Edit: Thuythuy2203
Beta: Ngân Nhi
Tại bệnh viện tâm thần, Vương Nhược Lam điên cuồng bám vào cửa sắt vừa dày vừa nặng, cổ họng liên tục kêu gào: “Thả tôi ra ngoài, tôi không có bệnh, thả tôi ra ngoài, vị hôn phu của tôi chính là Úc Quý, nếu anh ấy biết các người nhốt tôi trong này, nhất định sẽ không tha cho các người đâu.”
Bên ngoài, hai nhân viên y tá vừa tán gẫu, vừa cắn hạt dưa, “Cậu xem, Vương Nhược Lam lại kêu gào rồi, tớ bắt đầu cho rằng Úc Quý chính là vị hôn phu của cô ta rồi đó.”
“Đúng là không biết chán.” Y tá kia phun hạt dưa trong miệng, hừ một tiếng nói: “đã nhiều ngày như vậy mà cô ta vẫn chỉ biết kêu đi kêu lại một câu, chậc chậc..”
“Tớ lúc đầu còn buồn rầu tại sao Úc Quý lại không cần Tạ Uyển, đi đính hôn với cô ta, náo loạn hồi lâu, thì ra hết thảy mọi chuyện là do cô ta tự nghĩ ra.”
“Lúc này thì nói Úc Quý là vị hôn phu của cô ta, không chừng về sau lại nói tổng thống Mỹ là chồng cô ta mất.”
Đột nhiên một y tá đứng lên, khinh miệt lườm về cánh cửa phòng Vương Nhược Lam quát lớn: “Câm mồm, ầm ĩ chết điđược.”
Vừa nghe thấy có người quan tâm mình, Vương Nhược Lam kêu càng kinh hơn: “Mau thả tôi ra ngoài, các người khôngbiết xấu hổ, dựa vào cái gì mà nhốt tôi lại! Tôi muốn đi kiện các người.”
Thanh âm của Vương Nhược Lam lúc này khàn khàn khó nghe, cho dù làm việc ở bệnh viện tâm thần này nhiều năm cũng khiến mấy y tá đều chịu không nổi, một người y tá buông hạt dưa trong tay xuống nói: "Kêu thêm vài người nữa, tiêm cho cô ta một mũi an thần, cứ làm ầm ĩ như vậy thậtphiền chết."
một đống y tá tay cầm dây thừng bền chắc mở cửa phòng bệnh, Vương Nhược Lam còn tưởng mình kêu la có tác dụng,đang định ra dáng đại tiểu thư, bỗng nhiên một y tá có thân hình đồ sộ to lớn đi tới, một tay đè cô ta trên giường, trong lúc ánh mắt Vương Nhược Lam hoảng sợ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, những y tá còn lại đã cùng nhau xông lên, nhanh chóng thuần thục dùng dây thừng trói Vương Nhược Lam lên giường.
“Các người buông tôi ra!” Vương Nhược Lam vùng vẫy kịch liệt, muốn thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây, lập tức bị mộtnhân viên y tá tính tình hung dữ vung một cái tát lên mặt: “ Câm miệng! Phiền phức chết đi được!”
Vương Nhược Lam bị tát sưng cả mặt, đau đến mức hai mắt đều đỏ lên.Vương Nhược Lam từ nhỏ đến lớn vô cùng tâm cơ, tính toán, vì thế cho dù bố mẹ cô ta có trọng nam khinh nữ thìVương Nhược Lam cũng chưa từng bị mắng, sau lớn lên bởi vì xinh đẹp, được nhiều đàn ông che chở, nên càng không phải chịu ấm ức, lúc này đột nhiên bị một người xa lạ tát, lập tức khiến cho cô ta giận đến run cả người, tay chân bắt đầu lạnh toát.
“Tôi đã nói cô ta không bình thường mà.” Y tá vừa vung tay tát Nhược Lam quay đầu nói với những người khác: “Mọi người nhìn xem, chân tay cô ta bắt đầu co rút, rất giống với bệnh động kinh, về sau mọi người quản lí cô ta nên chú ý, đừng để bị cô ta cắn, chẳng may cô ta mắc bệnh truyền nhiễm gì đó thì biết làm sao giờ!”
Những y tá còn lại nghe thấy lời này, lập tức lùi về phía saumột bước, đồng loạt mạnh mẽ gật đầu: “Đúng, sau này tuyệt đối không được đến gần cô ta!”
