Thỏa thuận như vậy.
An Hạnh Nhi cũng nói cho ba mẹ mình một tiếng, nhóm người đông đúc, top năm top ba đi tới Ngự Càn Vương Triều.
Môi trường bên trong vẫn khiến An Hạnh Nhi rất khó chịu.
Cô chịu đựng bước vào phòng riêng sang trọng.
Hạ Tư Tư đến sớm hơn một chút, bây giờ đã bắt đầu cầm micro hét lên.
Cô hát cũng không tệ lắm.
Dù sao thì bầu không khí cũng rất sôi động.
Chính là ngay khi mọi người bước vào, đều đã bị Hạ Tư Tư lan truyền, sau đó tự nhiên mà bớt đi rất nhiều cảm giác xa lạ.
Phải biết rằng, những người ở đây thật ra đều không thân thiết lắm.
Hạ Tư Tư rống xong một bài.
Thấy mọi người đã đến, cô bảo mọi người cầm cốc lên: “Trước tiên uống vì chúc mừng xum họp, chủ đề thì gọi là tuổi trẻ thật tốt.”
An Hạnh Nhi nhịn không được bật cười.
Thật là.
Tuổi trẻ thật tốt.
Cô đột nhiên trẻ lại mười tuổi.
Mười năm này cô có thể làm được rất nhiều việc mà kiếp trước chưa thể làm được.
“Cạn ly.” Hạ Tư Tư lớn tiếng hét lên.
Tất cả mọi người cũng bắt đầu nâng ly rượu uống.
Uống rượu xong.
Hạ Tư Tư đi chọn bài hát.
Tần Thạc cũng chọn mấy bài.
Hai người xảy ra chút tranh cãi: “Tần Thạc, anh cả ngày ở quán hộp đêm, anh còn chưa hát đủ sao?”
“Nói cứ như là cô không thường đến vậy.” Tần Thạc phản bác
“Đây không phải là tiệm của nhà anh sao? Anh không thể nhuờng tôi hả.”
“Nói cứ như ở đây là do cô tổ chức, tôi chỉ là cung cấp chỗ để hát, cô mới là chủ vậy.”
“Cho nên anh chả có chút phong độ đàn ông nào hết đúng không.”
“Có.” Tần Thạc nói: “Phong độ đàn ông của tôi chỉ dành cho A Ngôn nhà tôi.”
“Nhìn kìa nhìn kìa, tôi biết là hai người có gian tình mà.” Hạ Tư Tư vẻ mặt đã biết từ lâu rồi.
Tần Thạc cũng lười giải thích, nói: “Được rồi, anh đây cũng không lợi dụng cô, chúng ta chọn một bài rồi cùng nhau hát.”
“Cũng được, hát cái gì?” Hạ Tư Tư hỏi.
“Mối tình Hiroshima.”
“Con mẹ nó không phải là anh yêu thầm tôi chứ.” Hạ Tư Tư nghĩ gì nói đó.
Tần Thạc liếc xéo Hạ Tư Tư một cái: “Cô không biết người yêu khi hát bài này sẽ chia tay sao?”
“Thật sao?” Hạ Tư Tư nửa tin nửa ngờ: “Dù sao anh không yêu thầm tôi là được rồi, tôi là hoa đã có chủ.”
Tần Thạc dường như mỉa mai mà cười một cái.
Ngay lúc đó, rõ ràng đã liếc nhìn Tiêu Việt Duệ đang trầm mặc bên cạnh.
Tiêu Việt Duệ cũng chú ý tới ánh mắt của Tần Thạc mà nhìn sang.
Sau đó lại nhìn nhau với Hạ Tư Tư.
Hạ Tư Tư trực tiếp chuyển hướng chú ý.
Đúng lúc này, khúc dạo đầu của “Mối tình hiroshima” vang lên.
Hạ Tư Tư và Tần Thạc mới ngừng tranh cãi.
Cả hai hát một cách đầy tình cảm.
Trong phòng riêng, những người khác bắt đầu mời rượu lẫn nhau.
Bất kể mối quan hệ thế nào.
Đây là một buổi xã giao.
Mọi người đều phải giả tạo.
“Cậu ba Diệp, chúng ta cũng xem như là có duyên, Thanh thành lần đầu tiên chọn ra hai đại diện trẻ xuất sắc trong nhiều năm như vậy, chính là hai chúng ta, tôi mời anh một ly.” Cố Quân Tường chủ động mời rượu.
Trước mặt người ngoài, bất kể là ai, anh ta đều trông giống như một người khiêm tốn nhún nhường.
Diệp Thương Ngôn cũng không từ chối, anh cầm ly rượu lên, lúc này đột nhiên nhìn An Hạnh Nhi một cái: “Vợ chưa cưới của anh không uống cùng hả?”
Bình thường đều là “Cô An”, lúc này đột nhiên nói “Vợ chưa cưới”, sao cũng cảm thấy người đàn ông Diệp Thương Ngôn này có giọng điệu bất thiện.
An Hạnh Nhi ngay lập tức nhớ ra nụ hôn giữa cô và Cố Quân Tường trong khu vườn sau nhà cô.
Nhưng cô có cái gì phải chột dạ chứ.
Dù sao cũng chỉ là hôn nhân về mặt hình thức.