Cô ả còn đi lên chào hỏi, còn liếc mắt đầy ý vị với Phó Thụy Tuyết, nhưng đang tiếc Chu Phong Thanh ngó lơ, Phó Thụy Tuyết thấy cô làm thinh liền cũng làm thinh nốt.
Thẩm Giao Giao giậm chân quay về bàn, cô ta mời mấy nam sinh thuộc đội bóng rổ của trường đi ăn, Thẩm Giao Giao thuộc kiểu đóa sen trắng tinh khiết, bạch nguyệt quang của các anh zai.
Thấy mặt cô ta quay trở về có vẻ không vui, một nam sinh trong số đó hỏi:" Làm sao thế? Co chuyện gì không vui à ".
Thẩm Giao Giao mới cười ngọt ngào, trên mặt còn có chút bối rối:" Cảm ơn anh, cũng không có chuyện gì chỉ là em qua đó giả vờ chào hỏi bạn học, nhưng cô ấy lại giả vờ như không quen biết với em ".
Nói xong trong mắt còn long lanh ánh nước, khiến mấy nam sinh động lòng trắc ẩn an ủi cô ta.
" Cậu cứ kệ đi, mấy người như thế không xứng làm bạn đâu ".
" Đúng vậy đó, cậu vui lên đi, hôm nay chơi với tụi tớ xả láng luôn ".
" Ừm, cảm ơn mọi người " Thẩm Giao Giao lấy tay gạt đi mấy giọt nước mắt không hề có trên mặt rồi nói.
-
Bữa cơm này Chu Phong Thanh mới thực sự cảm thụ được thế nào là làm người khiếm khuyết một ngày.
Phó Thụy Tuyết chu đáo chuẩn bị hết cho cô tất cả mọi thứ, từ việc nhỏ như lấy chén, đũa, khăn tay, khăn lót, còn việc lớn là pha nước sốt, nhúng lẩu, nướng thịt cho cô.
Chu Phong Thanh chỉ việc ngồi tận hưởng ăn, có người hầu nhỏ thật tốt.
Phó Thụy Tuyết không biết mình đã trở thành người hầu của Chu Phong Thanh từ lúc nào, còn dung túng cho cô tùy ý sai bảo.
Gương mặt nhỏ lạnh lùng nghiêm túc ăn cơm, không biết là do khói nóng bốc lên nhìn không rõ hay là vì ăn ngon nên khiến khuôn mặt cô trở nên nhu hòa hơn.
Anh vui vẻ mà ăn lẩu, trong lúc ăn liền liên tục gắp thêm đồ ăn cho Chu Phong Thanh.
Chu Phomg Thanh càng ngày càng cảm thấy hài lòng với người này.
Ăn xong Chu Phong Thanh đứng dậy đi vệ sinh, tiện thể thanh toán luôn.
Làm một người vừa hào phóng vừa tinh tế chính là như thế đấy.
Cô cũng không thể để người bị mất trí nhớ trả tiền được đúng không?
Chu Phong Thanh quay về bàn ăn, liền thấy có cô gái đứng trước mặt Phó Thụy Tuyết ngỏ ý xin số điện thoại. Đúng lúc Chu Phong Thanh đi tới cô cũng không tỏ thái độ gì mà ngồi xuống, Phó Thụy Tuyết nhìn qua có chút buồn anh lại lịch sự nói với cô gái kia:" Tôi có bạn gái rồi " Nói xong liền hướng mắt về phía Chu Phong Thanh.
Cô gái kia có vẻ hơi xấu hổ, cúi đầu nói xin lỗi hai người rồi đi mất.
" Ban nãy, tôi lấy lí do đó để từ chối thôi, cô không phiền đấy chứ " Phó Thụy Tuyết có chút cẩn thận hỏi cô.
Chu Phong Thanh lại trả lời là: " Không sao, cứ tự nhiên ".
Tai Phó Thụy Tuyết nóng lên, cô có biết mình đang nói cái gì không thế!!
Nhìn vẻ thản nhiên của cô trong mắt Phó Thụy Tuyết hiện lên vẻ bất lực cùng cưng chiều.
Crush có EQ quá thấp thì phải làm sao? Online đợi!!
Đợi đến lúc đi dạo tiêu cơm, sẵn tiện phá sản cũng gặp trúng Thẩm Giao Giao, cô ả lại lần nữa tiến lên chào hỏi.
Nhỏ này không biết quê hả ta ơi.