Y tá vừa tát Vương Nhược Lam nghe lời cam đoan này xong mới gật đầu, bảo hai người đè tay Vương Nhược Lam xuống, tự mình hung hăng đâm kim tiêm vào tay Vương Nhược Lam. Vì đây là bệnh viện tâm thần, nên thuốc ngủ được sử dụng có dược liệu cao hơn bình thường. Thuốc vừa vào người, Vương Nhược Lam chỉ vài giây sau liền chìm vào giấc ngủ.
một y tá thấy thế liền muốn giúp cô ta cởi trói trên người, lại bị một người khác ngăn lại,
“Đừng cởi, cứ để cô ta ngủ như vậy, bệnh nhân động kinh lúc lên cơn thế nào cậu cũng không phải là không biết.”
Y tá kia do dự một chút rồi gật đầu nói: “Được.” thật sự mấy năm trước ở bệnh viện này có một bệnh nhân động kinh để lại cho người ta ấn tượng vô cùng sâu sắc, làm cho nhóm y tá các cô chỉ cần nghe thấy ba chữ “Bệnh động kinh” là toàn thân rét run.
Cứ như vậy, ở bệnh viện tâm thần, mọi người đều cho rằng Vương Nhược Lam kia không những bị bệnh tâm thần, mà còn bị động kinh nữa, vì thế hàng ngày nếu không trói cô ta thì sẽtiêm thuốc an thần cho cô ta. một ngày rồi lại một ngày, tinh thần Vương Nhược Lam càng ngày càng bất ổn, tóc tai cô ta rối bù, khuôn mặt trắng xanh, bọng mắt còn lớn hơn mắt, thậm chí còn xuất hiện bệnh hoang tưởng, vừa nhìn là biết côta là một người bị mắc tâm thần nặng.
Từ lúc Vương Nhược Lam vào bệnh viện tâm thần, người nhàcô ta chưa từng một lần tới thăm. Sau đó nghe nói, toàn bộ gia đình Vương Nhược Lam đã rời đến thành phố khác, phóng viên lại được một phen náo động, đều nói cha mẹ Vương Nhược Lam vô cùng đáng thương, vì trong lòng thương tâm nên chỉ có thể rời đi, trong bảng tin cũng không hề nhắc tớimột chữ về tình trạng của Vương Nhược Lam lúc này.
Mà Úc Vũ cũng không tốt hơn. Từ khi mất đi trợ giúp kinh tế của Úc gia, những ngày tháng này của cô ta vô cùng gian nan, cha Úc Vũ bị liệt nửa người, mọi giây mọi phút đều cần người chăm sóc, không chỉ nấu cơm, bón thức ăn, còn phải dọn dẹp vệ sinh ố phẩm. Úc Vũ từ trước đến nay là tiểu thư xinh đẹp, làm sao làm nổi những việc này. một hai lần còn miễn cưỡng có thể chịu được, nhưng ngày qua ngày trôi đi, ánh mắt Úc Vũ nhìn cha mình còn mang theo cả sát ý.
Úc Vũ hận không thể giết chết người cha vô dụng đang liên lụy đến mình, cha đẻ thì có sao? Dù sao ông ta cũng chỉ làmột kẻ bất lực, không thể kiếm nổi tiền, còn phải dựa vào chính mình nuôi, cô ta tuổi đời còn trẻ, lại vô cùng xinh đẹp, tại sao phải đem tuổi xuân lãng phí cho một kẻ phế vật như này!
Úc Vũ càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, nhìn bô nước tiểu cùng phân của cha mình mà thống khổ không chịu đựng nổi, liền vơ hết tiền trong nhà rồi bỏ trốn!
Cho đến khi thi thể cha Úc Vũ bốc mùi hôi thối được hàng xóm phát hiện, cũng không thấy bóng dáng Úc Vũ đâu.
Những người kín đáo chê bai Tạ Uyển sau vụ việc lần trước, trải qua chuyện này liền không còn lời nào để nói. một người phụ nữ đến cha ruột mình còn mặc kệ, để cho cha ruột chết đói trên giường, thì lời nói sao có thể tin tưởng được?
Về sau, Tạ Uyển mới biết hóa ra trên mạng có chuyện liên quan đến mình, nhưng cô cũng không có cảm giác gì. trênthực tế thì dưới sự khống chế của Úc Quý, Tạ Uyển gần đây hầu như không hề được lên mạng.
Trải qua hai kiếp, Tạ Uyển bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý.
Fan thì đông như nước chảy, làm minh tinh phải học cách kiên cường. Hôm nay là fan của mình, nhưng ngày mai có thể vì chuyện của người khác mà mắng chửi thần tượng của mình xối xả. Nếu cô thật sự là người hay để bụng thì không biết đãchịu thương tâm bao nhiêu lần rồi, cứ đơn giản là không nhìn,không nghe, tập trung vào diễn xuất của mình, sống qua ngàythì hơn.