o
Lúc chờ đèn giao thông, xe dừng lại, tay Lục Hào bám thật chặt ở hông Huyền Qua, còn không tự chủ kéo áo đối phương.
Huyền Qua cầm tay Lục Hào, hỏi cậu, “Căng thẳng lắm à?”
Cảm giác tay được cầm lấy, ngón tay Lục Hào nhích tới nhích lui trong lòng bàn tay Huyền Qua, giọng nói truyền ra từ trong mũ bảo hiểm, ù ù không rõ, “Căng thẳng thì cũng không phải, chỉ là trong lòng rất hoảng. Em không nói rõ được rốt cuộc là cảm giác gì, cứ cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, nhưng em tính mấy quẻ lại không tính ra điều gì khác thường.”
“Ừ, đừng sợ, tới đó rồi xem lại”
“Vâng”
Dựa theo địa chỉ Tiết Phi Y gửi tới, Huyền Qua dừng xe trước một căn nhà kiểu Tây. Trong vườn có một cây đa rất to, Tiết Phi Y đang ôm tinh bàn đứng dưới tàng cây, nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm thì vung vẩy tay.
“Hai người tới rồi.” Giọng anh ỉu xìu.
Lục Hào cởi mũ bảo hiểm xuống xe, “Anh sao thế? Người khó chịu à?”
“Không phải khó chịu.” Tiết Phi Y thở dài, “Anh mất ngủ, thế mà anh lại bị mất ngủ!” Anh cực kỳ phẫn nộ, còn dùng nắm tay đập mạnh vào đầu mình, “Khổ thân tôi không cơ chứ, khó chịu quá.”
Trong một chốc Lục Hào cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể vỗ vai anh, “Rồi cũng sẽ ngủ được thôi.”
“Cũng đúng.” Tiết Phi Y dùng mặt cọ tinh bàn, bấy giờ mới lấy lại chút tinh thần, “Đi thôi đi thôi, ở ngay đây.”
Bởi vì khu vực vắng vẻ, gần đây không có ánh đèn, Lục Hào chỉ có thể loáng thoáng trông thấy căn nhà này xây bằng đá, tổng cộng bốn tầng, còn có sân thượng hình cung, rất đẹp.
“Nơi này cũng là khu vực của Ủy ban huyền thuật hả anh?”
“Đúng vậy, cơ bản thì mỗi thành phố đều có một chỗ như thế, giống như số một ngõ Nhật Nguyệt thành phố C ấy, ở đây là vườn đa, song phòng ốc đều cũ lắm rồi, tòa nhà này cũng phải xấp xỉ một trăm năm. Mấy người bà Long còn kiên quyết không tu sửa, bảo là cứ cũ kỹ thế này mới thể hiện được sự tang thương gian khổ của Ủy ban huyền thuật. Nhưng em không cảm thấy lạnh lẽo âm u à.”
Lục Hào gật đầu đồng ý.
Mở cánh cửa gỗ nặng nề ra, bên trong đèn đuốc sáng trưng, xem như xua tan chút cảm giác âm u lạnh lẽo.
Chung Hoài Nam đang ngồi trên ghế sô pha bóc cam, lấy tay vỗ lưng Dư Trường Sinh, tiện thể lau luôn, “Tiểu đồ đệ ơi, đồng bọn của con tới rồi kìa.”
Dư Trường Sinh nhìn cái tay dính đầy nước cam của Chung Hoài Nam, im lặng đưa hai tờ giấy ướt, nhìn Chung Hoài Nam lau ngón tay sạch sẽ, bấy giờ mới đứng dậy đi qua chỗ đám Tiết Phi Y.
“Không ngờ cậu còn tới sớm hơn bọn tôi đấy Dư địa chủ!”
“Sư phụ đói, nửa đêm không ngủ được, lái xe đi ăn khuya”
“Tiểu đồ đệ!” Chung Hoài Nam nghe xong không vui, “Sự thật như vậy thì đừng nói ra chứ, ta không cần thể diện chắc?” Ông lại đưa quả cam đã bóc vỏ, “Cho con này.”
Chờ Trường Sinh nhận lấy, ông lại tìm ba quả trong túi nilon đưa cho đám Lục Hào, “Mỗi đứa một quả, không cần giành.”
Lúc này có tiếng “Bộp” truyền tới, một lát sau, bà Long đi từ trên tầng xuống, “Bốn người các cháu đều tới à? Ta còn tưởng người trẻ tuổi đều ham ngủ, ngày mai nói cho các cháu biết kết quả là được.”
Bà lục túi, phát hiện trên người không mang theo đồ ăn, dứt khoát lấy một nắm kẹo từ trong đủ loại túi nilon trước mặt Chung Hoài Nam, phát mấy viên cho mỗi người.
“Long Mộc Đường, đó là của tôi! Tiều đồ đệ mua cho tôi!”
“Biết là của cậu rồi.” Bà Long ra vẻ ngạc nhiên nhìn Chung Hoài Nam, “Cậu cũng sắp năm mươi rồi còn giành với tiểu bối? Không sợ kẹo dính rụng răng à?”
Chung Hoài Nam nhấn mạnh, “Răng của tôi khỏe lắm, Trường Sinh có thể làm chứng!” Rồi nhìn về phía Dư Trường Sinh.
Dư Trường Sinh hết sức phối hợp, “Sư phụ mới đi khám nha sĩ, răng rất tốt.”
Bà Long không tiếp tục để ý tới ánh mắt khiêu khích của Chung Hoài Nam, bảo đám Lục Hào ngồi xuống.
Lục Hào bưng tách trà, mở miệng nói, “Kể từ khi cháu nhận điện thoại của anh Tiểu Tráng thì cứ cảm thấy hốt hoảng, như thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”
Nghe xong, bà Long lộ vẻ mặt thận trọng, gọi một người đi theo bà từ trên tầng xuống dặn dò vài câu. Thấy người nọ đi ra ngoài, bà mới bắt đầu nói chuyện xảy ra đêm nay, giọng điệu dịu dàng.
“Sau khi mang Triệu Thù về, bọn ta đã tra xét mối quan hệ kết giao mấy năm nay của cô ta, phát hiện những người từng tiếp xúc với Triệu Thù, không ít kẻ đều dính vào một số chuyện không hay. Mà thông qua thủ đoạn huyền thuật, cô ta sống rất tốt ở nhà họ Chúc, địa vị cũng cao. Nhưng cô ta làm việc kín kẽ không một lỗ hổng, cơ bản đều nấp phía sau người khác, rất khó tóm được cái đuôi.”
“Lúc đầu bất kể hỏi cái gì, cô ta đều bảo không biết, số mệnh của cô ta cũng được ngụy trang rất tốt, ngay cả ta cũng bị lừa. Sau đấy ông Vũ của các cháu làm mấy cái trận pháp, tốn rất nhiều thời gian, cô ta mới mở miệng”
Nói xong, bà Long cho Lục Hào một viên kẹo sữa, “Mười bảy năm trước, cô ta đã bắt đầu tiếp xúc với Lục gia. Khắc văn phong ấn ở mắt trái của cháu chính là cô ta cho Lục gia. Đồng thời, cô ta cũng định lôi kéo Tưởng gia nhưng không thành công, thế nên khi Tưởng Thiền Sơn còn nhỏ, cô ta đã ly hôn với Tưởng Mật, gả cho người chồng bây giờ là Chúc Xương Lâm. Lớp thân phận này cho phép cô ta thuận lợi làm thí nghiệm khắc văn.”
“Thí nghiệm?” Lục Hào hơi kinh ngạc.
“Phải, chính là thí nghiệm.” Giọng điệu của bà Long cũng khá nặng nề, “Cô ta bảo là nhận được nhiệm vụ đó là thí nghiệm các loại khắc văn, những khắc văn có sức mạnh to lớn đó cơ bản đều đã thất truyền.”
Lục Hào nhíu mày, “Vậy những tờ giấy khắc văn bà ta cho Tưởng Thiền Sơn cướp mệnh cách của người khác, cũng là thí nghiệm ạ?”
“Đúng thế.” Bà Long gật đầu, “Cô ta thông qua phương pháp đó, xác định rốt cuộc khắc văn có thể đạt tới mong muốn của mình hay không.”
“Kết quả bởi vì con trai mình mà bà ta không cẩn thận bị lộ tẩy.” Tiết Phi Y sờ cằm, “Đột nhiên cháu cảm thấy, là chúng ta quá may hay là bà ta quá xui xẻo? Ẩn nấp hai, ba mươi năm, vậy mà lại bị chúng ta bắt được.”
Bà Long cũng cười, “Đúng vậy, có điều kẻ đứng đằng sau kia đều đã động tay động chân trên người chúng, Triệu Thù suýt nữa cũng chết, là thủ đoạn lão Vũ suy đoán.”
Lại hàn huyên vài câu, Lục Hào hơi do dự mở miệng, “Bà Long ơi, cháu có thể đi gặp Triệu Thù không ạ? Cháu có chuyện liên quan đến Lục gia muốn hỏi bà ta.”
“Đi đi, nhưng phải cẩn thận đấy, người đàn bà đó rất thông minh”
Triệu Thù bị giam trong một căn phòng trên tầng ba, Lục Hào cùng Huyền Qua mở cửa đi vào, đi được hai bước bỗng dừng lại. Cậu nhìn nét vẽ màu vàng lấp lánh trên mặt đất, hai giây sau mới kịp phản ứng, cậu lại trông thấy trận văn. Ngón tay Lục Hào vô thức sờ lên viên đá màu đen trên cổ tay, vẻ mặt không có gì thay đổi, giương mắt nhìn về phía người trong phòng.
“Là cậu à.” Triệu Thù ăn mặc sạch sẽ, xõa tóc, đầu tựa vào lưng ghế, lộ điệu bộ rất ung dung, so sánh với ngày đó cứ như thay đổi thành một người khác, song từ giọng nói vẫn nghe được cảm giác suy yếu không che giấu.
“Là tôi.” Lục Hào đứng bất động tại chỗ.
“Cậu muốn biết cái gì? Tôi nghĩ đã, nghĩ đã.” Triệu Thù thích thú nhìn Lục Hào, “Cậu chính là Lục Hào ra đời mười chín năm trước hả? Vậy, nếu tôi đoán không lầm, cậu muốn hỏi chuyện của Ly Hỏa Phù Minh bàn?”
Lục Hào không nói gì.
“Dù sao cũng bị mấy người bắt rồi, cho dù tôi sống sót trở về cũng bị kẻ kia giết chết.” Triệu Thù bật cười, mang vẻ mặt dửng dưng, nói thẳng.
“Tôi không biết Ly Hỏa Phù Minh bàn của cậu bị Lục Minh Đức mang đi đâu, lão quái sư gà mờ ấy, đây có lẽ là lần lão tính chính xác nhất, cố gắng đổi địa điểm mấy thứ đồ tốt của Lục gia, kết quả lão vừa chết thì không ai tìm được thật”
Lục Hào xoay người định rời đi, tiếp đó lại nghe thấy giọng của Triệu Thù vang lên, tốc độ nói nhanh hơn nhiều, “Sao lại đi thế? Vất vả lắm mới có người nói chuyện với tôi mà.”
Triệu Thù duỗi thẳng chân, như thể đang nói chuyện phiếm, “Tôi và Lục Minh Đức tiếp xúc bao năm, con người lão ta rất cảnh giác, ham muốn kiểm soát mạnh, không cho phép chuyện không như ý dù là nhỏ nhất. Đã thế còn toàn tâm toàn ý muốn phục hưng Lục gia đến sắp phát rồ.”
Lục Hào quay đầu, “Bà muốn nói gì?”
Triệu Thù bật cười, sửa sang tóc mình, “Tôi muốn nói là, vật quan trọng như Ly Hỏa Phù Minh bàn, chắc chắn lão sẽ không đưa đi quá xa, xa quá lão sẽ không yên tâm.”
Có một suy nghĩ nảy ra trong đầu, Lục Hào không nói nữa, cùng Huyền Qua đi thẳng ra cửa.
Đi ra khỏi căn phòng đó, tốc độ dưới chân của Lục Hào rất nhanh, cảm giác hoảng hốt đó không hề thay đổi, khiến cậu cảm thấy bất an.
Lúc xuống tầng hai, đúng lúc cậu gặp Chung Hoài Nam đi lên tầng.
Trông thấy cậu đi xuống, Chung Hoài Nam cười ha hả, “Ban nãy Long Mộc Đường còn lo cho cháu, bảo là sao cháu vẫn chưa xuống, có khi nào lại tìm chỗ lén khóc rồi không.”
Lục Hào nói hơi vội, “Cháu cảm thấy Triệu Thù có đường lui, thái độ của bà ta rất kỳ quái ——” Đúng lúc này, dưới chân rung dữ dội, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, nóc nhà đột nhiên nứt thành một cái khe, cột nhà và tường đá vỡ tan tành, kéo theo sức nặng ngàn cân rơi xuống.
Thời gian chỉ có mấy giây, Lục Hào đã phát hiện Huyền Qua ngay lập tức che chở cả người cậu dưới thân.
Lục Hào phản ứng cực nhanh, ép bản thân bình tĩnh lại, trực tiếp tụ khí làm rách đầu ngón tay mình, sau đó cấp tốc vẽ khắc văn giữa không trung. Một giây sau, hoa văn màu vàng thành công ngưng tụ rồi mở rộng, tạo thành một màn ánh sáng, trực tiếp che phủ ba người ở bên trong.
Chung Hoài Nam ngạc nhiên nhìn Lục Hào vẽ khắc văn từ hư không, thu tay về.
Cả tòa nhà kiểu Tây bốn tầng đều sụp đổ như có động đất, bốn bề bị vùi lấp hoàn toàn. Sau khi ngừng sập, chỗ ba người Lục Hào đứng cũng tạo thành một vòng bảo hộ hình bán cầu, không gian không lớn nhưng đủ kiên cố.
Vẻ mặt của Chung Hoài Nam trở nên nghiêm túc, đầu tiên, ông cầm kiếm gỗ liên tục chấm ba cái trên mặt đất. Lục Hào lập tức phát hiện, ở ba điểm đó, phân biệt xuất hiện ba luồng khí xoáy, luồng không khí trong vòng bảo hộ giống như di chuyển đi lên.
“Tiền bối Chung ơi, đây là?”
“Là hệ thống tạo oxy chăng? Nếu không thì tí không gian thế này, chả mấy chốc mà thiếu oxy.” Chung Hoài Nam lại ôm kiếm vào lòng, “Căn nhà này đã sập hoàn toàn rồi, nhưng ta vừa mới thử, không gian giống như bị ngăn cách, ta không cảm giác được vị trí của tiểu đồ đệ. Ôi trời, chẳng biết là do ai làm nữa.”
Nói rồi, ông ngồi khoanh chân trên đất, loay hoay cái điện thoại, “Điện thoại cũng không có tín hiệu.”
Bị sự bình tĩnh của Chung Hoài Nam lây nhiễm, Lục Hào và Huyền Qua cũng ngồi xuống đất. Lục Hào hơi sốt ruột, “Không biết mấy người bà Long thế nảo rồi.”
“Lúc ta đi lên, Long Mộc Đường đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại, tiểu đồ đệ đang nghiêm túc bóc cam, Tiểu Tráng thì đứng bên tườngxem ảnh cũ, tuy sự việc rất bất ngờ nhưng bọn họ có lẽ đều có thể tự bảo vệ mình”
Lục Hào gật đầu, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xung quanh yên lặng quỷ dị, không hề có tí tiếng vang, không gian chật chội càng khiến người ta cảm thấy bức bối. Chung Hoài Nam cũng dần trở nên nôn nóng, ông đổi tư thế ngồi, “Lục Hào à, cháu tính một quẻ xem, bao lâu thì chúng ta có thể ra ngoài?”
“Tượng quẻ không rõ lắm.” Lần thứ năm Lục Hào thu tiền xu về, lại dùng Mai Hoa dịch số nhưng vẫn không thấy rõ.
“Thôi bỏ đi.” Chung Hoài Nam lấy ra một bao hạt dưa từ túi áo, đặt ở giữa, “Nào nào nào, giết thời gian.” Ông cắn mấy hạt, giọng điệu không giống như mọi khi, “Các cháu có thấy xung quanh yên tĩnh quá không?”
“Vâng, đúng là yên tĩnh quá.” Lục Hào gật đầu. Khắc văn của vòng bảo hộ trên đầu tỏa ra ánh sáng nhạt, khiến lòng người dễ chịu hơn.
“Chúng ta kể chuyện đi, không thì ta lại cảm giác sắp mắc chứng sợ hãi không gian kín rồi”
Lục Hào và Huyền Qua liếc nhìn nhau, nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Chung Hoài Nam bất thường.
“Ta là trưởng bối, ta kể trước nhé.” Chung Hoài Nam cúi đầu nhìn kiếm gỗ đặt trên đùi, một lúc lâu mới mở miệng nói, “Có phải Trường Sinh từng nói cho các cháu, sư mẫu nó là một cây kiếm gỗ không?”
“Vâng, anh Trường Sinh từng kể ạ.” Lục Hào căng thẳng, không nhiều lời.
Chung Hoài Nam im lặng nhìn chung quanh, “Nói tới đây, ta cũng đã từng gặp tình huống như hiện tại rồi. Nhưng lần đó là sập hang núi, nguy hiểm hơn bây giờ nhiều lắm, suýt chút nữa thì ta chết ở đó. Ngẫm lại, khi ấy ta bao nhiêu tuổi nhỉ, lớn hơn cháu vài tuổi thôi.”
Lục Hào thưa một tiếng, biểu thị mình đang nghe.
“Lần trước ta đã nói với cháu, ta cũng từng có khí linh đúng không?” Thấy Lục Hào gật đầu, ông nói tiếp, ngữ điệu rất nhẹ nhàng, “Hồi còn bé ta ký huyết khế với một thanh kiếm, Lạc Thủy Quân Thiên kiếm, cái tên vô cùng khí phách, ta còn tưởng khí linh của nó là một người đàn ông vạm vỡ cao hai mét cơ.”
“Thực tế thì sao ạ?”
“Thực tế hoàn toàn không phải, A Lạc đứng thẳng cũng chỉ tới được cổ ta, gầy lắm, mặt cũng nhỏ xíu, cười lên còn có lúm đồng tiền. Bởi vì chưa ngưng tụ thành thực thể thế nên lần nào cũng thích bay lên cao, giả vờ mình cao hơn ta.” Ông nói rồi nở nụ cười.
“Quái bàn của cháu, ngũ hành bát quái thuộc Ly Hỏa, Thương Mộc Cửu Tinh bàn của Tiểu Tráng là Tốn Mộc, A Lạc nhà ta thuộc Khảm Thủy, tính cách rất mềm mại, chưa bao giờ nổi giận”
Ông vừa nhớ lại vừa nói, tốc độ hơi chậm, “Thật ra cũng không phải là mềm mại, mà là lơ mơ, luôn cho rằng mình giống ta, kết quả không cẩn thận sẽ bị gió thổi bay. Nhưng em ấy ngoan lắm, sau khi bị gió thổi tới chỗ không biết sẽ đứng tại chỗ chờ.”
“Lần nào ta lần theo cảm ứng của huyết khế, tìm được em ấy, em ấy đều nói với ta rất nghiêm túc, anh tới rồi à Hoài Nam. Sau đó lại chân thành xin lỗi, bảo lần sau nhất định sẽ chú ý. Nhưng chẳng lâu sau lại bị gió thổi bay, không bao giờ nhớ”
Tay ông vuốt kiếm gỗ trên đùi, chân mày khóe mắt đều là ý cười, “Nhưng ta đoán, đối với em ấy đây là một trò chơi rất vui, luôn làm ta đi tìm em ấy không biết mệt, lần nào bị tìm được cũng sẽ vui vẻ mấy ngày.”
Im lặng một lúc, Chung Hoài Nam chỉ kiếm gỗ, nói với Huyền Qua và Lục Hào, “Thanh kiếm gỗ này là ta tự làm đấy, đẹp không? Bởi vì thanh kiếm Quân Thiên kia đến cả chuôi kiếm cũng chẳng để lại. Lúc ấy ta bị kẹt trong ngọn núi sập, gần như suýt chết. Cũng không biết em ấy nghĩ gì mà nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc dùng mạng mình để cứu mạng của ta. Trước khi biến mất, còn bảo ta chờ em ấy, em ấy nhất định sẽ trở về.”
Khóe miệng Chung Hoài Nam cười nhẹ, nhưng cười không nổi, “Ta tin em ấy, mặc dù ta biết em ấy lừa mình.”
Lại im lặng.
Chung Hoài Nam hòa hoãn cảm xúc, nhắm mắt lại, “Chờ ta xác định kiếm mất thật, A Lạc cũng không thấy đâu, ta bèn đi tìm gỗ, làm thanh kiếm gỗ này. Ngoài chất liệu khác, còn lại đều giống kiếm Quân Thiên, à, có một cái khác nữa là, trong này không có A Lạc.”
“Dù sao miếng gỗ này cũng không mục được, ta định bụng chờ sau khi ta chết rồi thì mang xuống mồ, như thế cho dù một hai trăm năm, hay là một hai ngàn năm sau, A Lạc trở về thật thì cũng có thể biết, ta vẫn luôn chờ em ấy, chết cũng không bỏ được”