Mục lục
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn Cổ Uyên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 560: CHIẾC VÁY MÀU HỒNG

Cô nhóc thở hổn hển, ôm chặt lấy Tang Lạc.

Tang Lạc rất kinh ngạc, bán cô bé đi sao?

Khả năng diễn đạt ngôn ngữ của trẻ em cũng không cao, nhưng Tống Tiểu Duy liên tục khoa chân múa tay nói: “Sáng nay tớ nghe thấy ba mẹ tớ nói, nói cậu rất thần kỳ, nói cơ thể của cậu có năng lực tự khôi phục rất lợi hại, bị thương cũng có thể tự kết vảy, sau đó có người muốn mua cậu, ra một mức giá cao, Trần Liệt Huy muốn bán cậu đi!”

Tống Tiểu Duy kích động nói xong cũng muốn khóc.

Tang Lạc nhìn cô nhóc: “Đừng khóc.” Cô bé nói.

Thật ra trẻ em không hiểu nhiều như vậy, nhưng Tang Lạc hiểu.

Trần Liệt Huy, muốn bán mình đi sao?

Cô bé cúi đầu suốt dọc đường đi, nhưng…

Là thật sao?

Mẹ sẽ đồng ý sao?

Sẽ không đâu, mẹ…

Tống Tiểu Duy thấy cô bé im lặng, rất sốt ruột, nhưng cô nhóc không mang cặp sách, hai người lại đi tới nhà cô nhóc, lấy cặp sách, sau đó mới đi đến trường.

Một buổi sáng, Tang Lạc đều ngây ngốc.

Có lẽ bản thân sẽ bị bán đi?

Mấy ngày hôm trước…

Cái người đột nhiên tới nhà cô bé, cười giống như phật Di Lặc kia sao?

Nhưng tại sao…

Chỉ vì cô bé không giống với những người khác sao?

Bên trong cặp sách có gọt bút chì.

Tang Lạc lấy gọt bút chì ra, lau sạch nó, sau đó cắt lên ngón tay của mình, rất đau, máu lập tức chảy ra, nhưng…

Nhưng nó cũng nhanh chóng đông lại.

Bắt đầu kết vảy.

Tang Lạc không hiểu, đây là nguyên nhân mình bị bán sao?

Cả sáng Trần Liệt Huy không đi làm, hắn ta thẳng thắn nói với bà Trần.

Bà Trần sửng sốt, sau đó đột nhiên đứng lên: “Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!” Bà liên tục đích nói ba câu không thể nào, sau đó chỉ vào Trần Liệt Huy: “Đây là em gái của con, Tiểu Huy, sao còn có thể có những ý nghĩ như vậy, có những suy nghĩ như vậy, đây là em gái của con!!!”

Bà vô cùng kích động!

Kích động tới mức cả người đều run rẩy.

Mái tóc nửa đen nửa trắng kia cũng đang run!

“Mẹ sẽ không đồng ý! Đây là đứa trẻ do mẹ nuôi, mẹ đã nuôi nấng nhiều năm, Tang Lạc rất ngoan, nó ở bên cạnh mẹ bốn năm, mẹ sẽ không đồng ý, Trần Liệt Huy!! Sao con có thể có những ý nghĩ như vậy!”

Trần Liệt Huy đã sớm nghĩ tới việc mẹ hắn ta sẽ nói như vậy, hắn ta nhìn bà Trần: “Mẹ, mẹ nhìn lại gia đình của chúng ta xem! Mẹ có tiền sao? Dựa vào việc mỗi ngày hái thuốc sao? Dựa vào mảnh đất này sao, hay là dựa vào số tiền lương khoảng bốn triệu một tháng do con làm ra! Mẹ à, sống cả đời như vậy thì có ích lợi gì?”

“Con à, con muốn nhiều tiền như vậy làm gì, một nhà chúng ta an an ổn ổn sống như vậy không tốt sao?”

“Con phải kết hôn, con phải cưới vợ sinh con nữa, mẹ có tiền sao? Mẹ mua nổi nhà lầu xe hơi sao? Ai muốn sống cả đời ở cái nơi ngột ngạt này, mẹ, Tang Lạc không phải con ruột của mẹ, là mẹ mua nó, thì mẹ bán đi đâu có gì sai! Ba tỷ, ba tỷ mẹ có biết không? Với một tháng tiền lương bốn triệu rưỡi của con, thì mấy đời cũng không có nổi số tiền này!”

“Mẹ!” Trần Liệt Huy quỳ gối trước mặt bà Trần: “Lúc ba mất là vì không có tiền chữa bệnh, chết rồi, mẹ sống trong cái làng này thì có ích gì, nhìn đống thảo dược này xem, mẹ bán được mấy đồng tiền, chúng ta lấy được tiền, tự mình đầu tư một nhà máy dược phẩm, mẹ, con mới hai mươi tư tuổi, cuộc sống của con cũng mới bắt đầu, lúc con bị lừa vào tổ chức bán hàng đa cấp, ngày đem nhớ tới mẹ, con muốn làm nên sự nghiệp rồi đón mẹ ra thành phố lớn hưởng phúc, mà không phải ở chỗ này… Mẹ, con cầu xin mẹ!!”

Trần Liệt Huy ôm lấy bà Trần, hai người ôm nhau khóc, bà Trần sao có thể không đồng ý việc bán Tang Lạc đi đây, bà đã sớm biết, năng lực khôi phục đặc biệt của cơ thể Tang Lạc sẽ mang tới tai họa, bà cố gắng băng bó, không muốn bị người ta phát hiện, nhưng tại sao vẫn bị người ta phát hiện.

Bà làm nghề dược liệu.

Bà biết.

Năng lực đặc biệt như vậy, hơn nữa đối phương nguyện ý mua cô bé với giá ba tỷ, vận mệnh của cô bé sẽ thay đổi, có thể sống hay không cũng không chắc được, biết đâu những người đó…

Bà Trần cũng quỳ gối trên mặt đất: “Đây là con của mẹ, mẹ đã nuôi nấng nó bốn năm, Huy, con có biết con lấy ba tỷ này thì sau này sẽ không thể gặp lại Tang Lạc nữa hay không, ông chủ đó mua Tang Lạc về, không phải vì nuôi nó, cơ thể của nó có năng lực đặc biệt như vậy, con không thử nghĩ lại, nhỡ đâu bọn họ…” Giải phẫu thực hiện nghiên cứu, coi Tang Lạc thành một mẫu vật!

Trần Liệt Huy không phải chưa từng nghĩ qua.

Đây là điểm tồi tệ nhất.

Nhưng vì sự cám dỗ của tiền tài.

“Mẹ, mẹ chỉ có một đứa con là con.” Trần Liệt Huy cắn răng: “Mẹ chỉ có một đứa con trai! Mẹ muốn nhìn con giống thằng lưu manh cả đời sao? Mẹ muốn nhìn nhà họ Trần chúng ta không có hương khói sao? Tang Lạc không phải con của mẹ, chỉ là đứa trẻ mẹ mua về nuôi, mẹ hãy coi như chưa từng nuôi, coi như bốn năm chưa từng nuôi! Mẹ, con hứa với mẹ, con lấy được số tiền này rồi, con sẽ đầu tư một nhà máy dược phẩm, chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn, con đưa mẹ rời khỏi cái làng này, chúng ta đi lên thị trấn mua một căn nhà, rồi con cưới vợ sinh con!”

Quả thật, đây là một cuộc sống tốt đẹp.

Bất kỳ người mẹ nào cũng muốn nhìn thấy con trai của mình cưới vợ sinh con…

Nhưng, vậy thì nó lại dựa trên điều kiện bà phải bỏ đi một đứa con khác?

Bà Trần vẫn ôm ngực lắc đầu.

Bà nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài, tóc cũng rối bù, mái tóc nửa trắng nửa đen rơi xuống dính trên da mặt, trên mặt bà phủ kín những nếp nhăn, giống như vỏ cây già nua, đó là do những mong nhớ về đứa con trai mất tích trong mấy năm qua.

Bà có nằm mơ cũng muốn con trai có thể trở lại bên cạnh mình.

Nằm mơ cũng muốn con trai có thể cưới vợ sinh con…

Nhưng…

“Mẹ –” Trần Liệt Huy khàn cả giọng: “Mẹ, con trai cầu xin mẹ!”

Bà Trần ngã lên mặt đất.

Buổi chiều Tang Lạc tan học về nhà.

Cô bé bỏ cặp sách ra, lật các loại thảo dược đang phơi nắng trong sân, để cho chúng được phơi đều.

Bà Trần mở cửa ra rồi bước vào, trong tay bà cầm theo một giỏ thức ăn, hôm nay bà tới thị trấn trên một chuyến, mua xương sườn với cá tươi.

Vừa lúc nhìn thấy Tang Lạc đang ngoan ngoãn sửa sang lại dược liệu, hốc mắt bà đỏ lên.

“Tang Lạc à.” Bà Trần gọi cô bé.

Tang Lạc đứng thẳng dậy, thấy bà thì hỏi: “Mẹ, Mẹ đi lên thị trấn trên sao?” Bà rất ít khi ra khỏi cửa, nơi bà thích tới nhất là sau núi, bởi vì chồng của bà chôn ở sau núi, mỗi ngày bà thích cằn nhằn ở trước mộ của chồng bà, lúc trước thì nhắc tới đứa con không biết bao giờ về giờ đã trở lại rồi, bà thích hái thuốc ở trên núi, rất ít khi đi thị trấn trên.

Bà nói: “Mẹ mua cho con một chiếc váy, con xem thử xem có đẹp không?”

Bà Trần rất ít khi mua quần áo cho Tang Lạc, trong nhà cũng không có tiền, lúc trước bà mua Tang Lạc từ trong tay bọn buôn người đã tiêu hết tiền, quần áo của Tang Lạc đều do hàng xóm cho, con gái của hàng xóm đã lớn, quần áo trước đây không mặc vừa thì cho Tang Lạc.

Tang Lạc mặc cũng rất hợp.

Hôm nay bà tới siêu thị trong thị trấn, mua sườn với cá chép tươi, cùng một chiếc váy màu hồng.

“Tang Lạc, mặc vào cho mẹ xem.”

Tang Lạc rửa sạch tay, sau đó cầm váy đi vào trong phòng, cô bé biết tự mặc quần áo, nên bà cũng không đi vào, chỉ đứng ở cửa sân, bà nhìn Tang Lạc đi vào phòng thì lập tức bật khóc, bà che miệng, khắp đầu là mái tóc nửa đen nửa trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK