o
Nhưng ánh sáng do đá trắng và giấy khắc văn tỏa ra chỉ duy trì chưa tới mười giây thì thình lình lụi tắt. Lục Hào ngừng động tác niệm chú văn, cậu thở chậm, vẻ mặt hơi trắng bệch, cơ thể lảo đảo.
Hai tay Huyền Qua ổn định người cậu, “Mèo con?”
“Nơi này xác thực giấu đồ, em có thể cảm giác được.” Lục Hào nhìn mặt đất, trán cậu rịn ra một lớp mồ hôi, da càng tái hơn nhưng ánh mắt rất sáng. Cậu dựa đầu vào vai Huyền Qua, còn tiện thể quẹt mồ hôi, “Em nhất định sẽ tìm ra.”
Tuy Huyền Qua luôn tỏ vẻ không để ý đến quái bàn, nhưng không tìm được quái bàn Lục Hào cứ thấy lòng không yên.
Nghỉ ngơi mười phút, Lục Hào lại kiểm tra lần nữa, phát hiện đá trắng và giấy khắc văn vẫn hoàn hảo như cũ thì nói với Huyền Qua, “Cấm chế nơi này mạnh quá, anh lại cắn em cái nữa, em mượn sức mạnh từ Ly Hỏa Phù Minh bàn.”
Huyền Qua nhìn dấu răng trên vai Lục Hào, vết máu đã đông nhưng tương phản với làn da trắng nên nom vô cùng gai mắt, “Còn đau lắm không?”
“Không đau lắm đâu.” Lục Hào lắc đầu, nhìn vào mắt Huyền Qua, “Anh cắn nhé, được không anh?”
Biết Lục Hào bắt chước mình, Huyền Qua bật cười nhéo chóp mũi cậu, “Em đấy.”
Cơn đau trên vai vô cùng rõ rệt, Lục Hào vô thức nhắm mắt lại, dần dần cảm giác có hơi nóng sinh ra ở nơi bị Huyền Qua cắn, nhanh chóng lan từ dấu răng tới toàn thân, thậm chí khiến cho cậu có ảo giác bị thiêu cháy.
Chờ đến khi Lục Hào mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đều thay đổi. Trên bốn mặt tường đều là trận văn chi chít, nhìn mà chóng mặt. Mà ở dưới chân bọn cậu là một hạch tâm trận pháp khổng lồ, trận văn màu bạc như tia sáng dao động, không ngừng thay đổi.
Phát hiện vẻ mặt của Lục Hào thay đổi một cách rõ rệt, Huyền Qua liếm máu trên môi, “Em nhìn thấy gì vậy mèo con?”
“Trên mặt đất có trận pháp, trận văn màu bạc.” Lục Hào lại phủ định rất nhanh, “Không, phải nói là toàn bộ tường nhà đều là trận văn, bây giờ chúng ta giống như đang bị khóa ở giữa trận pháp vậy.”
Sau sự ngạc nhiên mới đầu, cậu bình tĩnh lại rất nhanh, “Có lẽ Ly Hỏa Phù Minh bàn ở ngay phía dưới.”
Lục Hào chưa từng học trận pháp, nhưng rất nhanh đã xác định được vị trí mắt trận thông qua tượng quẻ. Cậu lấy ra một cây đinh đồng chạm đầy khắc văn trong túi đặt vào tay Huyền Qua. Tiếp đó, cậu lại cầm cổ tay Huyền Qua, di chuyển chính xác lên trên mắt trận, “Chính là chỗ này.”
Huyền Qua hoàn toàn coi nhẹ tầng khí bảo vệ phía trên mắt trận, năm ngón tay nắm đinh đồng, không hề có tí trở ngại nào đâm mạnh vào mắt trận, trong không khí rõ ràng có tiếng rạn nứt.
Mà lúc này, ở trong mắt Lục Hào, trận văn tỏa ra ánh sáng màu bạc trên vách tường bắt đầu trở nên ảm đạm, cuối cùng lụi tắt hoàn toàn.
Thành phố B.
Tiết Phi Y làm như không thấy bánh bích quy để trước mặt, chống cằm, đang nghĩ rốt cuộc nên trò chuyện với Thanh Hà như thế nào. Thấy đối phương bỗng nhìn sang, anh vô thức đưa tay nhanh chóng sửa sang tóc tai, có phần căng thẳng, “Đại Thanh Hà, sao… sao tự nhiên anh lại nhìn tôi vậy?”
Nhìn lông mày Thanh Hà hơi cau, anh lại thấy choáng—— ông trời ơi, vì sao đến cả nhíu mày cũng đẹp trai đến thế? Không có thiên lý, không có thiên lý, nhưng mà xin hãy cho anh mỗi ngày được nhìn nhiều hơn!
“Tôi vừa mới cảm giác được Ly Hỏa Phù Minh bàn”
“Huyền Qua?” Mấy giây sau Tiết Phi Y mới phản ứng, “Anh ta làm sao?”
Thanh Hà không đáp, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn về phía vị trí tỉnh A.
Cùng lúc đó, dưới mặt đất.
Huyền Qua cầm đèn pin, tia sáng đảo qua hai bên vách đá gồ ghề, bên trên lồi lõm, thi thoảng còn có dùi đá nhô ra, đầu nhọn vô cùng sắc bén, phải nghiêng người thì mới đi qua được, nếu không rất dễ va quẹt bị thương.
“Bên dưới này chắc là do tự nhiên hình thành, lại thêm đào bới nhân tạo.” Lục Hào ngồi xuống soi đèn điện thoại, phát hiện mặt đất khá bằng phẳng.
Mấy phút trước, sau khi Huyền Qua loại bỏ trận pháp của nhà đá, khí tràng ở trong đột nhiên thay đổi, khí tức cuốn lên, cuối cùng xuất hiện một cửa hang chật hẹp. Hai người soi đèn pin xuống, nhưng giống như bị thứ gì đó ngăn cản, đến cả tia sáng cũng không thể xuyên qua.
Lục Hào dứt khoát kéo Huyền Qua bước một bước, không ngờ trong nháy mắt, cửa hang sinh ra một lực hút cực mạnh cuốn hai người vào.
Sau cảm giác rơi xuống mạnh mẽ, hai người cùng đáp xuống đất, Lục Hào được Huyền Qua ôm, đầu được đối phương bảo vệ trong lồng ngực.
Nhặt đèn pin lên, chiếu sáng xung quanh. Nơi bọn họ đứng rất hẹp, ba mặt đều là vách đá, đằng trước có một khe đá chỉ chứa được một người. Sau khi bọn họ lọt qua thì đi vào con đường chật hẹp.
“Cẩn thận hai bên.” Huyền Qua đi ở phía trước, nắm chặt tay Lục Hào.
“Trước kia em hoàn toàn không phát hiện bên dưới lại như thế này.” Lục Hào nhớ lại trận văn màu bạc xuất hiện ban nãy khá giống với cái nhìn thấy ở vườn đa. Cậu chợt nghĩ, chẳng lẽ nơi này cũng ngăn cách không gian, cho nên lâu như vậy mà cậu vẫn không nhận ra được sự khác thường?
Tiếng bước chân vang vọng không rõ trong bóng tối. Con đường này quanh co khúc khuỷu, trước sau đều không có ánh sáng, khiến người ta hoàn toàn đánh mất cảm giác phương hướng. Lục Hào siết chặt điện thoại, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
“Về rồi mèo con muốn ăn gì?”
Nghe câu hỏi này, Lục Hào ngây ra, ngẫm nghĩ rồi trả lời rất nhanh, “Em muốn ăn gà rang muối, thịt gà cắt nhỏ, sau khi chiên sẽ thơm lắm.”
“Ừ, có thể rắc thêm một ít thì là bột tiêu, hoặc là làm sốt chua ngọt cho em chấm ăn”
Lục Hào chun mũi, “Anh đừng nói nữa mà, đói quá.” Cậu đang nói, không chú ý Huyền Qua bỗng dừng lại, lập tức đụng phải lưng đối phương. Lục Hào xoa cái mũi bị đụng đau, ứa nước mắt nhìn về phía trước qua vai Huyền Qua, “Có thứ gì hả anh?”
“Ừ, hình như chúng ta tới nơi rồi”
Huyền Qua chỉnh đèn pin tới mức sáng nhất, lượn vòng hình cung, “Em nhìn này, ở đây có khung cửa.”
Lục Hào dứt khoát chui qua dưới cánh tay Huyền Qua, dán sát lại nhìn, “Phía trên là chữ ‘Phong’ phồn thể, cả một vòng đều là chữ này.” Cậu kéo tay Huyền Qua, “Chúng mình đi tiếp về phía trước đi anh, chắc là không còn xa đâu.”
Quả nhiên, sau một ngã rẽ, xung quanh lập tức trở nên trống trải.
Địa phương trước mặt có chỉnh thể là hình tròn, vách đá chung quanh lởm chởm, cực kỳ ẩm ướt. Vùng rìa có một rãnh nước, giống như là được tự nhiên bào mòn mà thành. Lục Hào cẩn thận soi đèn qua, dừng tay, “Hình như chỗ đó có một chữ thì phải?”
Huyền Qua nhắm ngay đèn về phía Lục Hào chỉ. Quả nhiên, bên trên khắc chữ “Lục” thể Triện, lực khắc rất mạnh, mỗi vạch mỗi nét đều in sâu vào đá, mạnh mẽ đanh thép.
Mà bên dưới chữ “Lục” có khắc một đôi cá âm dương (1), đường nét lưu loát lại nối liền.
“Anh có thể cảm giác được sự tồn tại của quái bàn không?”
Huyền Qua lắc đầu, “Không có cảm giác đặc biệt.”
Lục Hào “Ừm” một tiếng, đưa di động cho Huyền Qua cầm. Cậu đang định ngồi khoanh chân dưới đất thì nghe Huyền Qua bảo, “Chờ đã.”
“Sao vậy anh?”
Huyền Qua cởi áo khoác lót trên đất, “Em ngồi đi, nơi nảy ẩm ướt, lạnh lắm.”
Lục Hào nhìn Huyền Qua chỉ mặc mỗi cái áo len màu đen, cong miệng ngồi xuống.
Không giống như thường ngày, lần này Lục Hào lấy ra ba que hương màu vàng đất, còn có năm mươi cây cỏ thi.
Cậu chìa tay với Huyền Qua, “Cho em mượn bật lửa.”
Huyền Qua lấy bật lửa từ trong túi ra cho Lục Hào, hắn thấy cậu đốt hương, sau đó vẽ một tấm khắc văn, cuốn dưới chân hương. Một giây sau, ba que hương bỗng dựng thẳng đứng.
Cậu lại buộc năm mươi cây cỏ thi lại, hơ qua một lần trên khói hương lượn lờ, đồng thời mở miệng niệm, “Mượn người thái thệ hữu thường, nay Lục Hào vì tìm Ly Hỏa Phù Minh bàn của huyết khế, chưa biết nên chăng, bèn hỏi thần linh nỗi nghi ngờ, lành hay dữ, được hay mất, hối tiếc hay lo sợ, người có thiêng hãy bảo cho rõ (2).”
Giọng Lục Hào rất trầm, những mỗi một âm tiết đều vô cùng rõ ràng. Sau khi lặp lại hai lần, cậu rút ra một cây cỏ thi từ trong năm mươi cây, đặt sang một bên, rồi chia bốn mươi chín cây còn lại thành hai bó, một trái một phải.
Động tác của cậu như nước chảy mây trôi, cực kỳ đẹp đẽ, mang theo một loại nhịp điệu kỳ lạ.
Huyền Qua cầm đèn pin đứng bên cạnh, khi nghe thấy mấy chữ “Mượn người thái thệ hữu thường” thì lập tức nhận ra, Lục Hào đang dùng Đại diễn thệ pháp (3) bói vị trí cụ thể của quái bàn.
Lần này, qua một lúc lâu Lục Hào mới mở to mắt. Ngón trỏ và ngón giữa của cậu duỗi thẳng khép lại, đảo một vòng quanh cây hương đang cháy rồi thu về.
Sau đấy, trong tình huống xung quanh không có gió, khói hương bỗng uốn cong, giống như bị một luồng không khí dẫn dắt, hướng thẳng về một phía, cuối cùng dừng lại trước bức vẽ cá âm dương, biến mất không thấy nữa.
Hai chân Lục Hào hơi tê, cậu kéo tay Huyền Qua đứng dậy, hai người đi tới trước bức vẽ cá âm dương. Lục Hào chần chờ một lúc, duỗi tay gõ. Nơi gõ phát ra tiếng trầm, bên trong có vẻ không rỗng.
“Em đoán nơi này có lẽ do tổ tiên Lục gia xây dựng.” Lục Hào ngẩng đầu nhìn chữ “Lục” kia, “Hơn nữa, ở đây hoàn toàn ngăn chặn liên hệ giữa anh và quái bàn cùng với cảm ứng huyết khế, em đoán chắc là lo trước khỏi họa.”
Vì để tránh Ly Hỏa Phù Minh bàn gây bất lợi cho Lục gia, ngay từ đầu trên cơ sở có trận pháp khống chế quái bàn, còn xây một nơi như này, có lẽ cũng đánh vào chủ ý đồng thời áp chế sức mạnh của người kí huyết khế.
“Ngay ở mặt sau.” Bụng ngón tay Lục Hào di chuyển chậm theo nét vẽ, sờ vào trong lỗ khảm hình tròn của bức tranh song ngư. Cậu cẩn thận cảm giác mấy lần đều không tìm ra kẽ hở.
Trong lòng lo âu, rõ ràng đã ở ngay trước mắt rồi.
Huyền Qua nhéo ngón tay lạnh buốt của cậu, thấp giọng vỗ về, “Đừng vội, tôi ở trước mặt em mà.”
Nhiệt độ dưới lòng đất rất thấp, trong thời gian ngắn không thể dùng Đại diễn thệ pháp hai lần. Lục Hào lấy ba đồng tiền xu ra, cảm giác lạnh lẽo của kim loại làm ngón tay cậu run lên.
Kết quả tính ra là, “chìa khóa” ở ngay trong tay cậu.
Lục Hào vuốt ve hoa văn trên tiền xu, cậu tự hỏi tượng quẻ này rốt cuộc có ý gì, ở trên tay cậu? Cậu còn thử bôi máu lên trên nét vẽ cá âm dương nhưng vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Lục Hào đút tiền xu về lại túi áo, lúc rút nắm tay ra, chợt nghe thấy tiếng “Cạch cạch” nhỏ. Cậu dừng tay, giơ nắm tay lên——trên cổ tay cậu đeo hai hòn đá nhỏ, thứ mà cha mẹ để lại.
Lục Hào nhìn về phía Huyền Qua, “Anh cảm thấy… có khả năng không?”
Cậu còn nhớ bà Long từng bảo rằng, hòn đá đeo trên tay là trước khi cậu chào đời, Tiêu Sênh gieo quẻ tính ra mệnh đồ tương lai của con trai mình nhiều thăng trầm, nhưng hình như bà không còn nữa. Cảm thấy biến số tương lai quá lớn nên bà mới để hòn đá này trong hộp gỗ, giao cho bà Long giữ. Tương tự, ở chỗ Chung Hoài Nam cũng có một cái, nhưng không biết rốt cuộc làm bằng chất liệu gì.
“Thử một lần xem sao”
Lục Hào khẽ khàng sờ lên mặt ngoài hòn đá, cởi nút thắt ra, lấy cả hai hòn đá màu đen xuống, sau đấy chia ra bỏ vào trong lỗ khảm hình tròn của bức vẽ cá âm dương.
Cậu nhìn chằm chằm vào hình vẽ, vô thức nín thở.
Mười giây trôi qua, vẫn không có tí phản ứng nào.
Giữa lúc Lục Hào định lấy hòn đá về buộc lại bằng dây đeo lên cổ tay, chỉ thấy mặt ngoài của hòn đá màu đen bỗng xuất hiện đường vân màu vàng như vết rạn trên mai rùa.
Sau đấy, đường vân màu vàng dần dần lan ra ngoài từ mặt đá như rễ cây, rất nhanh đã bao trùm hoàn toàn bức vẽ cá âm dương. Cuối cùng, cả bức vẽ đều biến thành màu vàng.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, cá âm dương đã biến hẳn thành màu vàng bắt đầu xoay tròn như đang sống, quay đủ chín vòng mới dừng lại. Sau đó, một trái một phải chậm rãi bơi về hai phía, lộ ra Ly Hỏa Phù Minh bàn giấu dưới hình vẽ.
Giờ phút này, Lục Hào nắm tay Huyền Qua thật chặt, nhìn không chớp mắt.
Ly Hỏa Phù Minh bàn mang một màu đỏ lửa thuần khiết, chỉ liếc cái thôi mà tròng mắt như muốn bốc cháy. Nó to gần bằng hai bàn tay Lục Hào xòe rộng, phía trên khắc Cửu Thiên Tinh Thần lờ mờ hiện màu vàng nhạt, một vòng ở mép là Thiên Can Địa Chi, chính giữa còn có hoa văn ngọn lửa, có một vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc thán phục.
Nhớ tới dáng vẻ quái bàn trước đây lúc nào cũng bay tới bay lui, Lục Hào không nhịn được duỗi tay chạm vào quái bàn. Đầu ngón tay của cậu vẫn còn vết máu trước đó, thế là trực tiếp bôi lên mặt ngoài quái bàn.
Một giây sau, Ly Hỏa Phù Minh bàn vốn im lặng bỗng động đậy! Trong nháy mắt nó lơ lửng giữa Lục Hào và Huyền Qua, toàn thân tỏa ra ánh lửa đỏ vàng, giống như muốn thiêu cháy không khí.
Theo ánh lửa không ngừng lan ra, Cửu Thiên Tinh Thần khắc bên ngoài quái bàn dần dần nổi lên, phù phiếm là trời, hùng vĩ là đất, trực tiếp tạo thành một bức tranh trời đất tinh tú.
Lục Hào nhìn chằm chằm vào ánh lửa chói lòa trong bóng tối không chớp mắt, tim đập rộn lên, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi, vừa kích động vừa hồi hộp.
Lúc này, Huyền Qua vẫn luôn im lặng vươn tay trái ra. Chỉ thấy quái bàn như bị hấp dẫn, chuyển động mấy vòng quanh bàn tay Huyền Qua, cuối cùng đáp trên lòng bàn tay hắn.
Ánh lửa chiếu vào sườn mặt Huyền Qua, lộ ra khuôn mặt sắc sảo, trong mắt mang theo khí thế thô bạo ngang ngược không giấu nổi.
Lục Hào hỏi về nỗi bất an trong lòng bấy lâu nay, “Anh sẽ không biến mất chứ?” Cậu chỉ quái bàn.
“Sẽ không.” Huyền Qua lắc đầu, “Thứ này muốn vào trong cơ thể tôi.”
Còn chưa kịp nói gì, Lục Hào đã thấy Ly Hỏa Phù Minh bàn ở trên bàn tay Huyền Qua hoàn toàn hóa thành một ngọn lửa màu đỏ vàng, bay vào tim hắn, nháy cái đã biến mất trong cơ thể đối phương.
Xung quanh tối sầm.
Giờ phút này, huyết khế giữa hai người rốt cuộc cũng liên kết lần nữa, thậm chí cảm giác lâu rồi không thấy làm Lục Hào không kịp phản ứng.
Mãi cho tới khi Huyền Qua duỗi tay ôm eo cậu, cọ chóp mũi cậu, giọng nói dịu dàng, “Em rất vui.”
Lục Hào gật đầu, “Em——” còn chưa nói ra đã thấy Huyền Qua trực tiếp hôn cậu. Mắt cậu hơi mở to, lại nghe Huyền Qua nói tiếp, “Sau khi tôi hôn em, em lại càng vui hơn”. Hắn nắm lấy ngón tay cậu, “Tôi có thể cảm giác được đại khái sự thay đổi cảm xúc của em.”
Không chờ Lục Hào lên tiếng, Huyền Qua đã nói tiếp, “Tôi không có ký ức trước đây của quái bàn.”
Hô hấp của Lục Hào run rẩy.
“Quả thực không có, trí nhớ của tôi vẫn bắt đầu từ hơn hai năm trước.” Huyền Qua sờ vào vị trí trái tim, “Nó không bị thương, tôi có thể cảm giác được nó ở ngay đây.”
Im lặng một lúc, Lục Hào nhìn hình vẽ cá âm dương dưới chữ “Lục”, phát hiện nó đã đóng lại. Cậu lấy hòn đá đã bình thường trở lại đeo vào tay, nói, “Em đoán thì, liệu có phải do anh và quái bàn tách ra quá lâu không?”
“Có khả năng.” Huyền Qua gật đầu. Hắn khá là để bụng, bởi vì không có trí nhớ trước kia, hắn không thể nào biết vì sao lúc ấy mình lại đột nhiên biến thành người.
Hai người men theo khe đá chật hẹp trở về đường cũ, nhìn lối vào phía trên, Huyền Qua đặt tay lên lưng Lục Hào, “Mèo con, ôm tôi.”
Lục Hào vô thức làm theo lời Huyền Qua, sau đó, cậu chỉ cảm thấy bàn tay trên lưng mình dùng sức, khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, cậu đã đứng trên mặt đất trong nhà đá.
“Vừa rồi là sao vậy anh?”
“Chút năng lực của tôi.” Huyền Qua cười nói, “Nhảy khá cao.”
Không phải cao bình thường.
Lúc này, ở cửa truyền tới giọng của Lục Phụ Bạc, “Tiểu Hào ơi, cháu vẫn ổn chứ?”
Huyền Qua nói nhỏ bên tai Lục Hào, “Mèo con ra ngoài trước đi.”
Hai người liếc nhìn nhau, tuy không biết Huyền Qua định làm gì nhưng Lục Hào vẫn đật đầu. Cậu thu lại đá và giấy khắc văn lơ lửng bên cạnh, lại lấy khắc văn trôi nổi trên khóa cửa, mở cửa ra, “Ông Lục.”
Nụ cười của Lục Phụ Bạc hòa ái, “Lâu quá không thấy các cháu ra, bác và Trạch Dương hơi lo.” Ông ta nói rồi liếc vào trong, lấy làm lạ tại sao không thấy người kia.
“Chuyện đã làm xong.” Lục Hào đứng luôn ở bên ngoài nói chuyện, “Hôm nay làm phiền ông Lục rồi.”
“Cháu phải đi rồi à? Hay là ở lại ăn tối nhé, hai năm cháu không ở nhà, để thím Trương nấu món cháu thích.”
Lục Hào cười nhẹ, giọng điệu bình thản, “Bà ấy biết tôi thích ăn gì à?”
Lục Phụ Bạc nghẹn lời, trong một chốc nói không nên lời.
Không nói tiếp nữa, chờ sau khi Huyền Qua đi ra, Lục Hào đi thẳng về phía cổng.
Ngồi lên xe, bấy giờ Lục Hào mới thật sự thả lỏng, lúc trước cậu vẫn luôn lo lắng liệu khi mình tìm quái bàn, kẻ đứng đằng sau kia có đột nhiên xuất hiện không.
Chiếc xe việt dã màu đen lái ra ngoài cổng, Lục Hào nhìn thoáng qua căn nhà của Lục gia lần cuối, rất nhanh dời mắt, không hề lưu luyến.
——Cậu đã có nhà rồi.
Trên đường trở về lái khá chậm, trong chốc lát Lục Hào đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, không biết đang mơ gì mà nụ cười nơi khóe miệng chưa từng biến mất.
Cậu mở mắt ra, phát hiện Huyền Qua dừng xe ở ven đường, vẫn chưa kịp phản ứng, “Tới rồi ạ?”
“Mèo con ngốc.” Huyền Qua vươn tay giúp cậu cởi dây an toàn, lại xuống xe đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phó lái, “Xuống xe nào mèo con.”
Cậu vừa mới đứng vững, đã thấy Huyền Qua cầm một cái mũi len màu trắng rất dài, ở chóp còn có quả cầu lông.
“Trông không đẹp.” Giọng điệu cậu ghét bỏ.
“Đẹp mà, ngoan, lạnh lắm.” Thấy Lục Hào gật đầu, Huyền Qua mới đội giúp cậu, còn cẩn thận gấp phần mép quá dài thành từng lớp, cố định ngay ngắn trên trán, để lộ khuôn mặt. Xác định đã đội xong, Huyền Qua còn cúi người hôn đuôi mắt Lục Hào một cái.
Lục Hào bị lạnh nhảy tại chỗ hai cái, cơn buồn ngủ cũng chạy biến, “Mình đang ở đâu thế anh?”
Huyền Qua không trả lời, chỉ dắt tay cậu đi về phía bên phải. Bọn họ đang ở vùng ngoại ô, bên cạnh đường quốc lộ đều là đất hoang, nhiệt độ cũng thấp hơn nội thành, thở ra toàn là khói trắng.
Đường quốc lộ bắc ngang qua một dòng sông nhỏ, chất nước rất trong.
“Mèo con”
Nghe thấy Huyền Qua gọi mình, Lục Hào đang cúi đầu nhìn sang hướng ngón tay đối phương chỉ, lập tức bật cười, “Kia là hoa mai ạ?”
Chỉ thấy ở chỗ khúc quanh sông có một rặng mai đỏ.
Lục Hào kéo cánh tay Huyền Qua, tới gần mới phát hiện, hoa mai vẫn chưa nở hẳn, trên cành có lác đác một hai bông, còn lại đều là nụ.
Huyền Qua nhìn cậu cười vui vẻ, “Lúc tới thì thấy, nghĩ đến khi về nội thành nhất định phải cho em xem.”
“Đẹp thật đấy! Hoa mai ngoài cửa sổ ở nhà mới chỉ kết nụ thôi, ở đây nhanh hơn”
Thấy Lục Hào cong đuôi mắt, Huyền Qua chợt vươn tay tới, đầu ngón tay chạm vào mép mũ của cậu. Sau đó cái mũ đã được gấp ngay ngắn bị Huyền Qua nhẹ nhàng hạ xuống che mặt Lục Hào, chỉ lộ nửa gương mặt tinh xảo.
Tầm nhìn đột nhiên biến mất, Lục Hào vô thức nắm ngón tay của Huyền Qua. Một giây sau, cậu cảm giác được môi đối phương bao phủ, đầu lưỡi quấn quýt, hô hấp ấm áp.
Giờ phút này, hương mai thoang thoảng, âm vang của nước chảy, tất cả đều bị cậu lờ đi, điều duy nhất cậu có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ có Huyền Qua.
o
Chú thích:
(1) Cá âm dương
(2) Đây là lời khấn khi làm phép bằng cỏ thi của người Trung Quốc theo “Kinh Dịch”, tìm hiểu thêm ở đây. Có chỉnh sửa lại một chút dựa trên bản dịch của Ngô Tất Tố
(3) Đại diễn thệ pháp: tức là cách bói bằng cỏ thi, là thệ pháp cổ xưa duy nhất được ghi lại trong “Kinh Dịch” của “Tứ Thư Ngũ Kinh”. Thệ tức là thẻ, dùng cỏ thi dựa theo yêu cầu và quy định nhất định tính ra tổ hợp chữ số đặc biệt, từ đó dùng chữ số biến thành ký hiệu quẻ hào âm dương chu dịch, đồng thời kết hợp quẻ hào của “Kinh Dịch” như một cách phán đoán quan trọng để đưa ra quyết sách hoặc chiến lược từ cát hung.
o