Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, sau giờ học Tô Mộc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, cô không quên chuyện ngày hôm qua khi Tạ Liễm logout, mình đã đồng ý một việc.
Đó chính là giúp các cô ấy chế thuốc.
Bởi vì nữ chủ là bà vú quan trọng trong bang nguyệt Ngàn Trượng, hơn nữa lại là nguyên lão, cho nên gần như tất cả dược phẩm của bang đều do một tay nức chủ cung cấp, nữ chủ lại một trong số ít dược sư có thể chế tác được dược phẩm cao cấp, cho nên trong công đoàn là một dược sư đặc biệt, không cho, đồng thời cũng không bán cho những người chơi khác.
Bởi vì vậy cho dù nữ chủ nói muốn chế cho các cô, ngoài các cô ra cũng không ai biết chuyện này, nhưng thời gian dài vẫn sẽ có người biết rồi lên án, tạo thành phiền toái không cần thiết, bọn Tô Mộc vẫn từ chối không muốn Tử Vũ xảy ra chuyện. Dù sao vẫn không nên chọc phiền toái, huống chi Tô Mộc còn nhớ sau đó không lâu, nữ chủ giống như có một lần bị hãm hại, sau đó rút khỏi cái bang phái kia.
Mặc dù Tô Mộc biết rõ nữ chủ vì chuyện gì mà bị hãm hại, cô cũng muốn đi thay đổi mọi chuyện. Nhưng về sau cô nghĩ nữ chủ sớm ngây ngốc tại bang phái đó, tự nhiên có cảm tình, nếu như mình tùy tiện đi khuyên cô nàng rút khỏi bang hội kia, vậy khẳng định rất kỳ quái.
Tiến công chiếm đóng nam chủ là một chuyện khác, nhưng là bản thân nữ chủ không sai. Cho nên Tô Mộc cảm thấy không cần thiết cùng nữ chủ trở mặt, như vậy tốt cho tất cả mọi người. Trước đây không lâu mình còn nói muốn rời xa nữ chủ, bây giờ nhìn lại là người tính không bằng trời tính a, mình vẫn gặp phải nữ chủ, cho nên vẫn là đối xử với nữ chủ tốt một chút không hề sai, dù sao nữ chủ cũng được coi như là vận khí chi tử của thế giới này.
Bây giờ Tô Mộc lại cảm thấy không bằng đợi đến khi phát sinh mọi chuyện, khuyên nữ chủ rút khỏi cái bang kia. Như thế này mới là kết quả tốt nhất, nếu ở trong một bang toàn bạch nhãn lang, sớm muộn cũng bị tức chết.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc không khỏi tăng nhanh bước chân, lúc đi tới cửa phát hiện có tốp năm tốp ba nữ sinh ngăn ở cửa, không biết rõ ở xì xào bàn tán những chuyện gì.
Tô Mộc không biết nguyên nhân, nhưng mắt thấy số lượng đám người tăng thêm gấp mấy lần, trong lòng có không thể làm gì, đành phải lên tiếng, cô còn muốn nhanh trở về chơi trò chơi đâu, "Nhường một tý, cảm ơn."
Cô mặc dù hiếu kỳ các cô ấy vì sao ngăn ở cửa, nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ tới trò chơi, không muốn nadn lại đây thêm chút nào nữa.
Ma ma nói, không cần đi tới những nơi đông người. Tô Mộc luôn luôn tuân theo cái đạo lý này, trước đến giờ không tới nơi đông người chen lấn.
Thật vất vả xuyên qua đám người Tô Mộc vẫn là bù không được lòng hiếu kỳ quấy phá, chân không theo suy nghĩ bước ngược lại chỗ đám đông, ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy thân ảnh Tống Tử Diễn, Tô Mộc có chút kinh ngạc, hắn như thế nào lại ở đây?
