Chương 7: Tiến Cung
Trước cửa phủ An Viễn hầu ngựa xe đã chuẩn bị đầy đủ.
An Viễn Hầu cưỡi con ngựa trắng, yên cương hoa lệ, phía sau là bốn gã sai vặt. Tương Nhược Nam ngồi chiếc xe Bát bảo theo sau là hai mụ mụ, bốn nha hoàn, Vu Thu Nguyệt ngồi chiếc xe ở phía sau có một mụ mụ và hai nha hoàn theo cùng. Đoàn người tiến thẳng đến hoàng cùng đại nội mà đi.
Tương Nhược Nam ngồi bên trong đánh giá xe ngựa, trong xe là thảm lông dê, bốn phía đều phủ tơ lụa làm đệm, còn có chuỗi trân châu trang trí, gió từ cửa sổ thổi vào tiếng trân châu va chạm tạo nên tiếng vang thanh thúy cực dễ nghe.
Tương Nhược Lan âm thầm nghĩ, chỉ là một chiếc xe ngựa mà đã xa hoa như thế có thể thấy được Hầu phủ phú quý thế nào.
Xe dần tiến ra đường lớn, xa xa tiếng ồn ào huyên náo. Tương Nhược Nam tò mò không biết bên ngoài như thế nào liền lặng lẽ nhấc rèm cửa nhìn ra ngoài.
Xa xa là ngã tư đúng là rất phồn hoa, cửa hàng tấp nập đầy đủ các loại thương phẩm, châu báu bảo thạch, văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy mực), tơ lụa… Trên đường còn nhìn thấy những người bán rong kẹo hồ lô rồi thì son phấn, các loại đồ chơi. Các loại âm thanh cười nói, tiếng tiền xu leng keng thậm chí là tiếng trẻ con khóc tạo thành một bức tranh sống động.
Tương Nhược Nam âm thầm suy tư, nơi này không biết là phương hướng thế nào? Có cơ hội nhất định phải biết cho rõ.
Chớp mắt lại thấy bóng lưng Cận Thiệu Khang phía trước, vai rộng, lưng dài, hai tay nắm cương ngựa, tư thái có một vẻ cao quý, hai chân thon dài kẹp chặt bụng ngựa, mạnh mẽ khống chế.
Tương Nhược Lan mặt dù chán ghét Hầu gia này nhưng có muốn không thừa nhận cũng không được. Nam nhân này là nam nhân dễ coi nhất từ trước đến giờ mà nàng gặp. Chỉ là bóng lưng cũng khiến người khác điên đảo.
Đẹp. Nàng thừa nhận, hắn là một con mỹ hầu vương (anh giai Tôn Ngộ Không này:)) có điều nhân phẩm và tính cách thật chẳng ra gì. Lãng phí tướng mạo đẹp như vậy.
Ngựa trắng đi đến đầu đều có những nữ tử nhìn theo, bất kể là người đã có chồng hay tiểu cô nương chưa xuất giá đều si ngốc nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ. Tương Nhược Nam thậm chí còn nghe được tiếng nữ tử than thở:
– An Viễn hầu anh hùng cái thế, ngay cả bộ dáng cũng tuấn mĩ dị thường
– Phía sau hắn chắc là gia quyến? Có thể gả cho An Viễn hầu thật sự là phúc tu mấy kiếp, thật hâm mộ….
Tương Nhược Nam thiếu chút nữa hộc máu. Phúc khí tốt? Nàng bị ngã suýt chết mới xuyên vào khối thân thể này thành người vợ đầu thêu đầy hoa này đây.
Phía trước An Viễn hầu khẽ động hiện ra trước mắt nàng khuôn mặt hoàn mỹ của hắn. Ánh mặt trời khiến cho nửa bên mặt như có ánh hào quang. Hào quang trong nháy mắt khó mà hình dung được.
Tuy chán ghét con người này nhưng Tương Nhược Nam có chút run sợ.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của Tương Nhược Nam, Cận Thiệu Khang đột nhiên quay đầu nhìn Tương Nhược Nam, thấy nàng vươn đầu nghển cổ hết nhìn đông lại nhìn tây, mày nhướng lên, môi giật giật định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn quay đầu đi hừ lạnh trong lòng. Thật là con người thô tục không biết lễ nghĩa.
Tương Nhược Nam nhìn mắt hắn đầy sự chán ghét cũng không tức giận nhìn theo bóng lưng hắn một cái rồi lại quay đầu thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Xa xa bên kia Phương mụ mụ thấy sắc mặt Hầu gia, trong lòng hoảng hốt, vội ghé vào bên cửa sổ lo lắng nói với Tương Nhược Nam:
– Tiểu thư, sao người lại thò đầu qua cửa sổ, đã nói với người rồi, ngồi xe ngựa không được tùy tiện thò đầu ra ngoài, đừng để người khác thấy người, như vậy sẽ không bị người khác chê cười là không có quy củ.
Vừa nói vừa đẩy Tương Nhược Nam vào trong.
Tương Nhược Nam buồn bực lùi vào, thầm than cổ đại này thật đúng là nhiều quy củ.
Bỗng nhiên cảm giác trên trán hơi xót, nàng sờ sờ lên trán. Vết thương tuy đã được Phương mụ mụ dùng tóc che đi nhưng chỉ cần để ý vẫn có thể nhìn ra.
Nàng rất tò mò không biết Hầu gia này sẽ giải thích thế nào với Hoàng thượng và Thái hậu.
Phía sau, Vu Thu Nguyệt nghe được có chút động tĩnh liền tới gần cửa sổ xe, nhỏ giọng hỏi nha hoàn Ngọc Liên bên người.
– Ngọc Liên, bên ngoài có chuyện gì?
Ngọc Liên áp sát cửa sổ xe nhỏ giọng nói:
– Tiểu thư, là phu nhân vươn đầu ra cửa sổ nhìn đông nhìn tây bị hầu gia thấy nên nãi nãi (bà vú) của nàng mới nhắc nhở. Hầu gia có vẻ rất tức giận.
Vu Thu Nguyệt lạnh lùng cười. Hầu gia từ nhỏ đã thủ lễ, ghét nhất kẻ không biết lễ nghĩa. Hôm nay, Tương Nhược Nam chắc chắn càng làm Hầu gia chán ghét.
Nàng nhớ lại sáng nay mình phải quỳ xuống mà sầm mặt nhưng lập tức lại nghĩ khác. Cuộc sống còn dài, Tương Nhược Nam không được Hầu gia sủng ái, một ngày nào đó, nàng có thể đoạt lại tất cả những thứ vốn thuộc về mình.
Xe rất nhanh đã tới hoàng cung đến trước Dưỡng tâm điện. Hoàng thượng chưa hạ chỉ, ba người bọn họ đứng trong Dưỡng Tâm điện chờ đợi.
Mỗi người mang theo một hạ nhân hầu hạ bên người, còn lại đều đứng ngoài điện chờ.
Trong điện bài trí đơn giản nhưng khắp nơi lộ ra vẻ tôn quý và hoa mỹ. Mỗi một chi tiết đều làm cho người ta phải trầm trồ, khiến Tương Nhược Nam than thở hồi lâu. Hoàng cung đúng là hoàng cung, quả nhiên là khí thế bất phàm.
Cận Thiệu Khang nhìn Tương Nhược Nam hết nhìn đông lại nhìn tây không nhẫn nại được lên tiếng nói:
– Thân là nữ tử cử chỉ phải đúng mực, đoan trang. Tương Nhược Lan ngươi hết nhìn đông ngó tây, ngươi không thể yên ổn đứng trong này được sao?
Vu Thu Nguyệt bên cạnh cười như không cười nhìn Tương Nhược Nam, khóe miệng có chút châm chọc.
Tương Nhược Nam là người hiện đại, đột nhiên xuyên qua đến chốn này, lần đầu vào hoàng cung khiến nàng có chút tò mò, những lễ nghi này trong lúc nhất thời sao có thể làm được.
Tương Nhược Nam trong lòng có chút tức giận. Ta nhìn cũng không được? Tương Nhược Nam vừa muốn đáp trả đã thấy bên ngoài có tiếng xướng:
– Hoàng thượng giá lâm
Cận Thiệu Khang trừng mắt nhìn nàng rồi vội vàng quỳ xuống. Tương Nhược Nam cùng Vu Thu Nguyệt cũng quỳ theo.
– Tham kiến hoàng thượng.
Một đôi giầy đen thêu tơ vàng dừng lại trước mặt ba người, y phục màu vàng, tất cả đều dùng tơ vàng chỉ quý thêu bức long đồ, sắc thái rực rỡ, quang mang chói mắt (ánh sáng).
– Hãy bình thân. Giọng nói trầm thấp hùng hậu, chắc chắn là giọng của một nam tử trẻ tuổi.
Người này quay lưng, ngồi lên ngự án (bàn làm việc của vua)
Chương 8: Thái Hậu
Ba người đứng dậy, Tương Nhược Nam lặng lẽ ngầng đầu nhìn cửu ngũ chí tôn trên cao kia.
Hoàng thượng ước chừng 25,26 tuổi, mày rậm, mắt to khí vũ hiên ngang, một thân long bào khiến hắn có vẻ cao quý không ai sánh bằng. Dù không tuấn mỹ bằng An Viễn hầu nhưng lại hơn hẳn sự uy nghiêm, sắc bén.
Ánh mắt Hoàng thượng lướt qua ba người, khi nhìn đến Tương Nhược Nam thì thoáng dừng lại một chút.
Tương Nhược Nam cảm giác được ánh nhìn của Hoàng thượng, trong lòng vui một chút. Hoàng thượng nhất định phát hiện vết thương trên trán ta. Con khỉ chết giẫm kia để xem ngươi ăn nói thế nào với Hoàng thượng đây.
Cận Thiệu Khang tiến lên vài bước, khom lưng hành lễ, cung kính tạ ơn, Hoàng thượng mỉm cười hỏi vài câu, ánh mắt dễ dãi không giống Tương Nhược Nam tưởng tượng sẽ có cảnh tượng trừng phạt, hỏi han gì hết.
Nữ tử chính mình tứ hôn bị thương, thân là Hoàng đế sao lại giả như không biết? Chẳng lẽ Hoàng thượng không hề phát hiện? Tương Nhược Nam nghi ngờ.
Cảnh Tuyên đế và Cận Thiệu Khang nói chuyện vừa nhìn Tương Nhược Nam lại nhìn Vu Thu Nguyệt hai người so sánh cao thấp rõ ràng. Một xinh đẹp như hoa, ôn nhu nhàn tĩnh, một da đen thô lậu, tính cách thô lỗ. Chẳng trách An Viễn hầu bất bình. Nhớ ra chính mình đem sự phiền toái này cho hắn, trong lòng Cảnh Tuyên đế dù ít dù nhiều cũng có sự áy náy.
Vì áy náy nên giọng nói càng nhu hòa, ban thưởng càng nhiều.
Tương Nhược Nam thấy hoàng đế ban cho nàng vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc trong lòng hưng phấn. Từ nhỏ đến lớn, nàng đều biết trong tay có tiền ắt có chỗ dùng. Hầu phủ dù có phú quý nhưng nàng thứ nhất không phải là người nắm giữ, quản gia, thứ hai lại không được sủng. Tiền này hoàng đế ban cho nàng dùng để phòng thân.
Đang nghĩ ngợi bên tai đã nghe Hoàng đế nói:
– Hai vị phu nhân đi Từ trữ cung trước đi. Trẫm còn có chút chuyện cần bàn với An Viễn hầu.
Vừa nói vừa sai người dẫn bọn họ đi.
Tương Nhược Nam cùng Vu Thu Nguyệt quỳ xuống tạ ơn, từ tốn bước ra điện. Bên ngoài thái giám chờ sẵn dẫn các nàng đến Từ Trữ cung.
Tương Nhược Nam rất muốn thấy Thái hâu – ngọn núi dựa lưng của mình, vừa đi vừa suy tính làm thế nào để không bị bại lộ thân phận. Mà đằng sau Vu Thu Nguyệt lại thấp thỏm bất an. Thái hậu sủng ái Tương Nhược Nam là chuyện ai ai cũng biết. Không rõ thái hậu sẽ làm nàng khó xử thế nào đây.
Nhưng rõ ràng nàng mới là người bị hại mà!
Hai người một trước một sau, tâm tư khác nhau đi đến trước Từ Trữ cung.
Trước cửa Từ Trữ cung, một cung nữ lớn tuổi mặc áo lụa hồng đứng ngoài cửa ngăn hai người lại.
Tương Nhược Nam ngẩng đầu nhìn cung nữ, khuôn mặt tròn, mày lá liễu, ánh mắt cẩn trọng. Tương Nhược Nam lập tức nhận ra.
– Diệp cô cô
Đây là cung nữ đắc lực bên người thái hậu, trong đầu Tương Nhược Nam hiện lên chút tin tức này.
– Nhược Lan tiểu thư, thái hậu không khỏe, sáng sớm đã truyền hôm nay không tiếp khách.
Diệp cô cô nhìn Tương Nhược Nam, giọng nói ôn ngu nhưng có chút cứng rắn.
Không tiếp khách? Tương Nhược Nam nghĩ lại, thái hậu chắc chắn biết hôm nay nàng phải đến vấn an mới đúng.
– Thân thể thái hậu ra sao? Nhược Lan muốn vào thăm Thái hậu. Vừa nói vừa bước lên.
Nhưng Diệp cô cô lại rất kiến định ngăn cản nàng, trong mắt có chút bất đắc dĩ:
– Nhược Lan tiểu thư, thật sự thái hậu hôm nay không muốn tiếp khách.
Tương Nhược Nam đã hiểu, thái hậu không muốn gặp khách lại càng không muốn gặp nàng
Sắc mặt Tương Nhược Nam buồn bã, không phải nói Thái hậu rất sủng ái nàng sao? Sao hôm nay lại không chịu gặp nàng?
Bên cạnh, trong mắt Vu Thu Nguyệt chợt lóe, nhìn rõ một màn này.
Diệp cô cô nhìn sắc mặt Tương Nhược Nam có chút đau lòng, nhẹ nhàng nói:
– Nhược Lan tiểu thư không cần gấp, thân thể thái hậu không sao chỉ là bệnh cũ tái phát, nghỉ ngơi vài ngày là được. Đến lúc đó thái hậu sẽ triệu kiến người. Trong giọng nói đầy sự an ủi.
Tương Nhược Nam buông lỏng xuống, cung nữ bên người thái hậu vẫn an ủi nàng, chuyện có lẽ không tồi tệ như nàng tưởng tượng.
– Đã như vậy Nhược Lan xin cáo lui. Phiền Diệp cô cô nói cho thái hậu Nhược Lan rất nhớ thái hậu.
Vẻ mặt Tương Nhược Nam có chút mất mát.
Bất kể lúc trước làm chuyện gì khiến thái hâu không vui nhưng Tương Nhược Nam hiểu rõ đây là chỗ dựa của nàng, quyết không thể buông.
Vu Thu Nguyệt cũng thi lễ với Diệp cô cô, cung kính nói:
– Phiền cô cô chuyển cáo Cận môn Vu thị đến quấy rầy.
Diệp cô cô lúc này mới phát hiện Vu Thu Nguyệt, đánh giá nàng hồi lâu rồi mới nhàn nhạt gật đầu.
Tương Nhược Nam nhìn thoáng qua cánh cửa lớn kia, im lặng xoay người rời đi. Vu Thu Nguyệt theo sau.
Diệp cô cô nhìn hai người rời đi rồi mới đi vào nội điện Từ Trữ cung.
Thái hậu nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Diệp cô cô đến bên Thái hậu nói:
– Nhược Lan tiểu thư đã đi rồi
Thái hậu hơi nhìn ra cửa sổ, quay đầu thở dài, thấp giọng nói:
– Đứa nhỏ này làm ai gia quá thất vọng. Ai gia thật không muốn thấy nó.
– Nhưng trong lòng thái hậu vẫn rất thương nàng.
– Ai gia lúc nào cũng thương nó nhưng nó chẳng bao giờ để ai gia vào lòng. Nó biết rõ ai gia muốn nó vào cung làm con dâu ai gia, nhưng nó còn không thèm nói một lời, trước mặt bao nhiêu người xin Hoàng thượng tứ hôn. Khiến cho chuyện không còn cách nào xử lí. A Diệp, ngươi nói xem, ai gia sao có thể không giận? Uổng phí ta khổ tâm suốt bao nhiêu năm.
A Diệp thở dài, hồi sau mới nói:
– Nhược Lan tiểu thư đúng là không hiểu chuyện, nàng từ nhỏ không mẫu thân, Uy Vũ tướng quân lại mất sớm, không ai dạy bảo mới thành tính vô pháp vô thiên này, đúng là đáng thương…
Nhắc tới Uy Vũ tướng quân, thái hậu khẽ bấm tràng hạt, trên mặt có chút cô đơn, một lát sau mới nói:
– Chờ thêm mấy ngày nữa, để tâm tình ai gia ổn định thì lại tuyên nó vào cung
– Vâng
Thái Hậu nhìn A Diệp:
– Nữ tử kia cũng tiến cung?
– Thái hậu, đều là Hoàng thượng tứ hôn…. tự nhiên là phải cùng tiến cung tạ ơn.
Thái hậu lắc đầu:
– Thế là chuyện gì? Hoàng đế thật quá đáng, đem Nhược Lan tứ hôn là được rồi còn để cho nữ tử kia cùng một ngày vào cửa khiến Nhược Lan khó xử.
A Diệp chần chờ hồi lâu rồi mới nói:
– Nghe nói Hoàng thượng tứ hôn còn phong Vu thị là quý thiếp.
Thái hậu lại lắc đầu, vẻ mặt không đành lòng:
– Ai gia biết hoàng thượng không thích Nhược Lan hiềm nó không xinh đẹp, đoan trang. Nhưng nếu cứ như vậy, cuộc sống của Nhược Lan ở Cận gia sẽ như thế nào? An Viễn hầu nổi tiếng ngạo khí, là người rất thủ lễ sao có thể dung được Nhược Lan?
A Diệp khẽ thở dài, vừa rồi nàng thấy trên trán Nhược Lan tiểu thư có vết thương cũng không rõ xảy ra chuyện gì. Thân thế thái hậu không tốt, A Diệp quyết định không nói, tránh để Thái hậu xúc động.
– Nhược Lan tiểu thư có thái hậu thương yêu chứng tỏ tiểu thư là người có phúc. Mọi sự đều có thể gặp dữ hóa lành, thái hậu không cần lo lắng.
A Diệp nhẹ nhàng an ủi, đỡ thái hậu nằm xuống.