o
Mấy ngày sau đó, Lục Hào vẫn còn đang suy nghĩ “bước ngoặt” mà tượng quẻ nói rốt cuộc là cái gì.
Bên ngoài mặt trời đã ló dạng, Lục Hào ôm gối nằm lỳ trên giường, “Rõ ràng đã hồi tưởng rất nhiều lần, ngày ấy chạm mặt tiền bối Dịch, lúc ăn cơm, tiền bối Dịch nhận ra mai rùa.” Cậu giơ cánh tay lên, nhìn hòn đá nhỏ màu đen đeo trên cổ tay, thì thào, “Hay đây chính là bước ngoặt?”
“Nhưng mai rùa và linh tủy có quan hệ gì, tại sao lại là bước ngoặt?” Lẩm bẩm một lát, Lục Hào lại trở mình, cậu cứ đùn tới đẩy lui như thế trên giường, tóc tai cũng rối bù, áo dúm dó, lộ ra một phần eo mảnh mai trắng nõn.
Huyền Qua đang thay quần áo, vừa cởi cúc vừa đi về phía giường, vẫy tay với Lục Hào, “Mèo con”.
“Dạ?” Lục Hào ôm gối nghiêng người nhìn hắn, “Sao anh?”
“Hôm nay định ở nhà tổng vệ sinh à?”
“Vâng, thời tiết tốt.” Lục Hào chậm rãi nhúc nhích, lê đầu tới bên mép giường mới dừng lại, nằm ngửa nhìn Huyền Qua, “Buổi chiều em tới quán tìm anh.”
“Ừ.” Huyền Qua nhìn cái gối cậu ôm vào lòng mặc áo sơ mi của mình, bỗng quỳ một chân xuống, sờ gương mặt cậu.
Lục Hào được sờ đến thoải mái, bật ra giọng mũi, cọ vào lòng bàn tay Huyền Qua, sau đó tự giác nhắm mắt lại.
Nhìn lông mi cậu run run, Huyền Qua cười hôn lên, lại dịu dàng sờ cổ và xương quai xanh của cậu, phía trên còn có dấu hôn hồng nhạt, giống như màu nhạt vẽ trên sứ trắng tinh tế.
Hôn mấy phút, Huyền Qua cắn môi Lục Hào, kề môi nói với cậu, “Mèo con ngoan, nếu em không đi thì tôi cũng không muốn đi.”
Lục Hào mở mắt ra, đưa tay đẩy mặt Huyền Qua, “Đi nào, ông chủ Huyền cố lên!”
Chờ Huyền Qua ra cửa, Lục Hào chợt cảm thấy việc nằm trên giường thật vô nghĩa, cậu xoay người rời giường rồi bắt đầu tổng vệ sinh.
Lột hết ga giường vỏ chăn bỏ vào máy giặt, ấn khởi động, lại cầm cây lau nhà đi quét dọn gầm giường. Bỗng Lục Hào nghe thấy tiếng “Lạch cạch”, như thể có cái gì đó chuyển động trên sàn nhà, cậu dừng tay, để cây lau sang bên cạnh, nằm sấp trên đất với tay ra nhặt.
Lấy ra mới phát hiện là một chiếc cúc trên áo Huyền Qua.
Lục Hào nháy mắt nhớ ra, trước đó lúc lái xe trên đường trở về Huyền Qua từng nói, chắc là cúc áo rơi trong nhà. Nhưng hôm ấy cậu đang chờ Huyền Qua đi lấy xe, giữa chừng Huyền Qua lại quành về nói chuyện với cậu, rõ ràng cậu đã thấy trên áo đối phương không thiếu cúc.
Lẽ nào hoa mắt thật?
Không hiểu sao lại hơi hoảng hốt, Lục Hào thuận tay bỏ chiếc cúc vào túi. Sau khi dọn gầm giường xong, cậu cầm khăn và báo đi lau kính, song không tài nào tập trung nổi, lúc trèo lên khung cửa lau kính tí nữa thì giẫm hụt.
Lúc này, điện thoại để trong túi quần đổ chuông, Lục Hào ném khăn qua một bên, ấn nghe, “Tiểu Tráng à?”
Giọng Tiết Phi Y truyền tới rất nhanh, “Bây giờ em có bận không?” Ngữ điệu rất cẩn thận.
“Em không.” Lục Hào ngồi luôn trên bệ cửa sổ, hai chân duỗi thẳng, nhìn cảnh sắc khu chung cư qua rào bảo vệ, ánh nắng chói mắt rọi xuống, có thể thấy rõ hoa mai và hải đường.
“Tiểu Lục Hào ơi, anh nghĩ chắc mình gặp phải chướng ngại về tâm lý và tình cảm rồi, giờ anh bỏ Đại Thanh Hà ở nhà, một mình chạy xuống tầng gọi cú điện thoại này”
Đây là đang trách Thanh Hà đấy hả? Nghe thấy ngữ điệu thấp thỏm và căng thẳng của Tiết Phi Y, Lục Hào cũng nghiêm túc, “Chướng ngại gì? Xảy ra chuyện gì sao anh? Nghiêm trọng lắm hả?”
“Gần gần thế, dù sao anh đã mơ thấy Đại Thanh Hà mấy ngày liền rồi.” Giọng điệu của Tiết Phi Y uể oải và buồn bực.
Lục Hào lấy làm lạ, “Trước kia chẳng phải có khoảng thời gian ngày nào anh cũng mơ ấy anh ấy hả? Chính là cái lần anh hỏi em đã mơ thấy dự báo bao giờ chưa ấy.”
“Thì đúng là thế, nhưng bản chất cái này thì khác! Lần trước anh mơ thấy Thanh Hà, nhưng anh ấy mặc quần áo, đến mặt còn chả cho nhìn, nhiều nhất là thấy được lòng bàn tay.” Anh dừng lại, nửa câu sau nói rất nhanh, “Nhưng lần này mơ thì đều là không mặc quần áo!”
Rồi anh lại nhỏ giọng thì thầm, “Xong xong, lại muốn xịt máu mũi rồi, không được nghĩ không được nghĩ! Thanh tĩnh vô vi thanh tĩnh vô vi…”
Lục Hào cầm điện thoải, bỗng chẳng biết phải trả lời anh thế nào, dù sao cậu cũng không kinh nghiệm kiểu này.
“Em từng mơ thấy kiểu vậy bao giờ chưa Tiểu Lục Hào?”
“Em chưa.” Lục Hào đổi một bên nghe, cố gắng uyển chuyển hơn, “Thế ở trong mơ anh… làm những gì?”
Tiết Phi Y ấp úng ậm ừ hồi lâu, mới nhỏ giọng nói ra ba chữ, “Ịch ảnh á.”
“…”
Im lặng.
Có thể là vò đã mẻ chẳng sợ rớt, Tiết Phi Y tìm lại được chức năng ngôn ngữ của mình.
“Dù sao cảnh mơ mỗi ngày mỗi khác, nhưng chủ đề thì lại giống, anh đặt Đại Thanh Hà không mặc quần áo ở dưới thân, như thế này thế nọ rồi thế chai. Chắc là bởi đau quá nên ảnh còn khóc nữa, ôi, đến cả khóc mà cũng đẹp như vậy!”
Ở đầu dây bên kia, Tiết Phi Y nhấc chân giẫm lên mép bồn hoa, mặt đo đỏ, bứt cái lá trong tay, “Nhưng anh ở trong mơ ý chí vô cùng sắt đá, Thanh Hà có khóc, khóc nữa anh cũng không dừng lại.”
Anh chưa kể là mình còn vỗ mông Thanh Hà “Bốp bốp”, bắt đối phương gọi ba ba, mông Thanh Hà cũng bị tét đỏ, nhưng đã tay lắm luôn. Mà sau đó Thanh Hà thật sự khóc gọi “Ba ba”, nghe xong người anh muốn nổ tanh bành.
Tại sao chỉ là mơ thôi vậy!
Nhưng anh vẫn phải giữ thể diện, cho dù là đồng bọn với Tiểu Lục Hào thì cũng không thể miêu tả cảnh đó ra ——anh muốn âm thầm vui vẻ, lặng lẽ nhớ lại.
Cảm thấy hướng đi của chủ đề sai sai, Lục Hào cố gắng chuyển về, “Chắc đây không phải chướng ngại tâm lý và tình cảm đâu. Phải nói là,” cậu nghĩ từ, “Mộng xuân.”
Tuy cậu tưởng tượng hình ảnh Tiết Phi Y miêu tả, thấy cảnh đó có vẻ không hài hòa.
“Đệt đệt!” Tiết Phi Y bừng tỉnh hiểu ra, chiếc lá trong tay bị bóp nát, hai mắt tỏa sáng, đảo tròn tại chỗ, “Đúng thế, chẳng phải là mộng xuân trong truyền thuyết còn gì?” Nói xong lại cười ngu.
“Đúng, chính là——“ hai chữ sau còn chưa nói ra, Lục Hào đã nghe thấy trong loa truyền tới giọng Tiết Phi Y, hơi bối rối, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh.
“Đại Thanh Hà? Anh… sao anh lại xuống đây? Mộng xuân? Mộng xuân gì cơ, chắc chắn là anh nghe nhầm rồi, tôi còn chưa trưởng thành mà, làm sao mà chém gió mấy cái chủ đề bị hạn chế này được…”
Sau đó điện thoại bị cúp.
Hai phút sau, có tin nhắn Tiết Phi Y gửi tới, “Trớ trêu bị bắt tại trận, nhưng hoàn mỹ qua cửa, Đại Thanh Hà không hề nghi ngờ tí gì luôn, tiểu đồng bọn đừng lo! Em đúng là người thầy cuộc đời của anh, lần sau cùng ăn cơm nhé!”
Lục Hào cười, cơ mà cậu cứ cảm thấy, Thanh Hà khẳng định không chỉ nghe được hai câu sau. Nhớ tới dáng vẻ lạnh nhạt của Thanh Hà, chắc là… không sao đâu nhỉ?
Cậu tắt luôn di động, cầm khăn chuẩn bị tiếp tục lau cửa sổ, bỗng liếc thấy Huyền Qua ở dưới tầng, đang đứng trên bãi cỏ gọi điện thoại. Hình như hắn nói vài câu gì đó rồi cúp máy rất nhanh, đi tới một đường nhỏ khác, lát sau không thấy nữa.
Lục Hào cảm thấy kỳ lạ, tuy con đường đó cũng có thể đi ra cửa nhưng bọn họ cơ bản không đi bởi vì là đường vòng. Mà Huyền Qua rất ít khi gọi điện thoại, đôi khi Lục Hào có cảm giác, liên hệ giữa Huyền Qua và xã hội loài người dường như cũng chỉ có cửa tiệm Cẩm Thực.
Cực kỳ bất thường.
Ở cửa truyền tới tiếng động, Lục Hào vô thức liếc nhìn điện thoại, gần hai mươi phút trôi qua.
Huyền Qua mở cửa đi vào.
Lục Hào nhìn sang, “Anh về rồi à?”
“Ừ, nhớ em.” Huyền Qua tiện tay đóng cửa, đi tới bên cửa sổ, “Sao lại ngồi trên bệ cửa sổ vậy? Không lạnh à?”
“Hôm nay có nắng.” Thấy Huyền Qua đưa tay qua, Lục Hào nhảy thẳng từ trên bệ cửa sổ vào lòng hắn, dán vào làn da ở cổ đối phương ngửi ngửi, rất quen thuộc, còn có mùi thuốc lá bạc hà thoang thoảng.
“Mèo con biến thành chó con rồi?” Huyền Qua bật cười, nâng cậu ôm lên ghế sô pha, “Để tôi lau kính cho, em nghỉ ngơi một lát đi, mèo con nhà ta mà ngã xuống thì làm sao đây?”
Rồi hắn cũng ngồi trên ghế sô pha, áp hai tay Lục Hào vào cổ mình sưởi ấm.
Lục Hào “Ừm” một tiếng, đột nhiên hỏi, “Ban nãy anh đi đường nào về thế?”
“Đường bình thường mình hay đi, nhưng là lái xe, xe tôi đỗ luôn dưới tầng, lát nữa lau kính xong thì tôi về quán.” Hắn thuận tay đút một quả táo tàu vào miệng Lục Hào, “Ngoan.”
Lục Hào nằm sấp trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng Huyền Qua, tư duy hơi loạn.
Quần áo giống nhau, hình thể và động tác cũng giống nhau, đã vậy còn là Huyền Qua cậu khó nhận nhầm nhất. Nhưng nếu Huyền Qua đi đường khác về, giữa chừng còn nán lại lâu như thế, vì sao không nói cho cậu? Còn muốn… lừa cậu?
Không, Huyền Qua sẽ không lừa cậu, chắc chắn sẽ không.
“Mèo con”
“Dạ?” Lục Hào ngồi xuống sô pha thì thấy Huyền Qua đứng trên bệ cửa sổ, vẫy tay với mình, miệng còn ngậm điếu thuốc. Tay hắn giữ nóc khung cửa sổ, đứng khuất sáng, hoàn hảo đến vô thực.
Lục Hào lại gần, Huyền Qua bắt chước ngồi trên bệ cửa sổ giống cậu trước đó, chân dài vắt tùy ý, tư thế thả lỏng. Thuốc lá kẹp giữa ngón tay hắn, cầm cách Lục Hào hơi xa, “Mèo con, nào, cho tôi hôn cái.” Còn bổ sung, “Không hôn, không có sức lau kính.”
Lục Hào ngửa đầu hôn một cái, hôn xong lại lấy cúc áo từ trong túi, “Lúc quét gầm giường tìm được cúc áo.”
Huyền Qua nhận lấy, không hề quan tâm đến chiếc cúc áo này, lại ấn đầu Lục Hào hôn hai cái, trán tì trán, “Mèo con ngoan quá.”
“Anh này.” Lục Hào hơi do dự, cậu nhìn vào mắt Huyền Qua, “Cái đêm ăn cơm trong quán của tiền bối Dịch, anh trực tiếp đi lấy xe à?”
“Ừ, đúng”
Bàn tay Lục Hào vô thức nắm chặt, móng tay nháy mắt bấm vào lòng bàn tay, đau nhói.
Trong giây lát ấy, Lục Hào cảm thấy sự việc thật sự bất thường. Huyền Qua sẽ không lừa cậu, nhưng cậu càng nhớ lại thì càng cảm thấy mình không nhìn nhầm, kể cả vừa nãy, khẳng định cũng không nhìn lầm. Hay là, Huyền Qua có chuyện gì tạm thời không thể nói cho cậu biết?
“Không vui à?” Cảm giác được cảm xúc của Lục Hào, Huyền Qua sờ trán cậu, hơi lo lắng, “Hay là khó chịu?”
Lục Hào lắc đầu, “Không ạ.”
Cậu tin hắn.
Buổi chiều, Tiết Phi Y gọi điện tới, “Tiểu đồng bọn ơi, đi đi đi, anh mời em ăn cơm tối!” Giọng điệu anh hứng khởi, “Đại Thanh Hà không hề nhắc lại vụ mộng xuân, nhờ anh cảnh giác không thì khó thoát khỏi cái chết!”
“Vậy là tốt rồi.” Lục Hào đang gửi tiền vào ngân hàng, vai cậu kẹp điện thoại, “Cơm tối, để em về báo Huyền Qua một tiếng, đi ăn ở đâu anh?”
“Tới chỗ tiền bối Dịch được không? Anh thấy bò sốt tương ngon, canh cũng không tệ, bữa trước bà Long mời khách, anh ngại không ăn tẹt ga, đặt nhé?”
Đúng lúc Lục Hào cũng muốn hỏi chuyện mai rùa liền đồng ý, “Vậy năm giờ gặp.”