Beta: A Cảnh
Lúc Tiết Tĩnh Viện nháo đến ồn ào, sau khi nàng ta Thái Hoàng Thái Hậu cấm túc thì Tiết lão thái gia rốt cuộc cũng đồng ý phân nhà.
Xưa nay khi huynh đệ phân nhà, nếu cha mẹ còn sống sẽ chuyển qua sống cùng với trưởng tử. Mà hiện tại, đại phòng vừa mới bị Thái Hoàng Thái Hậu trách phạt, đã không còn quyền lợi của trưởng tử nên bị phân ra đi tất nhiên chính là bọn họ.
Còn về tam phòng, vốn là là thứ xuất, mặc kệ trước đó hai phòng như thế nào, tóm lại bọn họ cũng phải ra đi.
Chờ sau khi đại phòng và tam phòng dời ra, trong Tiết phủ lập tức liền thanh tĩnh hơn nhiều.
Cụ thể Tiết gia phân như thế nào, Tiết Tĩnh Xu cũng không quan tâm, nàng chỉ cần xác định đại phòng đã bị phân ra đi là được.
Sau này Tiết Tĩnh Viện có làm loạn, hoặc là An Thân Vương thật sự mưu phản, người cùng chịu liên lụy cũng chỉ có đại phòng. Nhị phòng cũng không còn quan hệ ràng buộc với bọn họ, Hoàng Đế cũng không cần vì nàng mà khó xử.
Nàng khăng khăng muốn đại phòng cùng nhị phòng tách ra, đó cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất. Để không cho đám quan lại trong triều có thể dùng nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu làm cớ gây khó xử cho Hoàng Đế.
Sau khi phân nhà, Tiết Tĩnh Uyển có tiến cung gặp Tiết Tĩnh Xu một lần.
Nàng gả đi Lâm gia đã gần hai tháng, cả người được dưỡng đến mượt mà hơn trước, càng có vẻ mềm mại yêu kiều khiến người ta yêu thích.
Tiết Tĩnh Xu nhìn nàng đánh giá một chút mới ban nàng ngồi xuống, hỏi: "Muội ở Lâm gia thế nào? Có ai gây khó dễ cho muội không?"
Tiết Tĩnh Uyển lắc đầu: "Không có, nương cùng đại tẩu đều đối xử với muội rất tốt."
Tiết Tĩnh Xu cười hỏi: "Vậy còn muội phu? Hắn đối xử với muội có tốt không?"
Tiết Tĩnh Uyển hơi đỏ mặt: "Cũng rất tốt."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nói: "Lúc trước Thái Hậu muốn đổi cho muội và Tiết Tĩnh Viện, thật sự trong lòng ta còn thở phào nhẹ nhõm. Dòng dõi Lâm gia, tuy rằng ở trong kinh thành không được tính là cao quý nhất, nhưng gia phong lại là trong sạch hiếm có, trong nhà lại không quá đông người, nghe nói xưa nay Lâm lão phu nhân và Lâm đại nãi nãi tính tình ngay thẳng, trong nhà không có nữ quyến nào khác, rất thích hợp với tính cách của muội.
Ngày thường muội nên cần mẫn hơn chút, siêng đi thỉnh an lão phu nhân, trò chuyện cùng bà. Muội phu muốn tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm, muội cũng phải quan tâm đến sinh hoạt và ăn uống của hắn, có chuyện cũng nên nói với hắn, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà giận dỗi, biết không?"
Tiết Tĩnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu, "Tam tỷ tỷ, muội đã nhớ kỹ."
Tiết Tĩnh Xu cười cười, lại nói: "Nhưng nếu có người can đảm dám làm cho muội khó chịu, muội cũng đừng chịu đựng, dù thế nào, muội cũng thân muội muội của ta, bệ hạ là thân tỷ phu của muội, ai không có mắt muốn khi dễ muội, trước tiên phải hỏi ý kiến của ta."
Tiết Tĩnh Uyển chớp chớp mắt, vẻ mặt sùng bái nhìn nàng: "Tam tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nói câu này, thật là uy phong, khí phách thật lớn nha!"
Tiết Tĩnh Xu nói dỗi: "Ta nói muội nhớ kỹ chưa? Muội là muội muội của Hoàng Hậu, cũng đừng để cho người ta khi dễ rồi khóc sướt mướt đến tìm ta. Có ân oán gì, muội phải tự giải quyết với người ta trước, nếu muội thật sự gây họa, cứ đến nói với ta."
Tiết Tĩnh Uyển liên tục gật đầu: "Nhớ rồi, Tam tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định không để người khác khi dễ, làm mất thể diện của tỷ đâu."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, một bàn tay không tự giác đưa lên xoa bụng mình.
Nàng hiện giờ mang thai hơn năm tháng, bụng lại lớn bằng bụng sáu bảy tháng của thai phụ bình thường, nên chỉ ngồi một lát đã cảm thấy hơi mệt.
Tiết Tĩnh Uyển tò mò nhìn bụng nàng, nóng lòng thử nói: "Tam tỷ tỷ, muội có thể sờ một chút hay không? Tỷ yên tâm, nhất định muội sẽ nhẹ nhàng."
Tiết Tĩnh Xu cười vẫy tay với nàng ấy: "Lại đây, chào hỏi cháu ngoại trai của muội này."
Tiết Tĩnh Uyển đi lên trước, nhẹ nhàng nhích lại gần, cẩn thận đưa tay ra đặt lên bụng Tiết Tĩnh Xu vuốt ve một chút, lập tức rụt tay về.
Tiết Tĩnh Xu buồn cười nói: "Nó còn có thể đá muội nữa."
Tiết Tĩnh Uyển ha hả cười một tiếng, lại duỗi tay ra muốn sờ một lần nữa. Lần này, tay nàng mới đụng đến bụng Tiết Tĩnh Xu liền cảm thấy lòng bàn tay bị đá một cái, sợ tới mức nàng vội lui ra sau, không cẩn thận dẫm đến làn váy mình liền ngã trên mặt đất, kêu "ai nha" một tiếng.
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt, vội gọi người đỡ nàng ấy lên. Trên mặt đất có trải thảm dày, nàng không lo lắng Tiết Tĩnh Uyển bị ngã đau, lại không nhịn được mà cười đến đau cả bụng.
Tiết Tĩnh Uyển lúng túng ngượng ngùng, mặt đỏ tai hồng, nhưn hai mắt lại sáng lấp lánh, vô cùng ngạc nhiên, nói: "Tam tỷ tỷ, nó còn có thể động nữa sao?"
Tiết Tĩnh Xu thật vất vả mới nín được cười: "Hai hoàng nhi còn có thể duỗi người đó."
Tiết Tĩnh Uyển không dám sờ nữa, chỉ là hai mắt cũng không hề rời khỏi bụng nàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cảm thán.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Không cần tò mò, sau một thời gian nữa chờ khi muội mang thai, tự mình sẽ biết đây là cảm giác gì."
Nghe nàng nói đến việc này, Tiết Tĩnh Uyển đỏ mặt, nhìn quanh bốn phía, đến gần bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Tam tỷ tỷ, chỉ cần làm loại chuyện này, là có thể mang thai được sao?"
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, trêu chọc nói: "Chỉ cần mỗi ngày muội ở cùng một chỗ với muội phu, bảo đảm không đến hai tháng nữa muội sẽ có thai."
Tiết Tĩnh Uyển ngượng ngùng cúi đầu, nắm chặt khăn tay không nói chuyện.
Những chuyện như vậy, kỳ thật nàng và hắn không làm nhiều lắm, bởi vì nàng cảm thấy rất kỳ quái, có đôi khi hắn dựa lại gần, nàng liền né tránh, chỉ có một hai lần là trốn không thoát.
Vốn dĩ nàng còn buồn rầu, không biết nên nói những phiền não này với ai. Hiện giờ nghe Tam tỷ tỷ nói như vậy, giống như làm thêm nhiều lần mới dễ dàng có bảo bảo, vậy lần sau...... Lần sau chờ hắn lại đến, mình không né tránh là được.
Lá cây dần dần rụng thưa thớt, sau trận tuyết rơi đầu tiên, Thái Hoàng Thái Hậu liền ngã bệnh.
Tất cả mọi người đều biết bà không còn kéo dài được bao lâu, chính bà cũng biết, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý mà cũng không nhắc tới.
Tiết Tĩnh Xu vẫn hay lui tới như bình thường, buổi sáng đi thỉnh an bà, bồi bà ngồi một buổi sáng, nói chuyện đút thuốc cho bà, buổi chiều lại cùng Hoàng Đế đến một lần. Hiện giờ, thời gian ban ngày nàng ở Trường Nhạc Cung còn nhiều hơn ở Tê Phượng Cung
Nhiều lần Thái Hoàng Thái Hậu đều ngơ ngẩn nhìn đến bụng nàng.
Những lúc bà không chú ý, Tiết Tĩnh Xu lặng lẽ quay đầu gạt lệ. Nàng biết Thái Hoàng Thái Hậu vẫn luôn chờ hài nhi trong bụng nàng ra đời, nhưng có lẽ bà đã đợi không được nữa rồi.
Buổi sáng hôm nay, bỗng nhiên ở ngoại đình có tiểu nội giám đưa một phong thư đến hậu cung, thì ra là thư của Thẩm An Thiến từ Tây Bắc gửi về.
Tháng chín nàng thành thân, liền cùng Tần Tướng quân đi Tây Bắc, sau khi yên ổn chỗ ở, lập tức viết một hong thư gửi cho Thái Hoàng Thái Hậu. Thời điểm phong thư đến nơi đã là tháng 11.
Thái Hoàng Thái Hậu nhận lấy, nhìn kỹ hai lần mới cười đưa cho Tiết Tĩnh Xu, nói: "Tiểu Tứ Nhi là đứa trẻ ngoan, đi ra ngoài cũng chưa quên chúng ta."
Tiết Tĩnh Xu nhìn qua, trong thư Thẩm An Thiến gởi đại ý là nói nàng đã yên ổn. Tây Bắc so tưởng tượng của nàng cũng tốt hơn nhiều, phủ của Tần tướng quân tuy không tráng lệ tinh xảo bằng kinh thành, nhưng cũng rất rộn, tướng quân đối xử với nàng rất tốt.
Trong thư nàng còn nói, chờ đến sang năm khi tướng quân hồi kinh báo cáo công tác, nàng sẽ cùng hắn trở về, vấn an Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Hậu. Gửi tới theo bức thư còn có một rương đặc sản Tây Bắc.
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Thái Hoàng Thái Hậu thương nàng, trong lòng Thẩm cô nương cũng biết."
Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, kéo tay nàng qua vỗ nhẹ, thở dài: "Các con đều phải sống tốt, phải sống tốt...... Ta đã an tâm rồi."
Tiết Tĩnh Xu hốc mắt đỏ lên, vội cúi đầu che dấu.
Thân thể Hoàng Thái Hậu không khỏe, làm tâm trạng của Tiết Tĩnh Xu cũng đi xuống, mấy ngày nay luôn không muốn ăn gì, nhưng vẫn cố ép bản thân ăn một chút.
Nàng còn có thai, không thể bị bệnh, lại làm lão nhân gia lo lắng.
Hoàng Đế thấy nàng ăn đến vất vả, ôm nàng qua nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn muốn ăn cái gì thì cứ phân phó Ngự Thiện Phòng đi làm. Nếu thật sự không muốn ăn thì thôi, đừng miễn cưỡng mình."
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, mỉm cười: "Ta không sao, bệ hạ đừng lo lắng."
Hoàng Đế nói: "Hoàng tổ mẫu tuổi đã lớn, bà sống cùng chúng ta lâu như vậy, hiện tại là thời điểm để bà nghỉ ngơi một chút, đi bồi Hoàng tổ phụ. Mạn Mạn còn có ta, không cần quá mức thương tâm."
Tiết Tĩnh Xu thấp giọng nức nở nói: "Hôm nay Hoàng tổ mẫu nhìn chằm chằm bụng thiếp thật lâu, chắc chắn là bà muốn nhìn hoàng nhi chúng ta trông như thế nào, nếu ta có thể mang thai sớm một chút thì tốt rồi."
Hoàng Đế hôn lên trán nàng, nói: "Mạn mạn có nghe qua lời này chưa, sau khi trưởng bối qua đời, nếu trong nhà vừa lúc có hài tử được sinh ra, vậy đứa nhỏ này chính là vị trưởng bối kia chuyển thế. Trời cao cho ta và Mạn Mạn có hai đứa nhỏ, có lẽ chính là Hoàng tổ mẫu luyến tiếc chúng ta, về sau còn muốn ở lại bên cạnh chúng ta."
Những lời như vậy nói không có căn cứ, nhưng hiện tại Tiết Tĩnh Xu lại nguyện ý đi tin tưởng, nàng xoa xoa khóe mắt, nói: "Bệ hạ nói đúng, ta hẳn là nên vui vẻ một ít, Hoàng tổ mẫu thấy cũng cao hứng."
Hoàng Đế thấy tâm trạng nàng đã tốt hơn, lại sờ bụng nàng, hỏi: "Hoàng nhi hôm nay có ngoan không?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Ngoan lắm. Bệ hạ, ta cảm thấy tuy rằng bọn nhỏ còn chưa có sinh ra, nhưng lại cảm giác được, tựa hồ có một đứa đặc biệt hơi bướng bỉnh một chút, một đứa khác lại rất an tĩnh. Cái đứa bướng bỉnh kia, nhất định là tương đối giống bệ hạ."
Hoàng Đế lập tức nói: "Ta cũng chưa từng bướng bỉnh."
Tiết Tĩnh Xu hỏi lại hắn: "Đều nói hài tử giống cha mẹ, đứa bướng bỉnh kia nếu không giống bệ hạ, chẳng lẽ là giống ta sao? Bệ hạ cảm thấy ta rất bướng bỉnh?"
Hoàng Đế quan sát sắc mặt nàng, thức thời mà yên lặng lắc đầu.:v
"Đúng rồi, nếu ta không bướng bỉnh thì đứa bé kia không giống ta, chỉ có thể là giống bệ hạ. Ngày mai ta phải đi hỏi Hoàng tổ mẫu xem khi còn nhỏ bệ hạ đều có "công trạng hiển hách" nào hay không." Tiết Tĩnh Xu liếc mắt nhìn hắn.
Hoàng Đế thầm cố nhớ lại chuyện hồi nhỏ của mình. Hắn thật tình cảm thấy mình không bướng bỉnh nha.
Trèo cây đào lấy trứng chim, xuống nước hái hoa sen, trốn ở núi giả hù dọa cung nữ nội giám, cắt bộ quần áo mà mẫu phi hắn yêu thích nhất để làm áo choàng cho chó con, lén bỏ thêm muối vào điểm tâm, lệnh cho tiểu nội giám ăn sạch vân vân mây mây...... Những chuyện này không phải những nam hài tử bình thường đều hay làm sao? Chỉ vậy thì làm sao có thể nói là bướng bỉnh? Hắn chính là một đứa trẻ ngoan nha!