CHƯƠNG 56
Cố Quân Tường dường như đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, anh nhẹ nhàng buông người An Hạnh Nhi ra.
Khoảnh khắc buông tay ra, trên mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng.
Nói thật.
Cô thực sự nể phục Cố Quân Tường.
Đã nhiều lần, trong lúc cô và anh diễn kịch, cô đều rất dễ bị thoát vai.
Nhưng Cố Quân Tường có thể làm điều này không một chút sơ hở.
“Đi thôi, chúng ta đến đại sảnh đi. Em là chủ nhà, không thể không gặp gỡ khách được.” Cố Quân Tường tử tế nói.
Thời điểm An Hạnh Nhi gật đầu.
Đôi mắt khẽ chuyển động.
Nhìn thấy An Tầm, người cứ nhìn chằm chằm vào mình cả đêm nay, bước ra khỏi đại sảnh.
An Hạnh Nhi đột nhiên vươn tay ôm cổ Cố Quân Tường.
Cố Quân Tường giật mình.
An Hạnh Nhi hiếm khi chủ động làm bất cứ việc gì.
Mà anh cũng hiếm khi làm gì với An Hạnh Nhi.
Đối với anh, loại phụ nữ trước sau như một không thay đổi, dù có ưa nhìn cũng không đủ hấp dẫn anh, anh ta luôn thích loại hoang dã, gợi cảm thậm chí là… bạo lực.
Cho nên nhìn anh đối với An Hạnh Nhi cư xử tôn trọng, nhưng thật ra chẳng qua là anh không có hứng thú mà thôi.
Chỉ có loại phụ nữ như An Hạnh Nhi mới nghĩ rằng anh yêu cô nên không tuỳ tiện đến gần cô.
Lúc này, bởi vì An Hạnh Nhi đột nhiên đến gần, trong giây phút đó trái tim của anh đột nhiên rung động.
An Hạnh Nhi áp lên má anh một nụ hôn.
Cực kỳ thân mật.
Khóe miệng Cố Quân Tường mỉm cười: “Hạnh Nhi, em vậy mà lại chủ động hôn tôi.”
Trên thực tế, hai người cũng không phải chưa từng hôn nhau.
Chỉ là lần nào cũng là anh chủ động.
Nhưng cũng chỉ hời hợt như chuồn chuồn lướt nước.
“Vì xin lỗi chuyện hôm nay, làm cho gia đình anh và em gái anh xấu hổ.” An Hạnh Nhi lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Anh không thích sao?
“Sao có thể được, em sờ thử xem nhịp tim của tôi đập nhanh như vậy rồi.” Cố Quân Tường đặt bàn tay nhỏ của An Hạnh Nhi lên trái tim mình.
Nó thực sự đập rất nhanh.
Đây là lần đầu tiên Cố Quân Tường có cảm giác rung động với An Hạnh Nhi.
Anh luôn coi cô như một công cụ để đạt được mục tiêu của mình trong cuộc sống.
Chỉ là một công cụ lót đường mà thôi.
Vì vậy, giây tiếp theo.
Anh không kìm được mà ghé sát má An Hạnh Nhi, hôn lên môi cô.
An Hạnh Nhi nhẫn nhịn.
Từ khóe mắt quét qua An Tầm, người như sắp nổ tung vì tức giận, nhìn cô ta xoay người bước vào đại sảnh.