Edit: Thuythuy2203
Beta: Ngân Nhi
“Đúng là tiện nhân thì muôn đời xứng đôi với cẩu mà!Lúc trước dùng chiêu trò cảm động như vậy, cái gì mà nữ thần cùng chàng trai quốc dân, lúc này nhìn lại, quả thật làm tôi vô cùng chán ghét, toàn bộ số cơm tối qua vừa ăn đều muốn ói ra luôn!”
“Quả nhiên là tiểu tam, tôi đã nói là đôi mắt này của tôi khônghề nhìn lầm mà!”
“Cảm giác tam quan đều tan nát, thật quá ác độc, khôngđược, tôi phải tắt ngay trang web để đi rửa mắt đây.”
một đám người chỉ mới đọc được chút tin tức thôi là liền cho rằng đây chính là chân tướng sự việc, dân mạng chạy đến blog Tạ Uyển công kích, mắng nhiếc không ngừng, lời lẽ vô cùng bẩn thỉu. May mắn Tạ Uyển rất ít khi lên blog, bằngkhông dù cô có năng lực chịu đựng siêu phàm đến đâu thìcũng không thể chịu nổi đống bình luận này.
Lúc này trên ban công, Úc Quý một tay cầm điếu thuốc, mộttay cầm di động nói chuyện cùng Úc Thịnh, “trên mạng thế nào rồi, em còn chưa xem.”
Úc Thịnh thấp giọng nói “Cậu xem trước một chút, Úc Vũ ra mặt làm nhân chứng, nói Vương Nhược Lam là vị hôn thê của cậu, còn Tạ Uyển là người thứ ba chen vào...”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị giọng nói lạnh lẽo của Úc Quý cắt ngang, “Quả nhiên những người nay không thể nuông chiều!” Úc Quý hung hăng rít một hơi thuốc, màu khói nhàn nhạt lượn lờ bay lên, “Muốn cho bọn họ một con đường sống, ai ngờ bọn họ hết lần này đến lần khác cố tình tìm đường chết!”
“Cậu bình tĩnh một chút.” Úc Thịnh xoa nhẹ huyệt thái dương,nói “Việc này không dễ làm, nếu cậu nổi giận lúc này thì càng có lợi cho bọn họ, nhất định sẽ nói cậu là vì Tạ Uyển nên mới vậy, đến khi đó cậu có phủ nhận như thế nào cũng khôngđược.”
“Yên tâm đi, em biết thế nào là chừng mực.” Úc Quý di mạnh điếu thuốc, lạnh lùng cúp điện thoại.
Trong phòng Tạ Uyển đang ngủ say, không hề hay biết bên ngoài đã long trời lở đất vì cô. Úc Quý đi đến phòng ngủ, nhẹnhàng đắp lại chăn cho Tạ Uyển, nhìn khuôn mặt Tạ Uyển đỏ bừng vì ngủ say, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Trước đây cô luôn che chở cho hắn, sau khi lớn lên, sẽ đến lượt hắn bảo vệ cô.
Vương Nhược Lam tuy là gia đình có chút khá giả, nhưng cũngkhông phải quá mức giàu có, từ sau khi quen Úc Vũ, chất lượng cuộc sống của cô ta mới dần dần đi lên. Cho tới khi côta phát hiện ra tất cả những thứ Úc Vũ có đều là do Úc gia chu cấp, Vương Nhược Lam liền động tâm.
Vương Nhược Lam có vẻ ngoài xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều ăn mặc theo hình mẫu đàn ông ưa thích nhất: thanh thuần ngây thơ, lợi dụng Úc Vũ để tiếp cận hai anh em nhà họ Úc. Nhưng Úc Thịnh tính tình lạnh lùng, cho tới giờ ngay cả nhìncô ta một cái cũng chưa từng, Úc Quý thì ngược lại, tuy rằng rất ít khi về nhà, nhưng mỗi lần gặp đều thấy nét mặt của Úc Quý vui vẻ tươi cười.
Vương Nhược Lam cảm thấy tuy rằng Úc Quý không cuồng nhiệt theo đuổi mình giống những người đàn ông khác, nhưng ít ra thì có vẻ thân cận được, vì thế cô ta ngụy trang thành người bị bệnh tim, mọi giây mọi phút tiếp cận Úc Quý, làm như thể mình yêu thầm Úc Quý đến tha thiết vậy. Nghĩ rằng cho dù Úc Quý có vì cô ta đáng thương mà cưới về, thì đó cũng là thắng lợi.
một năm không được thì hai năm, hai năm không được thìnăm năm, Vương Nhược Lam không tin trái tim của Úc Quý được làm bằng đá!
Nhưng mà kế hoạch trường kì của cô ta còn chưa kịp thựchiện thì đã bị Tạ Uyển chắn đường!
Vương Nhược Lam vốn tưởng có thể dựa vào Úc Vũ để thuyết phục Úc Quý, hoặc là chờ đợi Úc Quý chơi bời với Tạ Uyểnmột thời gian, nhưng thời gian ngày càng dài, cô ta lại nghe được tin Úc Quý chỉ một lòng duy trì mối quan hệ với Tạ Uyển.
Vương Nhược Lam rốt cục cũng không thể ngồi yên, Tạ Uyển kia là loại người nào? Ai nhìn cũng biết chỉ là một con hát để chơi bời mà thôi. Lại dám nhắm tới người của cô ta! Sau mộtthời gian dài suy nghĩ, cô ta mới nghĩ ra được một chủ ý hoàn hảo.
