• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Thu Nguyệt lau nước mắt, sở sở đáng thương như bị chịu ủy khuất, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý. Tội này của Tương Nhược Lan sẽ khiến Hầu gia càng thêm ghét nàng hơn nữa có lẽ chính mình cũng được miễn vấn an nàng, thái phu nhân sẽ động gia pháp giáo huấn nàng, nếu Tương Nhược Lan bị đánh thì sẽ ghi hận với thái phu nhân, không ngừng gây sự lại càng hoàn mỹ. Lúc đó, mình chỉ cần sinh con trai, địa vị đương gia của Hầu phủ sớm muộn cũng rơi vào tay mình. Vị trí Hầu phu nhân của nàng cũng chỉ là sắt vụn mà thôi.

Nghĩ tới đây, Vu Thu Nguyệt đắc ý đến thiếu chút nữa không duy trì được vẻ mặt ủy khuất.

Giữa sân, đến lượt Ánh Tuyết nói, Ánh Tuyết hơn hẳn Hồng Hạnh, nói chuyện rất rõ ràng:

– …Lúc ấy tay Vu di nương run lên, chén trà mới rơi xuống, ta và Liên Kiều đều thấy rõ, căn bản không liên quan đến phu nhân.

Cận Yên Nhiên đột nhiên lên tiếng:

– Ngươi là nha hoàn bên người tẩu tẩu, lời nói của ngươi không đủ làm chứng.

Tương Nhược Lan vốn không lên tiếng đột nhiên cười lạnh nói:

– Tiểu cô, nếu Ánh Tuyết nói không thể tin thì Lệ Châu là nha hoàn bên người Vu di nương nói có thể tin sao? Ta biết tiểu cô là người công bằng, nhìn nhận vấn đề cũng phải công bằng mới được.

Trong lòng Cận Yên Nhiên không phục nhưng không nghĩ ra lời gì để phản bác lại, chỉ có thể ngồi đó buồn bực, tức giận.

Lệ Châu vội vã dập đầu:

– Thái phu nhân, những điều nô tỳ nói đều là sự thật, nếu có nữa câu nói dối thì xin bị trời đánh.

Ánh Tuyết cũng không cam yếu thế, đồng dạng cũng thề độc rằng mình không nói dối.

Nghe đến đó, thái phu nhân trong lòng hơi hiểu, chuyện lần này tuyệt sẽ không là ngẫu nhiên. Không biết là Tương Nhược Lan trong lòng ghen ghét hay là Vu Thu Nguyệt kế hoạch chu toàn hãm hại Nhược Lan. Mặc dù bây giờ Vu Thu Nguyệt thực sự bị thương nhưng bà lại không có chứng cứ gì để trừng phạt Nhược Lan. Dù sao đối với đứa con dâu này, thái phu nhân vẫn có chút hảo cảm.

Lúc này, Vương thị đột nhiên đứng lên nói với thái phu nhân:

– Thái phu nhân, cho ta hỏi bọn nha đầu này mấy câu.

Thái phu nhân nhìn nàng, hơi trầm ngâm, nhân tiện nói:

– Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi

Để nàng hỏi xem, có lẽ sẽ phát hiện điều gì.

Vương thị xoay người, tay vuốt vuốt tóc, hắng giọng.

Mọi người đều nhìn về phía nàng.

Vu Thu Nguyệt nhìn nàng, tâm tình rất phức tạp, vừa có chút chờ mong, lại có chút lo lắng.

Vương thị nhìn về phía nha hoàn của Tương Nhược Lan, lạnh giọng nói:

– Ta hỏi ngươi, lúc đầu phu nhân có phải rất lâu không nhận trà của di nương.

Ánh Tuyết cúi đầu đáp:

– Cũng không phải là lâu…

Còn chưa nói xong Vương thị lớn tiếng quát:

– Câm miệng! Ta không hỏi ngươi, ta hỏi nàng.

Nàng chỉ tay về Liên Kiều.

Liên Kiều run lên, bối rối trả lời:

– Cũng… cũng không phải rất lâu…

Ánh Tuyết có chút lo lắng địa nhìn Liên Kiều một cái.

Vương thị cúi đầu, chăm chú nhìn nàng, chuyển mắt hỏi:

– Không lâu là bao lâu? Có đến một nén nhang không?

Trong lòng Liên Kiều phát hoảng, đầu trống rỗng:

– Một nén nhang… một nén nhang

Ấp úng nói không rõ.

Vương thị dúi đầu Liên Kiều cả giận nói:

– Nô tỳ chết bầm, ta hỏi ngươi ngươi không trả lời, là muốn lừa gạt thái phu nhân?

Liên Kiều sợ phát khóc, càng hoảng loạn:

– Không có…… Không có…… Ta không có lừa gạt.

– Thế có đến một nén hương không?

– Có…… Không không, không có không có……

Liên Kiều luẩn quẩn nói.

Vương thị lớn tiếng nói:

– Rốt cuộc là có hay không có, điêu nô này, còn dám nói dối cẩn thận ta rút da ngươi.

Liên Kiều khóc lên:

– Ta không nhớ rõ, ta không nhớ rõ!

Tương Nhược Lan dù tính tình điêu ngoa nhưng đối với những nha hoàn cùng lớn lên bên mình rất ít khi đánh chửi. Bọn nha hoàn này chưa bao giờ bị như thế, bị Vương thị hù dọa nên hoàn toàn rối loạn.

Vương thị đắc ý cười, xoay người sang chỗ khác, nói với thái phu nhân:

– Thái phu nhân, ngài thấy đó, phu nhân quả thật cố ý không tiếp chén trà của tiểu tẩu

Nàng quay người nhìn Tương Nhược Lan mỉm cười, nói:

– Phu nhân, ta biết lời của ta sẽ đắc tội ngươi, chính là chuyện hôm nay ta đã nhìn không được, vì thể diện Hầu phủ, dù đắc tội ngươi thì những lời này ta cũng phải nói ra.

Nàng hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:

– Phu nhân không chịu nhận trà của tiểu tẩu nói lên trong lòng phu nhân oán hận tiểu tẩu. Về phần vì sao oán giận ta không nói mọi người đều biết. Đàn bà ghen ghét lên là chuyện gì cũng có thể làm. Tiểu tẩu biết rõ chén trà nóng tự nhiên là phải cầm chén trà cho vững. Để đổ trà lên người mình, rõ ràng là có người cố ý, có lẽ phu nhân hay là….

Nàng nói tới đây hơi do dự, quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt, đột nhiên như hạ quyết tâm, nghiến răng nói:

– Có lẽ là phu nhân muốn phá hủy gương mặt của tiểu tẩu cũng chưa biết chừng. Chỉ may là tiểu tẩu né mau, tránh được cái họa hủy dung! Tiểu tẩu! ngươi nói thật đi, ta nói có đúng không?

Vương thị biết, nói như vậy nhất định đắc tội Tương Nhược Lan. Quan hệ của mình với nàng sẽ không thể tốt đẹp. Nhưng mình theo nàng thì có gì hay? Vu Thu Nguyệt chính là biểu muội mình, Tương Nhược Lan tuyệt sẽ không bao giờ giúp mình. Như vậy, không bằng toàn tâm toàn ý giúp Vu Thu Nguyệt đẩy Tương Nhược Lan xuống hố. Sau này biểu muội quản gia, chính mình sẽ được nhờ.

Cận Yên Nhiên nghe Vương thị nói lại càng nhận định Tương Nhược Lan có tội. Cảm giác được Vương thị đoán vô cùng hợp lí, nói không chừng thực sự Tương Nhược Lan nghĩ muốn hủy dung Thu Nguyệt tẩu tẩu, nghĩ rằng như thế sẽ được ca ca yêu thích.

Đến ngay cả thái phu nhân cũng thấy Vương thị nói rất hợp lý.

Vu Thu Nguyệt không lên tiếng, chỉ là lắc đầu, nước mắt càng tuôn rơi tựa như Vương thị nói đúng sự ủy khuất của nàng. Cận Yên Nhiên thấy nàng không ngừng lau nước mắt vội la lên:

– Thu Nguyệt tẩu tẩu, ngươi đừng khóc nữa, ngươi nói chuyện đi

Vu Thu Nguyệt vẫn lắc đầu, khóc:

– Yên Nhiên, quên đi, quên đi……

Hai từ “quên đi” xem như chứng thật lời Vương thị nói

Cận Yên Nhiên vội vàng nhìn về phía thái phu nhân, kêu lên:

– Mẫu thân, người đã thấy được thực tình là thế. Mẫu thân phải làm chủ cho Thu Nguyệt tẩu tẩu.

Tương Nhược Lan lạnh lùng nhìn hết thảy, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác uể oải. Hãm hại như vậy, tính toán, một lần lại một lần lập mưu, thủ đoạn không hết, có ý gì? Nàng không muốn hại người, thậm chí trượng phu nàng cũng không muốn. Nàng chỉ muốn đường đường chính chính mà sống. Tại sao không chịu để nàng yên!

Nàng thật sự muốn như vậy? Một lần lại một lần bị hãm trong quỷ kế, một lần lại một lần phải giải thích, phản kích?

Trong lòng Tương Nhược Lan đột nhiên có lửa giận.

Mẹ kiếp! Sao lão nương phải diễn trò cùng ngươi hết lần này sang lần khác.

Nàng đứng lên đi về phía Vu Thu Nguyệt, giơ tai tát nàng ta một cái (như là gãi đúng chỗ ngứa của mình)

“Bốp” một tiếng thanh thúy, mặt Vu Thu Nguyệt lập tức hiện rõ vết ngón tay. Nàng sợ ngây người, mở to mắt nhìn Tương Nhược Lan đến quên cả khóc.

Nhưng Tương Nhược Lan cũng chưa ngừng lại, nàng nhanh chóng bưng lên một chén trà bên cạnh Vu Thu Nguyệt, hắt thẳng vào mặt nàng ta.

Nước trà nóng nhanh chóng rớt xuống, trên mặt Vu Thu Nguyệt nước chảy ròng ròng, nhanh chóng làm ướt quần áo nàng ta, trông rất chật vật

Vu Thu Nguyệt như bị sét đánh, không dám nhúc nhích ngồi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK