• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người vây xem thấy nữ hiệp này hoàn tòa không sợ hãi Từ tiểu thư không khỏi âm thầm ủng hộ nàng.

Cận Thiệu Khang ở trên lầu nhìn, đột nhiên cảm giác được, Tương Nhược Lan không sợ ai, kiêu ngạo như thế kỳ thật rất đáng yêu…. Nhưng lại nhớ ra những lời đêm đó nàng nói với hắn, sắc mặt lại lạnh xuống. Hắn hừ nhẹ một tiếng, thu hồi ánh mắt, cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Coi như ngươi không tồn tại, được, ta càng muốn xem không có ta giúp thì ngươi sẽ xử lý chuyện này thế nào?

Dưới lầu, Cận Yên Nhiên mặc dù không thích Tương Nhược Lan, nhưng nàng cũng hiểu được thế nào là thân sơ, bây giờ phải nhất trí chống lại người ngoài, nàng đứng ra nói giúp:

– Từ Uyển Thanh, rõ ràng là gia nô nhà ngươi đánh người trước, hôm nay tài nghệ không bằng người trách được ai đây!

Từ Uyển Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, nghiến răng nói:

– Được các ngươi bây giờ kiêu ngạo. Hy vọng các ngươi cứ kiêu ngạo được thế cho đến cùng.

Nói xong đá vào Trương Lão Căn quát:

– Nô tài chết bầm, còn không đứng lên đưa bổn tiểu thư tiến cung!

Trương Lão Căn hừ hừ tức tức đứng lên, vừa định lên xe ngựa, lại nghe được Tương Nhược Lan lớn tiếng nói:

– Ánh Tuyết, dắt xe ngựa nhà chúng ta lại đây, chắn trước xe này.

Ánh Tuyết tuân lệnh, vội vàng thoát ra khỏi đám người, chỉ chốc lát sau, liền đem xe ngựa Hầu phủ dẫn tới đây, đám người tự nhiên nhường đường, xe thông thoáng mà dừng lại trước xe Từ phủ, vừa vặn chắn đường đi.

Từ Uyển Thanh tức giận đến mặt đỏ bừng, chỉ vào Tương Nhược Lan cả giận nói:

– Tương Nhược Lan, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi dựa vào cái gì không cho ta rời đi!

Tương Nhược Lan quay lại bên đứa bé kia, nhìn Từ Uyển Thanh nói:

– Từ Uyển Thanh, hôm nay ngươi không xin lỗi, không bồi thường bọn họ thì cũng đừng mong chạy được.

Nói xong cúi xuống xem xét thương thế của đứa bé. Da đứa trẻ qua thật rất nóng, tuy có vài vết thương nhưng đều là ngoại thương cũng không đủ để làm cho đứa bé hôn mê bất tỉnh. Trong lúc suy tư ngẩng đầu hỏi nông phụ mới tỉnh lại:

– Trước khi hài tử hôn mê có phải nói đau đầu, khát nước, hơn nữa chảy rất nhiều mồ hôi?

Nông phụ nước mắt lưng tròng nói:

– Đúng vậy, ta tưởng là Bảo Nhi buồn ngủ.

Trong lòng Tương Nhược Lan đã hiểu, trước khi đứa bé bị đụng xe đã bị cảm nắng hơn nữa lại bị va chạm nên bị hù dọa mà hôn mê bất tỉnh. Tình trạng của hắn còn nghiêm trọng hơn mẫu thân hắn.

Nàng ngẩng đầu, hỏi những người xem chung quanh:

– Gần đây có y quán?

Trong đó có một người đáp:

– Cách chỗ này hai dãy phố có một y quán, khoảng chừng một khắc là đến

Một khắc là nửa giờ, ngoại thương thì không sao nhưng cảm nắng thì không thể chịu được.

Bên kia Từ Uyển Thanh kêu lên:

– Buồn cười, đứa trẻ kia là tự mình lao tới, liên quan gì đến bổn tiểu thư? Để cho bổn tiểu thư xin lỗi cũng không sợ khiến bọn họ tổn thọ

Trước nàng không thừa nhận, lúc này lại càng không chịu nhận.

Ba gã nông phu bị đánh biết Từ phủ lợi hại, không muốn gây chuyện nữa, cha đứa bé nói với Tương Nhược Lan:

– Cảm ơn vị phu nhân ra tay cứu giúp, hài tử sống hay chết đều do ông trời an bài, cũng không cần phu nhân phải phiền toái.

Nói xong mắt chứa lệ muốn ôm đứa bé đi.

Tương Nhược Lan ngăn cản hắn:

– Hài tử nhà ngươi bây giờ sống chết không phải do ông trời quyết định mà là do ta quyết định. Bây giờ ngươi mà rời đi thì thật sự hài tử không thể cứu

Một tính mạng đó, Tương Nhược Lan không thể không để ý đến. Thấy vẻ mặt nông phụ vừa kỳ vọng lại vừa do dự nói:

– Các ngươi đừng sợ, chỉ là ta không đành lòng thấy hài tử gặp chuyện không may. Tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho các ngươi.

Có lẽ là lời nói của Tương Nhược Lan đầy thành ý cảm động bọn họ, nông phụ kia kéo tay trượng phu nói:

– Cha đứa bé, vị phu nhân này có tâm Bồ Tát, bản lãnh cao siêu, có thể cứu ta, nhất định cũng có thể cứu Bảo Nhi. Cha đứa bé, chúng ta để hài tử lại…

Vừa nói nước mắt lại trào ra.

Nông phu mắt đục đỏ ngầu, nhìn một chút đứa con gầy yếu trong lòng rồi thả xuống

Tương Nhược Lan đầu tiên là day huyệt nhân trung, hợp cốc, thái dương nhưng đứa bé vẫn nhắm chặt mắt, không có nửa điểm phản ứng. Tương Nhược Lan nhíu mày, bảo nông phụ kia cởi bớt quần áo đứa bé, lại sai Ánh Tuyết đến tửu điếm mua chút đồ ăn.

Nàng lấy ra đồng tiền, bắt đầu cạo huyệt ấn đường, ngạch trung của đứa bé, đến khi đỏ ửng lên lại bảo nông phụ giúp xoay đứa bé lại. Vì sợ đứa bé có nội thương hay bị gãy xương nên động tác vô cùng nhẹ nhàng. Tương Nhược Lan lại cạo phía sau lưng, từ huyệt đại chuy cho đến chí dương.

Mọi người xung quanh dần xúm lại, vừa tò mò nhìn Tương Nhược Lan vừa chụm đầu, ghé tai bàn tán.

– Đây là đang làm cái gì?

– Không biết, nhưng mà ta thấy đứa trẻ này chắc khó qua, ngươi xem sắc mặt nó…

– Thật đáng thương…

Một số người có hảo cảm với Tương Nhược Lan bắt đầu nhắc nhở:

– Phu nhân, hài tử cứu không sống được, ngươi nên đi nhanh đi, Từ gia này không đắc tội được đâu.

Đám nông phu thấy cả đứa bé lẫn Tương Nhược Lan một đầu đầy mồ hôi mà không có chút phản ứng bắt đầu mất niềm tin, lau nước mắt.

Cận Yên Nhiên sớm tò mò mà tới gần, thấy Tương Nhược Lan mặt đầy mồ hôi cũng lấy ra khăn tay giúp nàng lau mặt. Tương Nhược Lan ngẩng đầu thấy là nàng thì cười cười. Cận Yên Nhiên ngượng ngùng đứng dậy, hai tay vô thức xiết chặt khăn lụa.

Trên lầu, trong phòng kín, hai người cũng nhìn hết một màn này. Quan viên có râu nói với Cận Thiệu Khang:

– Hầu gia, những việc tôn phu nhân làm hôm nay thật đúng là làm cho người ta bội phục! Chỉ là…

Từ tiểu thư này không chỉ là muội muội của Thục phi nương nương mà còn là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư

Cận Thiệu Khang không lên tiếng, hắn nhìn bóng dáng xinh đẹp đang chăm chú kia. Ánh mắt bất tri bất giác nhu hòa như nước.

Bên kia Từ Uyển Thanh bắt đầu cũng có chút tò mò với động tác của Tương Nhược Lan, sau lại thấy mọi người đều chú ý đến Tương Nhược Lan, liền nghĩ len lén rời đi. Chỉ cần nàng rời khỏi đây thì có thể làm cho Tương Nhược Lan và bọn nông dân kia được đẹp mặt.

Nàng chậm rãi địa lui về phía sau, mới vừa đi hai bước, liền nghe được Tương Nhược Lan cao giọng phân phó:

– Ánh Tuyết, người coi chừng Từ tiểu thư, đừng làm nàng đi ra ngoài lạc đường!

Trước khi đám nông phu này còn chưa an toàn rời đi thì không thể để Từ Uyển Thanh rời đi.

Ánh Tuyết vội vàng mang theo nha hoàn vậy Từ Uyển Thanh ở giữa, Ánh Tuyết thi lễ với Từ Uyển Thanh nói:

– Từ tiểu thư. Phu nhân nhà ta là có thiện ý, vẫn xin tiểu thư lượng giải.

Từ Uyển Thanh tức giận đến phổi sắp nổ tung, nàng đẩy Ánh Tuyết ra, không để ý gì mà vọt về phía trước đồng thời phẫn nộ quát:

– Bây giờ bổn tiểu thư càng muốn rời đi, các ngươi ai dám trở ta, cẩn thận cái mạng nhỏ

Nàng nói ra đầy khí thế khiến bọn nha hoàn Hầu phủ không dám đắc tội, chỉ dám đứng đó không ngăn cản lai. Ánh Tuyết một người làm sao ngăn được Từ Uyển Thanh.

Tương Nhược Lan vừa tức vừa vội, nhưng lúc này nàng không thể dừng tay. Đột nhiên, Cận Yên Nhiên xông ra, chặn Từ Uyển Thanh lại:

– Từ Uyển Thanh, bọn họ không dám cản ngươi nhưng ta dám cản ngươi.

Từ Uyển Thanh chỉ vào nàng:

– Cận Yên Nhiên, ngươi cút ngay, nếu không ta không khách khí với ngươi!

– Từ Uyển Thanh, ngươi quá đáng rồi, đụng thương người cũng không dám thừa nhận. Hôm nay ngươi không bồi thường bọn họ thì đừng mơ mà rời khỏi đây. Ta một chút cũng không sợ ngươi

Cận Yên Nhiên cũng không yếu thế đáp lại.

Bên cạnh, mọi người đều không nhịn được chỉ chỏ, trách Từ Uyển Thanh kiêu ngạo làm càn.

Từ Uyển Thanh đã bao giờ chịu tức giận như vậy, bộc lộ sự xấu xa như thế này, xấu hổ đến mất đi lí trí. Nàng dương tay tát Cận Yên Nhiên, đánh rớt khăn che mặt của Cận Yên Nhiên xuống đất. Cận Yên Nhiên không nghĩ tới nàng dám trước mặt nhiều người đánh mình, bụm mặt, ngây ngốc nhìn đối phương. Trong lòng nàng tức giận, nhục nhã vô cùng, muốn đánh lại mà không dám sợ đến nước mắt ứa ra.

Nhưng dù như thế, vẫn là nửa bước rời, không cho Từ Uyển Thanh đi.

Hai người đang giằng co, chợt nghe Tương Nhược Lan truyền đến tiếng nói.

Trước đó, Tương Nhược Lan cạo gió cho đứa trẻ mà đứa trẻ cũng không hề phản ứng khiến nàng hơi hoảng. Sau đó, lại cạo đến huyệt tâm du, thiên tông, cho đến nội quan thì đứa trẻ đột nhiên A lên một tiếng.

Tương Nhược Lan vừa vui mừng vừa sợ hãi thở phào một hơi. Lúc này mới phát hiện lưng ướt đẫm mồ hôi.

Đám nông phu thấy đứa trẻ tỉnh lại, cao hứng đến vừa cười cừa khóc, sau đó dập đầu tạ ơn Tương Nhược Lan. Mọi người đứng xem hoan hô ầm ĩ tựa như nàng cứu được con của mình vậy.

Tương Nhược Lan từ trên người lấy ra hai tờ ngân phiếu 100 lạng và một ít bạc vụn đưa cho bọn họ nói:

– Các ngươi nhanh mang đứa trẻ đi tìm đại phu rồi nhanh chóng rời khỏi thành.

Nông phu coi như thẳng thắn vội nói:

– Phu nhân cứu mạng chúng tôi sao chúng tôi còn dám lấy bạc của phu nhân.

– Đây không phải là ta cho các ngươi. Nói rồi nàng liếc qua Từ Uyển Thanh nói: – đó là tiểu thư kia bồi thường cho các ngươi.

Hai trăm lạng bạc này, đương nhiên nàng có bản lãnh để đòi Từ Uyển Thanh.

Đám nông dân thấy vậy định ôm đứa trẻ rời đi, bên cạnh lại có người hảo tâm nhắc:

– Phu nhân có ơn lớn với các ngươi, các ngươi nên lưu lại đợi quan huyện đến làm chứng cho phu nhân.

– Đúng thế, phu nhân, không thể để bọn họ đi, nếu không ngươi sẽ làm thế nào?

Đám nông dân kia nghe xong khó xử, đứng ngây ngốc ở đó.

Tương Nhược Lan phất tay nói với bọn họ:

– Không sao, các ngươi cứ đi đi, hài tử cần đến đại phu quan trọng hơn. Ta dám đánh những người ngày đương nhiên là sẽ không sợ bọn họ. Các ngươi không cần lo lắng cho ta!

Bọn họ có thể lưu lại làm chứng, tự nhiên là sẽ giúp cho nàng nhưng sau này bọn họ sẽ gặp rắc rối. Những người này sống đã rất khổ cực, sao còn làm khó họ. Còn mình cùng lắm cũng chỉ bị Hoàng thượng và Thái hậu giáo huấn một phen thôi. Huống chi, trận này, ai thua ai thắng còn chưa biết được.

Đám nông phu đi rồi, Tương Nhược Lan xoay người đi về phía Từ Uyển Thanh, thấy Cận Yên Nhiên bưng mặt, nước mắt rưng rưng, vẻ mặt phẫn nộ khăn che mặt rớt xuống một bên thì biết ngay là đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng nàng dâng lên lửa giận, bước nhanh tới bên Cận Yên Nhiên hỏi:

– Yên Nhiên, nàng ta động động thủ đánh ngươi?

Cận Yên Nhiên bụm mặt không lên tiếng, nhưng nước mắt rơi xuống như mưa

Bên kia, Từ Uyển Thanh lạnh lùng hừ một tiếng nói:

– Cũng dám cản đường ta, ta đã cảnh cáo nàng…

Còn chưa nói hết câu thì bên tai ù đi, một tiếng bốp lớn vang lên, sau đó khăn che mặt rớt xuống đất, nửa mặt nóng bỏng, đau đớn.

Từ Uyển Thanh bưng mặt, chậm rãi ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Tương Nhược Lan, phát ra tiếng thét chói tai:

– Tương Nhược Lan, ngươi dám đánh ta!

Tương Nhược Lan nhìn nàng lạnh lùng cười, sau đó nói từng từ:

– Ngươi đánh Yên Nhiên cũng như đánh ta. Từ Uyển Thanh, chẳng lẽ ngươi cho Tương Nhược Lan ta là loại người để bị đánh mà không dám chống trả sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK