sofa kia mới thực sự xinh đẹp, vẻ đẹp không tỳ vết. Chắc cô cũng chỉ trang điểm nhẹ. Vẻ đẹp này là vẻ đẹp vô hình nhưng cũng là vũ khí sát thương sắc nhọn nhất.

Quả là sự sát thương vô hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK