Mục lục
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn Cổ Uyên Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 558: BÍ MẬT (2)

Hắn nhìn đầu gối của cô.

Tang Lạc gật đầu, vẫn kiệm lời như cũ: “Hôm qua đi ngọn núi phía sau hái thuốc bất cẩn.”

Hôm qua bị ngã, hôm nay đã khỏi…

Trần Liệt Huy xem xét kĩ lưỡng vết thương này. Vết thương của người thường kết vảy tróc ra cũng phải mất một tuần, vậy mà đứa trẻ này chỉ cần một ngày.

Trong lòng hắn cho rằng cô đã dùng một loại thuốc đặc hiệu nào đó.

Trong lòng hắn còn nghĩ, nếu như loại thuốc này được sản xuất hàng loạt, không phải mình sẽ giàu to sao, hắn sẽ không phải nín nhịn ở trong thôn này nữa. Thôn này cũng tốt, nhưng có điều hoang vu hẻo lánh, thế hệ trước không chịu rời đi bởi vì không phải lo ăn lo mặc. Nhưng đám người trẻ chẳng ai chịu sống ở trong thôn này cả đời, đặc biệt là những người thích cuộc sống đô thị phồn hoa giống như Trần Liệt Huy.

Hắn hỏi Tang Lạc.

Tang Lạc lắc đầu.

Cô đối với Trần Liệt Huy không chút giấu diếm, bởi vì hắn là con trai của mẹ. Cô nói: “Là do cơ thể em có năng lực tự liền vết thương rất nhanh.”

Trần Liệt Huy nghe đến đây liền có chút thất vọng, hắn liền để Tang Lạc đi chơi. Hắn còn tưởng rằng bản thân đã phát hiện ra cơ hội phát tài gì cơ.

Vốn dĩ chuyện này như vậy mà trôi qua. Chỉ là một lời nói của con trẻ, cơ thể mình có năng lực lành vết thương vô cùng lợi hại, điều này chẳng liên quan gì đến hắn.

Nhưng điều không ngờ tới đó là…

Trong một lần khi Trần Liệt Huy vận chuyển hàng xong, vài người lôi hắn cùng đi uống rượu ở một cửa hàng nướng thịt trên thị trấn. Chú Tống cũng ở đó, còn có ông chủ một công ty dược phẩm. Tóm lại bọn họ đều liên quan đến chuyện kinh doanh dược liệu. Ông chủ công ty dược liệu này cũng là người trong thôn, hiện tại đã trở thành ông chủ thành một công ty lớn.

Trần Liệt Huy uống rất nhiều rượu.

“Đứa trẻ nhà tôi có năng lực tự liền vết thương khá tốt. Mẹ nó, tôi còn tưởng dùng thuốc đặc hiệu nào, vốn dĩ muốn phát tài.”

Hắn uống say mèm, tùy tiện nói một câu như vậy.

Thế nhưng ông chủ công ty dược lại nghe vào tai rồi.

Một ngày nào đó sau khi bữa nhậu kết thúc, chú Tống đến tìm hắn: “ Huy à, ông chủ Phương tìm cậu.”

“Tìm cháu?” Trần Liệt Huy đem thùng cuối cùng khuân lên xe, sau đó sửa soạn lại quần áo đi đến văn phòng.

Ông chủ Phương nhìn hắn: “Huy à, ngồi đi, tôi mấy ngày trước nghe cậu nói cậu có một đứa em gái có năng lực tự lành vết thương khá tốt phải không? ”

Trần Liệt Huy vừa nghe, đây là những lời trong lúc hắn say rượu nói ra. Hắn đáp: “Lúc đó tôi uống say ăn nói hồ đồ, ông đừng để trong lòng.”

Chú Tống mở miệng: “Đúng vậy, ông chủ, lời của trẻ nhỏ không đáng tin. Huy cũng là uống say, ai biết được thật giả.”

“Thật giả hay không để tôi gặp là biết ngay. Huy này, nếu lời cậu nói là thật, đây chính là một cuộc mua bán lớn đó.”

Ấn tượng của chú Tống về Tang Lạc đó là đứa bé này rất thông minh hiểu chuyện, thường hay giúp bà Trần xử lý dược liệu.

Trần Liệt Huy hôm nay nhân lúc mẹ đi lên núi hái thuốc, đưa ông chủ Phương và chú Tống đến nhà. Tang Lạc lúc đó đang làm bài tập.

Cô nhìn Trần Liệt Huy, rồi liếc nhìn chú Tống, đây toàn là người quen cả, nhưng…còn có một người lạ.

“Tang Lạc, đến đây.” Trần Liệt Huy nói.

Tang Lạc nhìn người lạ này cười híp mắt giống phật bồ tát vậy. Cô đứng dậy tiến lại gần. Sau đó Trần Liệt Huy dường như đang do dự một chút, liếc nhìn ông chủ Phương, nói: “Ông chủ, ông đã nói bất luận có phải hay không, ông đều phải đưa tiền cho tôi đó.”

Ông chủ Phương đã nói đến nhà hắn xem Tang Lạc, dùng con dao nhỏ cứa đầu ngón tay của Tang Lạc. Cho dù có phải người ông chủ Phương cần tìm hay không, ông đều sẽ đưa 6 triệu không thiếu một xu. Số tiền này cao hơn mức lương của Trần Liệt Huy một tháng rồi. Trần Liệt Huy nghĩ kĩ rồi, nhất định phải kiếm 6 triệu này, sau đó mua cho Tang Lạc một bộ quần áo và một ít đồ ăn vặt, số tiền còn lại thì để dành. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.

Ông chủ Phương gật đầu: “Đó là điều tất nhiên.”

Sau đó ánh mắt của ông ta rơi trên khuôn mặt của Tang Lạc.

Nhưng xét ngũ quan mà nói, ông ta cũng không phân biệt được sự đặc biệt của cô bé này, giống như một người hết sức bình thường vậy.

Tang Lạc nhìn thấy trong mắt ông chủ Phương có một nét kì quái, dường như là hi vọng.

Sau đó cô liếc nhìn Trần Liệt Huy.

Tuy nhiên có chút sợ hãi, nhưng cô cũng không trốn tránh. Cô nhìn Trần Liệt Huy cầm con dao gọi hoa quả. Cô mở to mắt, không tin Trần Liệt Huy lại làm tổn thương cô.

Trần Liệt Huy giống như đang cắn răng: “Tang Lạc, không đau, anh trở về sẽ mua đồ mới cho em.” Sau đó dùng con dao cứa đầu ngón tay của Tang Lạc. Một vết thương nhỏ, máu tươi trong nháy mắt liền tuôn ra. Tang Lạc cảm thấy đầu ngón tay nhói đau, muốn rút tay về, nhưng lại bị Trần Liệt Huy giữ chặt.

Ngay sau đó chính là…

Sau khi máu tươi chảy xuống vài dây, máu ở vết thương bắt đầu ngưng lại.

Cũng không có ngoại lực nào tác động để cầm máu, vết thương vậy mà tự liền.

Mà ánh mắt ông chủ Phương sáng lên, chú Tống và Trần Liệt Huy vẻ mặt kinh hãi. Trần Liệt Huy buôn lỏng ngón tay Tang Lạc ra. Sau khi ông chủ Phương và chú Tống rời đi, Trần Liệt Huy dặn dò Tang Lạc không được nói chuyện này cho mẹ biết.

Tang Lạc không gật cũng không lắc đầu.

Cô nhìn ngón tay của mình.

Mẹ nói, năng lực tự chữa lành vết thương của cô rất mạnh. Đây là bí mật của cô, nhưng…

Nhưng mà…

Hiện tại có người đã biết rồi.

Ông chủ Phương đưa cho Trần Liệt Huy 15 triệu, nhiều hơn số tiền đã thỏa thuận là 6 triệu, nhưng Trần Liệt Huy cảm thấy số tiền này có chút phỏng tay.

Ông chủ Phương nói: “Tiểu Trần à, tôi và cậu bàn chuyện làm ăn được chứ?”

“Ông chủ, ông nói đi.”

“Đứa em gái này của cậu không phải em ruột đúng chứ?”

Tang Lạc là đứa bé mẹ hắn mua về, trong thôn ai ai cũng biết chuyện này, Trần Liệt Huy gật đầu: “Vâng.”

“Tiểu Trần, tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu, tôi đưa cậu 3 tỷ, cậu trao đứa bé này cho tôi.”

Câu nói này khiến Trần Liệt Huy mở to hai mắt.

Bao nhiêu cơ?

3 tỷ?

Là 3 tỷ đấy, 15 triệu dày cộp đang nằm trên tay, gấp 20 lần con số này nữa…3 tỷ ở thời đại này có thể giúp hắn lấy vợ sinh con, đầu tư một vụ làm ăn, có thể khiến hắn mua nhà mua xe ở trên thị trấn.

Hắn làm công việc khuân vác hàng hóa vất vả cực nhọc mới chỉ được 4 triệu rưỡi.

Thời khắc này…

Trần Liệt Huy không biết phải trả lời như thế nào.

Thứ nhất, đứa bé Tang Lạc này là đứa con mẹ hắn nuôi nấng đã ba năm, có quan hệ mật thiết với mẹ, là người đã ở bên cạnh mẹ hắn mấy năm trời trong lúc hắn bặt vô âm tín. Mà khi hắn trở về nhà, nó gọi hắn là anh, nó là em gái hắn.

Thứ hai, số tiền này thực sự rất nhiều.

Trần Liệt Huy không biết phải từ chối như thế nào.

Hắn vài lần mở miệng, nhưng không thể nói được hai từ “từ chối”.

Ông chủ Phương vỗ vai Trần Liệt Huy: “Cậu tuổi tác cũng không còn nhỏ, có thể lấy vợ sinh con rồi. Số tiền này thoải mái cho cậu tiêu. Tôi biết cậu không cam lòng, cậu sợ mẹ cậu tức giận, nhưng mà cậu có thể về thương lượng với mẹ. Tôi tin là mẹ cậu sẽ đồng ý. Không cần phải vội vàng từ chối tôi.”

Trần Liệt Huy đấu tranh tư tưởng trở về nhà.

Bà Trần cũng có ở nhà.

Bây giờ khoảng 3 giờ chiều.

Bà Trần vừa xuống núi, đem đống nấm hái được rửa sạch, chuẩn bị mang đi nấu canh. Trần Liệt Huy liếc nhìn: “Tang Lạc đâu?”

“Con bé đi chơi rồi.”

Bà Trần nói: “Sao hôm nay con tan làm sớm vậy?”

Trần Liệt Huy mơ hồ lên tiếng, con bé đó đi chơi rồi, chắc cũng không để chuyện này ở trong lòng. Hắn không biết mở miệng nói chuyện này thế nào với mẹ, nghĩ một hồi vẫn chưa nói. Hắn nói một câu: “Hôm nay đi làm mệt, con về phòng nằm nghỉ ngơi chút. Mẹ! mẹ nấu cơm xong nhớ gọi con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK