Beta: A Cảnh
Lâm triều hôm nay, Hoàng Đế đến muộn.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu tuy vẫn còn giận hắn buổi sáng nói chuyện lại không giữ lời, tự mình xoa bóp đỡ một hồi, nhưng tâm lý vẫn lo lắng cho hắn ở trước mặt triều thần qua lại không xong.
Vì thế, lúc tới gần giữa trưa, nàng liền phái một tiểu nội giám đi ngoại đình tìm hiểu tin tức.
Không lâu sau, tiểu nội giám kia trở về hồi báo: "Nương nương, hôm Bệ hạ ở trên triều nói, hành động của Cố Đình Ngọc - Cố đại nhân làm ngài ấy thương tâm, ngài ấy cảm thấy thẹn với Tiên Đế. Đêm qua ngồi ở trước linh vị Tiên Hoàng cả đêm, nên hôm nay mới chậm trễ triều chính. Các vị đại thần đều thỉnh bệ hạ đừng quá đau buồn, nói là Cố Đình Ngọc cô phụ thánh tâm, không đáng để Bệ hạ phải hao tổn tinh thần như thế."
Tiết Tĩnh Xu nghe xong, im lặng hồi lâu.
Trong lòng nàng lại một lần nữa được "mở rộng tầm mắt" về bản lĩnh hồ ngôn loạn ngữ của Hoàng Đế. Cũng cảm thấy buồn cười vì lúc nãy chính mình còn lo lắng cho hắn, da mặt của Hoàng Đế như vậy, nàng còn cần phải lo lắng cho hắn sao?
Nàng hiện giờ xem như càng ngày càng hiểu rõ, cái gọi là Hoàng Đế đứng đắn kia, đều là do da mặt hắn dày giả bộ vô cảm. Trên thực tế người này toàn thân không có một chút gì là đứng đắn!
Uổng công chính mình còn vì một câu lúc nãy của hắn mà nghĩ đông nghĩ tây. Sợ hắn bị hiểu lầm, nhưng trên thực tế hiểu lầm ai, cũng sẽ không hiểu lầm hắn!
Nàng lắc đầu, để chuyện Hoàng Đế qua một bên. Gọi nữ quan đến, dò hỏi tiếp theo phải chuẩn bị phân lệ của đồ vật các trong cung như thế nào.
Vì hậu cung ít người, không có ai tới làm bạn nói chuyện với nàng, cũng không có ai tới tìm nàng gây phiền toái. Mỗi ngày xử lí những chuyện việc vặt vãnh đó, làm nàng mất nửa canh giờ cũng không tệ.
Lúc sau không có việc gì, nàng nhớ tới cuốn thoại bản vừa xem hôm qua. Đức công công nói sẽ giúp nàng tìm, nhưng mà đến hôm nay vẫn chưa mang đến đây, không biết có phải là tìm không thấy hay không.
Lần đầu tiên nàng xem loại sách này, cảm giác thập phần mới lạ, không khỏi có chút mong chờ. Liền sai một người đi ra ngoài hỏi một chút, nàng có thể tự mình đi vào Tàng Thư Các tìm mấy quyển sách xem hay không.
Trong Sùng Đức điện, Hoàng Đế dùng qua ngọ thiện, đang phê duyệt tấu chương, Đức công công đi vào xin chỉ thị.
Hoàng Đế dừng bút lại: "Hoàng Hậu muốn đi Tàng Thư Các?"
"Vâng! Nương nương muốn đi tìm mấy quyển sách để đọc." Đức công công nói.
Hoàng Đế liền hỏi hắn: "Mấy quyển thư mà Hoàng Hậu không thể xem trong Tàng Thư Các, đều đã cất giữ rồi?"
Đức công công nghe hắn nói vậy, khóe mắt co giật, nói: "Đều đã cất xong."
Hoàng Đế liền yên tâm: "Ngươi đưa Hoàng Hậu đi Tàng Thư Các một chút đi, chờ Hoàng Hậu chọn thư xong, thỉnh nàng tới Sùng Đức điện."
Đức công công lĩnh mệnh lui ra.
Tàng Thư Các ở vào ngoại đình, là một tòa cung điện ba tầng lâu cao cao lớn, không thuộc về hậu cung. Vì vậy Tiết Tĩnh Xu muốn vào trong đó, mới cần phải xin chỉ thị của Hoàng Đế.
Bên trong trừ bỏ các loại thư tịch, còn có rất nhiều tranh chữ danh gia lịch đại Hoàng Đế trân quý, đồ cổ kỳ trân dị quý.
Tiết Tĩnh Xu chọn mấy quyển du ký, tạp thuyết, lại ở trước kệ sách thoại bản kia tìm tìm, cũng không tìm được phần tiếp theo và phần cuối của "Hiệp nghĩa anh hùng liệt truyện".
Đức công công nói: "Nô tài đã hỏi qua thái giám hầu thư[1] nghe nói "Hiệp nghĩa anh hùng liệt truyện" này, ở bên ngoài cũng chỉ có phần đầu, phần tiếp theo và phần cuối còn chưa viết ra."
[1] Thái giám hầu thư: người quản lý Tàng Thư Các.
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy thất vọng. Có đều, nàng lại tìm được mấy quyển thoại bản khác của Phó Văn Hiên, cũng coi như được an ủi.
Ra khỏi Tàng Thư Các, đi về phía Sùng Đức điện. Nửa đường từ đằng xa thấy một người, nhìn bóng dáng kia, hình như là An Thân Vương.
Đức công công cũng mở miệng nhắc nhở: "Nương nương, đằng trước là An Thân Vương."
Tiết Tĩnh Xu cố ý lảng tránh, nhưng An Thân Vương kia lại nhanh hơn một bước, nói: "Hoàng tẩu xin dừng bước!"
Tiết Tĩnh Xu đành phải dừng lại.
An Thân Vương bước nhanh tới trước mặt, thi lễ với nàng: "Gặp qua hoàng tẩu."
"An Thân Vương khỏe." Tiết Tĩnh Xu đáp lễ.
Từ một lần trước An Thân Vương bị Hoàng Đế phạt đi học quy củ, đã có hơn tháng không vào cung.
An Thân Vương nói: "Lần trước tiểu vương vô tình mạo phạm, xin Hoàng tẩu thứ tội."
Tiết Tĩnh Xu nói: "An Thân Vương nói quá."
"Vậy là Hoàng tẩu tha thứ cho ta?" An Thân Vương hỏi nàng.
Tiết Tĩnh Xu vẫn là nhàn nhạt: "Chuyện này đã qua, An Thân Vương không cần để trong lòng. Bệ hạ còn ở trong điện chờ ta, không tiện chờ lâu, không thể ở lâu."
An Thân Vương thấy thế, đành nói: "Cung tiễn hoàng tẩu."
Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, lướt qua hắn bước nhanh rời đi.
An Thân Vương đứng tại chỗ trong chốc lát, cũng rời khỏi đó.
*****
Thời điểm Tiết Tĩnh Xu đến Sùng Đức điện, Hoàng Đế đang ngồi ở trước bàn nghiên cứu bản đồ kết cấu trong cung.
Tiết Tĩnh Xu yểu điệu đến gần: "Bệ hạ đang xem cái gì?"
Hoàng Đế vẫy tay, bảo nàng đến kế bên mình, chỉ một chỗ lên bảm đồ nói: "Ta dự định đào một cái ao ở chỗ này, dẫn nước chảy vào, đợi đến mùa hè có thể cùng Hoàng Hậu đến đây nghịch nước."
Tiết Tĩnh Xu vốn nghĩ hắn là đang làm chính sự, không nghĩ tới là vậy, lập tức thu hồi tấm bản đồ, chỉ vào tấu chương trên bàn, nói: "Bệ hạ vẫn là phê xong tấu chương trước đi, sau đó lại nghĩ cái khác."
Hoàng Đế cảm thấy Hoàng Hậu có chút lớn mật. Nếu là trước kia, đồ vật của hắn đặt ở trên bàn, Hoàng Hậu nào dám động?
Hắn cảm thán trong lòng, quay đầu nhìn mấy quyển thư trên tay cung nữ, hỏi: "Hoàng hậu lấy thư gì trong Tàng Thư Các?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Mấy quyển du ký và thoại bản, vốn định tìm phần tiếp theo và phần cuối của cuốn "Hiệp nghĩa anh hùng liệt truyện", không nghĩ đến căn bản còn chưa ra mắt."
Hoàng Đế vừa nghe là thoại bản, lập tức hỏi: "Là ai viết? Chẳng lẽ lại là Phó Văn Hiên kia?"
Tiết Tĩnh Xu gật đầu thừa nhận: "Tài văn chương của hắn không tồi, văn phong lại rất tốt. Tuy nói là thoại bản, nhưng cũng rất đáng để xem."
Hoàng Đế nghe nàng lại khen người khác, trong lòng không mấy vui vẻ, nên không tiếp tục đề tài này.
Tiết Tĩnh Xu biết hắn không thích mình trầm mê thoại bản, vì vậy cũng không nói nhiều, lại nói: "Vừa rồi ở trên đường gặp An Thân Vương."
Hoàng Đế nói: "Hắn ở cung Vương thúc học quy củ hơn một tháng, mới vừa thả ra, hôm nay vào cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu và Đoan Thái Phi."
Đoan Thái Phi chính là mẫu thân của An Thân Vương, xuất thân cao quý. Mới vào cung liền phong Tần vị, sau khi sinh hạ An Thân Vương lại sắc phong làm Đoan Phi, chờ Hoàng Đế đăng cơ, tôn làm Đoan Thái Phi.
Ở triều Tiên Đế, tranh đấu lợi hại nhất là Vương Hoàng Hậu và Sở Quý Phi đều đã hoăng thệ, mà nay còn lại một vị có phân vị tối cao, chính là vị Đoan Thái Phi này.
Ngay cả mẫu phi của Mẫn Thân Vương, vốn chỉ là cung nữ, một sớm thừa nhận mưa móc mang long thai, sau khi sinh hạ Mẫn Thân Vương liền phong làm Hạnh Tần. Đến khi Hoàng Đế đăng cơ, hắn cũng tôn bà lên làm Hạnh Thái Phi.
Chư vị Thái Phi tựa hồ đều có vẻ khiêm tốn, ngày thường đều rất ít đi lại.
Tiết Tĩnh Xu tiến cung lâu như thế, mấy vị Thái Phi nương nương trong cung, cũng chỉ gặp qua một hai lần ở trong cung Thái Hoàng Thái Hậu.
Nàng vừa thấy An Thân Vương, liền nhớ tới vị di nương ở phủ được hắn sủng ái kia, liền hỏi Hoàng Đế nói: "Ta thấy An Thân Vương cũng đã tới tuổi luận thân, sao bệ hạ không tứ hôn cho hắn?"
Hoàng Đế nói: "Từ nhỏ lão Bát đã thề muốn cưới đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ làm phi, Đoan Thái Phi lại hy vọng hắn có thể cưới Nhị tiểu thư của phủ Vĩnh Ninh quận chúa. Mấy năm nay hai người vẫn luôn giằng co lôi kéo, ai cũng không chịu nhường, việc này liền bị trì hoãn."
Tiết Tĩnh Xu hỏi: "Thái Phi nương nương cũng chưa từng tới kêu chàng tứ hôn?"
Hoàng Đế nói: "Gần đây Đoan Thái Phi có đến tìm ta, lão Bát liền đi tìm Hoàng tổ mẫu khóc lóc kể lể. Cuối cùng vẫn là nghe Hoàng tổ mẫu."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, kỳ thật theo nàng thấy, Tiếu An Trà kia đã có đủ mỹ mạo, nhưng xem tình huống hiện tại, hình như An Thân Vương còn chướng mắt nàng ấy. Nhưng nếu là hắn chướng mắt, thì tại sao không nói rõ với cô nương người ta? Còn ở trên cung yến cùng người ta một người thổi khúc một người ca hát, đây không phải là làm cho người ta hiểu lầm sao?
Chỉ là, đây là chuyện của người khác, người ta thành thân với ai, cũng không có liên quan đến nàng.
Nàng cẩn thận cuộn cuốn bản đồ kia lại, sau đó đặt lên trên khay cung nữ ở sau lưng, nói với Hoàng Đế: "Vật này trước ta đặt ở chỗ này, nếu Bệ hạ muốn nghiên cứu chuyện cái ao, chờ đến buổi tối tới trong cung ta, ta lại cùng Bệ hạ nhìn kỹ, hiện tại thỉnh Bệ hạ lấy chính sự làm trọng!"
Hoàng Đế thấy nàng nói chuyện nghiêm túc, không để cho thương lượng, cũng chỉ đành phải gật đầu đồng ý.
Rõ ràng không lâu trước kia, vẫn là hắn nói cái gì, Hoàng Hậu liền nghe cái đó. Vậy tại sao hiện giờ hai người bất tri bất giác đã thay đổi vị trí?
Thời tiết mỗi một ngày càng chuyển ấm, quần áo trên người cũng dần biến mỏng.
Hoa đào trong Ngự Hoa Viên đã sớm rụng hết, trên cây kết ra mấy quả đào nho nhỏ. Lá sen trong hồ nước đã ra mầm non, qua mấy ngày lá liền phủ đầy mặt nước.
Qua trưa, ngày hôm nay. Tiết Tĩnh Xu đang ngồi ở trong đình thủy tạ ngắm nhìn những lá sen tiếp nối nhau trước mắt, Tần thị vội vàng vào cung đến cầu kiến nàng.
Tần thị vẻ mặt sốt ruột, sau khi hành lễ xong còn chưa đứng dậy, đã vội la lên: "Nương nương, lần này ngài phải giúp Ngũ muội của ngươi!"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Mẫu thân đứng lên rồi nói." Lại bảo cung nữ đi đỡ nàng.
"À... Vâng." Tần thị được cung nữ dìu ngồi xuống ghế.
"Trong nhà phát sinh chuyện gì?" Tiết Tĩnh Xu hỏi.
Hốc mắt Tần thị đỏ hồng, giọng căm hận nói: "Còn không phải hai mẹ con Đại phòng không biết xấu kia sao!? Ngày đó Nương nương nhắc nhở ta, hai mẹ con kia chưa chắc cam tâm, bảo ta và Tĩnh Uyển phải chú ý đề phòng. Ta ngày phòng đêm phòng, lại không phòng người bên cạnh, nha đầu Xuân Hương chết tiệt kia, không biết bị Đại phòng thu mua lúc nào! Hôm qua thời tiết oi bức, ta thấy Tĩnh Uyển học quy củ nhiều ngày như thế, cũng không ra khỏi cửa phòng, nên bảo con bé mang theo nha hoàn đi tản bộ sau bữa trưa. Không nghĩ tới, sau khi con bé uống một ly trà do tiện tì Xuân Hương kia mang đến liền có chuyện!"
Tần thị tâm trạng kích động, lời nói nói ra, có chút không đầu không đuôi. Tiết Tĩnh Xu chậm rãi chuốt lại lời nói của bà một lần, mới hiểu đại khái tiền căn hậu quả.
Thì ra sau khi Tiết Tĩnh Viện được tứ hôn, vẫn luôn ở trong phủ, không có động tĩnh gì.
Thẳng đến ngày hôm trước, Tiết Tĩnh Viện bỗng nhiên đến gặp Đại ca Tiết Chiến bọn họ nói, muốn gặp mặt Nhị công tử Lâm gia kia một lần. Nhưng mà thân là nữ tử không thể chủ động ước hẹn, nên lấy danh nghĩa cá nhân Tiết Chiến, mời Nhị công tử Lâm gia - Lâm Quỳnh đến phủ, nàng ở trong tối xem hắn.
Tiết Chiến không nghi ngờ, mời Lâm Quỳnh đến trung viên đình thủy tạ. Hai người còn chưa đi vào, liền có hạ nhân tới truyền lời, nói Đại thiếu phu nhân Tiết gia động thai khí, mời Tiết Chiến đi xem.
Tiết Chiến và thê tử thành thân nhiều năm, tình cảm thâm hậu. Nghe xong lời này cái gì cũng bất chấp, lập tức vội vàng đi.
Nhưng chờ đến lúc hắn trở lại trong viện của mình, mới phát hiện thê tử không có chuyện gì. Hắn liền liên tưởng tiền căn hậu quả, hiểu được sợ rằng chính mình bị Tiết Tĩnh Viện lừa, lập tức chạy về phía đình thủy tạ, nhưng đã muộn...
Thì ra, Tiết Tĩnh Uyển không biết lúc nào, lại hôn mê nằm ở trong đình thủy tạ. Lâm Quỳnh bị gia nhân dẫn vào trong đó, hắn thấy Tiết Tĩnh Uyển hôn mê, lập tức muốn lui ra ngoài, nhưng cửa đình thủy tạ lại bị ngúời ta khóa chặt.
Lúc sau, nhóm người Tiết gia vội vàng tới, vừa vặn bắt được hai người bọn họ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.
Tiết Tĩnh Xu nghe vậy nhíu mày: "Đã phong bế tin tức này chưa?"
Tần thị cắn răng nói: "Đã phong bế. Đáng giận Tiết Tĩnh Viện kia còn ở một bên làm bộ làm tịch khóc, nói nếu Ngũ muội của nương nương thích Nhị công tử Lâm gia kia, nàng ta nguyện ý nhường. Ta khinh! Rõ ràng là Uyển nhi và Nhị công tử Lâm gia kia không có chuyện gì, nàng ta vừa nói, liền giống như hai người đã tự định chung thân vậy! Lại nói, ai không biết là Lâm gia không "lọt" vào mắt xanh của nàng ta, mới lập mưu tính kế, hất bát nước bẩn lên người Uyển nhi!"
Tiết Tĩnh Xu lại hỏi: "Nhị công tử Lâm gia kia nói thế nào?"
Tần thị lau lau khóe mắt, nói: "Ta nghe ý tứ trong lời nói của hắn, là nguyện ý phụ trách thanh danh của Uyển nhi. Nhưng là hắn và Tiết Tĩnh Viện có hôn ước, lại là Thái Hoàng Thái Hậu ban hôn, liền tính hắn nguyện ý chịu trách nhiệm thì thế nào? Nương nương, ngài nhất định phải giúp Uyển nhi, việc này nếu truyền ra ngoài, thanh danh con bé liền xong rồi!"
Tiết Tĩnh Xu chậm rãi gật đầu, nói: "Mẫu thân về trước đi, nhớ kỹ phải trông coi những người đó thật chặt, trước khi chuyện này còn chưa tra ra, ai cũng không thể để lộ tin tức. Còn có, mẫu thân đi nói với tổ mẫu, nói là ý của ta, bảo bà ấy cấm túc tất cả người trong Đại phòng, đừng để các nàng có cơ hội để lộ tin tức ra bên ngoài."
Tần thị vui vẻ nói: "Được, được! Có mấy lời này của nương nương, lòng ta liền yên tâm."
Tiết Tĩnh Xu phái người đưa Tần thị ra cung, chính mình lại đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe hết những lời nói của nàng, hỏi: "Chuyện này, Tĩnh nhi có ý tưởng gì không?"
Tiết Tĩnh Xu nói thẳng: "Tứ muội sợ là không vừa lòng mối hôn sự này, nếu cưỡng chế nàng ta thành thân với Nhị công tử, chỉ sợ sẽ xảy ra trắc trở gì đó. Thần thiếp thấy, nàng ta và Lâm gia đại khái là không có duyên phận."
Thái Hoàng Thái Hậu cười cười: "Cái gọi là duyên phận, còn không phải là do người ta định đoạt? Mà thôi, nếu nàng ta dùng nhiều thủ đoạn như thế, chính là không muốn kết thân với người ta, ta cũng không cần làm người xấu, liền theo ý nàng ta đi. Nhưng trước kia ý chỉ tứ hôn đã hạ, không thể lật lọng, chỉ kia có thể viết tiếp. Truyền khẩu dụ của ta: "Từ hôm nay trở đi, Nhị phòng Tiết gia nâng thành Đại phòng, Đại phòng hạ xuống làm Nhị phòng. Kể từ đó, kết thân cùng Lâm gia, vẫn là Nhị tiểu thư Đại phòng."
Tiết Tĩnh Xu không ngờ Thái Hoàng Thái Hậu sẽ dứt khoát tước đoạt quyền lợi của Đại phòng như vậy. Nói vậy trước kia Tiết Tĩnh Viện thiết hạ thế cục này, cũng không nghĩ tới điểm này đi.
Từ đây về sau, tước vị Thừa Ân Công phủ này, liền triệt triệt để để vô duyên Đại phòng bọn họ!
Không biết rõ đây có phải là ý của Tiết Tĩnh Viện hay không.