Mộc Nghi ôm bụng cười khúc khích, Lãnh Hàn đỏ bừng mặt, ho ho vài cái hừm thành tiếng lớn, hôm nay tự nhiên Mộc Nghi lại nhắc đến chuyện xưa làm Hàn ngại ngùng? Vì chuyện mua hết cửa hàng băng vệ sinh đó, còn hùng hồn nói muốn thử trước mặt cô gái nhân viên. Khiến bao nhiêu năm, hắn chẳng bao giờ lui tới mua thứ gì của cửa hàng đó nữa.
Lãnh Hàn đưa tay gãi đầu nhìn Mộc Nghi đang mải mê tít mắt ngồi cười mở miệng.
- Em đừng nhắc lại nữa? Chuyện đó đâu có gì vui mà em cười
- Vui mà...nhưng em lại không ngờ anh và chú Elu lại không biết thứ ấy là gì? Còn muốn thử chung với em
Lãnh Hàn nghe xong khóe môi mỉm cười nhẹ từ từ nhích người lại xoa xoa đầu Mộc Nghi, giọng nói bình thản hí hửng đáp lại:
- Do lúc đó hai bọn anh ngây thơ, nhưng bây giờ dăm ba thứ ấy anh đã biết, mà vợ...mấy cái đó của em cũng dễ sử dụng như Durex của anh nhỉ?
Mộc Nghi nghe hắn xong nụ cười trên môi vuột tắt ngẩng mặt nhìn hắn chằm chằm xong thì vung chân đá vào người Lãnh Hàn một cái, làm Hàn ngã ngửa ra phía sau. Đúng là đồ biếи ŧɦái hóa sói mải không bao giờ sửa đổi được? Nghĩ gì mà lại đêm hai thứ đi so sánh chứ, Lãnh Hàn xịu mặt đau đớn, ngoi ngóp ôm lưng ngồi dậy leo lại lên giường, nụ cười trên môi nham hiểm
- Anh nói gì sai? Hai thứ ấy dễ dùng thật mà
- Anh muốn ra sofa phòng khách ngủ không? Hay qua phòng làm việc ngủ một tháng? Hửm
Mộc Nghi trừng mắt hỏi, từ hồi cô lấy Lãnh Hàn thì chức vị trong nhà, của cô cao hơn hắn, mọi việc cô mà nói thì Lãnh Hàn chỉ có gật đầu nghe răm rắp chẳng bao giờ dám nói lại...Lãnh Hàn cười cười lết lại chỗ cô, liền gối đầu lên chân Mộc Nghi nũng nịu
- Anh sai rồi mà? Anh không muốn ngủ ở ngoài đó đâu, lạnh lẽo và cô đơn lắm
Mũi nhăn mặt ọe...ọe vài cái rồi chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh nôn ói, Mộc Nghi và hai cặp vợ Elu và Khải Uy trố mắt nhìn ngạc nhiên khi trông thấy biểu hiện kì lạ đó của hắn.
Tầm 5 phút Lãnh Hàn từ nhà vệ sinh bước ra, sắc mặt tái nhợt cau mày hỏi: - Eo ôi? Buồn gì mà tanh vậy? Nghe thật khó chịu buồn nôn quá
- Cậu chủ muốn ăn gì không ạ...để tôi đi làm ngay
- Cho tôi mấy trái chanh chua đi, tự nhiên lại thèm chua
Hắn nói xong thong thả ngồi xuống ghế đợi, mọi người ai nấy nghe vậy trợn mắt nhìn nhau, ngạc nhiên lần đầu tiên bữa ăn sáng Lãnh Hàn lại muốn ăn chanh chua? Gớm, có phải nghe nhầm không vậy, Elu nhanh miệng hỏi lại tâm trạng rối bời khi thấy thái độ ngày một khác của hắn...nói thật dạo gần đây hắn thay đổi mà Elu cũng không thể nào theo kịp, là do tâm sinh lý của người già hay sao nhỉ? Mà Lãnh Hàn thì già cái nổi gì
- Mày bị hâm à? Mới sáng lại muốn ăn chanh cho chết, cháo cá ngon như vậy mà lại không chịu ăn đi
Anh lại có nhiều thay đổi lạ vậy chứ? Mau...mau đi theo em
Mộc Nghi vừa nói vừa kéo tay hắn đứng dậy, mọi người ai cũng gật đầu đồng tình tán thành việc nên đưa Lãnh Hàn đi khám lại đầu óc và sức khỏe, Lãnh Hàn dứt khoát không chịu nhưng sau một hồi cũng phải chịu thua cùng Mộc Nghi đến bệnh viện khám.
(...)
Tại bệnh viện lớn nhất thành phố? Khoa thần kinh
- Chào bác sĩ? Nhờ bác sĩ khám giúp chồng tôi
- Anh nhà có vấn đề gì?
- Dạ, anh ấy dạo gần đây thay đổi nhiều thứ lắm ạ
Mộc Nghi vẻ mặt lo lắng nhìn Hàn từ tốn nói, Lãnh Hàn thì cứ vô tư như không, hắn chả hiểu sao Mộc Nghi lại đưa hắn qua khoa thần kinh nữa? Bộ trưởng hắn bị khùng sao. Vị bác sĩ trạc tuổi gật đầu nhìn sang Lãnh Hàn lịch sự hỏi han
- Cụ thể như thế nào? Anh có thể nói không
- Tôi không bị sao cả? Ngoài việc buồn ngủ, thỉnh thoảng cáu gắt, nhạy cảm với các mùi thức ăn, mùi hương và thèm chua thôi mà? Bộ lạ lắm hả
Vị bác sĩ nghe vậy hiểu chuyện liên bật cười lớn, chỉ tay ra phía cửa, giọng nói vui vẻ: - Vậy anh phải sang khoa phụ sản rồi
- Ông điên sao? Tôi là đàn ông tự nhiên sang khoa phụ sản, là như thế nào.:))