Vương Nhược Lam cố ý lấy tay che ngực, sắc mặt trắng bệnh khi được truyền thông quay tới, lại ám hiệu để Úc Vũ nói dối với đám phóng viên, cuối cùng đem thanh danh của Tạ Uyển bôi xấu. cô ta không tin, người của Úc Gia sẽ chấp nhận mộtngười con dâu như vậy.
“Nhược Lam, cậu yên tâm, tớ sẽ không để cho loại người bỉ ổi kia tiếp tục đắc ý.” Xem xong những tin tức trên mạng, Úc Vũ vui vẻ để điện thoại xuống, xoay người lấy cho Vương Nhược Lam chén nước, nói.
Vương Nhược Lam bất an co người vào trong chăn, nhỏ giọngnói: “Úc Vũ, bọn mình làm như vậy liệu có tốt không? Dù saoanh Quý cũng thật sự thích cô ta.”
“Cậu đó!” Úc Vũ thở dài, đem tay Vương Nhược Lam bỏ vào trong chăn nói: “Cậu quá lương thiện rồi, cô ta vừa nhìn đãbiết không phải loại tốt đẹp gì, tớ tuyệt đối không thể để chocô ta bước chân vào cửa Úc gia, cậu chờ xem, tớ nhất định sẽgiúp cậu thực hiện được nguyện vọng.”
“Cám ơn cậu, Úc Vũ.” Vương Nhược Lam nước mắt lưng tròng nhìn Úc Vũ, vẻ mặt cảm kích, “Cậu đúng là bạn thân nhất của tớ.”
Úc Vũ cười cười, đang định nói thêm gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, hai người cùng ngoái cổ nhìn lại, thấy người tới là Úc Quý.
Vương Nhược Lam kích động, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, “anh Quý, cuối cùng anh cũng tới thăm em,thật tốt quá!” Nước mắt cô ta lập tức tuôn rơi, dáng vẻ vô cùng hấp dẫn.
“Cậu cuối cùng cũng tới.” Úc Vũ bất mãn liếc nhìn Úc Quý mộtcái, khiển trách nói: “Cậu xem, Nhược Lam bị cậu biến thành cái dạng gì rồi, về sau đừng chơi bời nữa, kết hôn với Nhược Lam rồi sống thật tốt đi.”
Úc Quý không nói chuyện, chỉ dựa người vào khung cửa sổ nhìn hai người kia, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh như băng.Cho tới khi hai người kia phát run, hắn mới hầm hừ một tiếng, đứng thẳng người gọi: “Vương Nhược Lam.” Giọng nói lạnh lẽo như từ địa ngục truyền tới.
Vương Nhược Lam toàn thân cứng đờ, không nhịn được nhích lại gần Úc Vũ, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, “anh Quý, làm sao vậy?” Ngừng một chút, cô ta nghĩ rất có thể Úc Quý tới đây để hỏi tội, liền vội vàng cúi đầu khóc thút thít, “anhQuý, anh đừng giận em, là do truyền thông viết bậy...” Giọngnói cô ta điềm đạm đáng yêu, chẳng khác gì Bạch Liên Hoa.“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ căn bản không nói gì, thật đấy, em xin cam đoan!”
nói gần nói xa, cuối cùng lại trực tiếp đem trách nhiệm đẩy lên người Úc Vũ, nhưng Úc Vũ lại vô cùng ngu xuẩn, nghe khônghiểu ý của Vương Nhược Lam, vẫn ở bên cạnh an ủi cô ta, cònnói với Úc Quý: “Tôi có nói thì làm sao! Tạ Uyển kia vốn chính là hồ ly tinh còn gì!”
“Chị họ.” Vẻ mặt Úc Quý thì tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, nói “Tôi cảm thấy chị và Vương Nhược Lam đã tìm sai phòng bệnh rồi.”
Úc Vũ sửng sốt, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Úc Quý gọi cô ta là chị họ, lập tức mừng rỡ, nghĩ rằng Úc Quý đến đây để thỏa hiệp, vội vàng nói tiếp: “Phải, nhưng tiền của chị không đủ cho Nhược Lam ở phòng cao cấp, cậu mau mau bảo bác trai chuyển thêm tiền cho chị đi.”
Úc Quý nhếch môi, bước tới trước mặt Úc Vũ, cúi đầu nhìn thẳng cô ta, gằn từng chữ một: “không, tôi cảm thấy bộ dạng này của Vương Nhược Lam hẳn là nên ở phòng dành cho bệnh nhân tâm thần.”
Sắc mặt Vương Nhược Lam trở nên trắng bệch, Úc Vũ cuối cùng cũng hiểu được ý của Úc Quý, tay chân lập tức mềm oặt, phải hung hăng dùng móng tay bấm chặt vào da thịt mới miễn cưỡng trấn định được, nói: “Cậu, cậu đừng có đùa.”
“Chị họ thử một chút thì sẽ biết ngay là tôi có nói đùa haykhông.” Ánh mắt Úc Quý chợt lóe lên, lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhược Lam một cái, để lại ánh mắt khiến cho hai người kia kinh hồn bạt vía, sau đó sải bước dài đi ra khỏi phòng.