Chu Phong Thanh tiếp tục ngó lơ, kéo Phó Thụy Tuyết đi qua hướng khác.
Thế mà cô lại bị chặn lại cơ đấy, đám nam sinh kia chỉ trích:" Sao cô không lễ phép gì hết thế, bạn học chào hỏi sao cô lại lơ người ta như thế ".
Nam sinh nói khá lớn cũng khiến nhiều người xung quanh chú ý đến, còn Thẩm Giao Giao thì bận nặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu.
" Ban nãy ở quán lẩu cũng vậy, người ta chào hỏi cô, mà cô lơ đi như thế, Thẩm Giao Giao khiến cô mất mặt đến vậy à?"
Không thiếu người bàn tán xung quanh, đều nói cô vô giáo giục lum la, 7749 cái kịch bản khác nhau.
Cũng không biết Thẩm Giao Giao bơm cho lũ não tàn này thứ gì nữa.
" Tôi không quen cô, còn chẳng biết cô tên gì, vì sao phải chào? Mọi người sẽ chào hỏi người mà mình không quen sao? " Chu Phong Thanh hờ hững nói.
" Nhưng cô ấy nói là quen biết cô -- "
" Một mình cô ta nói quen là quen chắc "
" Hai người chắc chắn quen nhau, nếu không thì Giao Giao chào hỏi cô làm gì chứ? "
" Ai biết cô ta có bệnh thầm kín gì không? " Nói đến đây Chu Phong Thanh liền ngừng lại, giống như đang suy nghĩ rồi nói:" Bệnh nghiện chào hỏi chăng?".
Lời này làm đám nam sinh á khẩu.
Móng tay của Thẩm Giao Giao đã bấm chặt vào da thịt từ lâu, nhưng cô ta không thể làm gì được ngoài việc giả vờ ủy khuất kéo tay áo của nam sinh nãy giờ đang bảo vệ cô ta:" Chắc có hiểu lầm gì đó thôi "
Nhưng ánh mắt cô ta tội nghiệp nhìn cô như thể Chu Phong Thanh ăn hiếp cô ta.
Quần chúng ăn dưa xung quanh một phe thì thấy Chu Phong Thanh không có gì sai, người ta đã khẳng định không quen biết rồi, phe còn lại thì bảo vệ Thẩm Giao Giao, đa số là mấy anh trai thích ra vẻ.
" Bạn gái tôi đã nói không quen là không quen, cậu cũng không phải là cô gái kia, lấy tư cách gì mà đứng từ đỉnh đạo đức chỉ trích bạn gái tôi chứ, nếu mấy người muốn tiếp tục nói, vậy thì gặp luật sư mà nói chuyện, tội này sẽ quy vào xúc phạm danh dự nhân phẩm người khác " Phó Thụy Tuyết luôn đứng chắn trước mặt Chu Phong Thanh, giọng nói đang thép vang lên như sấm rền khiến ai cũng phải e dè.
Chu Phong Thanh âm thầm giơ ngón like cho nô tì nhỏ, công suất làm việc quá được đi chứ hả.
Xúc phạm danh dự, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ.
Đám nam sinh kia cũng khựng lại, khí thêd làm gì như lúc ban đầu nữa, đã dính tới luật sự thì rất phiền phức.
Nữ thần cái gì giờ này nữa, bản thân là quan trọng nhất, đám nam sinh liền câm như hến bối rối nhìn nhau.
Quần chúng ăn dưa cũng bắt đầu lật mặt, bênh vực Chu Phong Thanh.
Thẩm Giao Giao che mặt chạy vào tít nhà vệ sinh.
Mọi người bu xung quanh cũng đã tản ra, Chu Phong Thanh cũng mặc kệ kéo Phó Thụy Tuyết đi mua đồ.
Dưới tầng trệt, có trưng bày xe hơn hãng Lexus, Chu Phong Thanh tiện tay mua luôn một cái.
" Có thể lấy xe ngay lập tức không? " Cô hỏi người quản lí.
" Cái này chúng tôi có dịch vụ nhận xe, blabla " Người quản lí nhân cơ hội quảng cáo, nói chung là không thể lấy xe ngay được.
Chu Phong Thanh thấy phiền phức đập thêm 5 vạn, thành công lấy được xe.
Phó Thụy Tuyết bị cái thao tác này làm cho kinh ngạc, anh bất giác cười.
...----------------...
Quốc Khánh vui vẻ.
Tui có lỗi chính tả nào thì mọi người báo tui với nhéee, xia xiàaaa.