Khi Tô Mộc đang ngây người nhìn Tử Diễn, không biết có phải là chỗ Tô Mộc đứng ít người dễ nhìn thấy hay không, mà Tống Tử Diễn liếc nhìn lại đã nhìn thấy Tô Mộc nhìn mình, có chút nghi hoặc.
Hai người ánh mắt chống lại, Tống Tử Diễn cũng như vậy nhìn cô. Lúc này Tô Mộc mới phản ứng kịp, Tống Tử Diễn tìm đến mình?
Tô Mộc không tiếng động nói ra, "Anh tìm em sao?" Lấy ngón tay chỉ chính mình, bày tỏ muốn xác nhận một cái.
Tống Tử Diễn nhẹ gật đầu, ánh mắt bình thản nhìn Tô Mộc, tay cầm di động gõ nhẹ, ý bảo Tô Mộc nhìn di động một chút.
Tô Mộc bỗng chốc hiểu ý tứ Tống Tử Diễn, từ trong túi lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, có hai cuộc gọi nhỡ.
Thôi chết rồi. Cô thế nhưng lại một lần nữa không có nhận điện thoại Tống Tử Diễn, nên biết Tống Tử Diễn cực kì chán ghét người khác không nhận điện thoại của hắn, lần trước đoán chừng là trùng hợp thời gian Tô Mộc ngã bệnh, cho nên Tống Tử Diễn mới không có so đo, vậy lần này làm sao bây giờ!
Tô Mộc không khỏi được có chút áy náy, cảm thấy có chút khẩn trương, lúc giương mắt, thấy trên mặt hắn như thường, nhưng tại sao Tô Mộc thấy một tia sáng lại, hơi rùng mình, một đôi mắt thâm thúy hiện ra u quang, làm người ta không hiểu trong lòng hắn suy nghĩ chuyện gì.
Lúc này mọi người cũng không có để ý chuyện Tô Mộc bên này, cũng không suy nghĩ động tác khác thường của Tống Tử Diễn. Cứ như vậy nhìn mặt Tống Tử Diễn, hiện ra háo sắc, bất quá cũng chỉ là xem một chút mà thôi, cũng không có khoa trương giống trong phim truyền hình.
Tống Tử Diễn khẽ nghiêng người, tránh những người kia, giống như tùy thời sẽ nhích lại gần hắn, toàn thân toa khí lạnh, mọi người xung quanh thấy vậy cũng nhanh chóng tản đi, nhưng dư quang vẫn theo đuổi Tống Tử Diễn.
Tô Mộc thấy vậy, không khỏi có đen mặt, cái thế giới này hào quang của nam chủ giống như hợp kim ti-tan muốn sáng mù mắt cô.
Đợi khi đám người tản đi một chút, Tống Tử Diễn mới nhấc chân đi về hướng Tô Mộc đang đứng.
Tô Mộc thấy Tống Tử Diễn đi lại chỗ mình, cảm thấy quýnh lên, lại có chút không biết làm sao, nếu như đổi lại là nguyên chủ trước kia, trong lòng đã sớm hồi hộp, dù sao chuyện này xảy ra có thể khiến toàn trường biết được quan hệ của bọn họ không bình thường. Nhưng là hiện tại Tô Mộc suy nghĩ đến vừa vặn cùng nguyên chủ ngược lại.
Tống Tử Diễn dù sao là nam chủ, hiệu ứng của hắn cũng không kém so với nữ chủ, chuyện này xảy ra, lại không biết tạo cho mình thêm bao nhiêu phiền toái.
Khi Tô Mộc còn đang suy nghĩ đến xuất thần nghĩ, Tống Tử Diễn ỷ vào chuyện mình có đôi chân dài, không đến hai phút đã đi đến trước mặt Tô Mộc, thấy bộ dáng Tô Mộc thất thần, lông mày hình thành một chữ "川", trong lòng lại là bất mãn.
Thân thể khẽ khom xuống, cứ như vậy nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc hồi thần lại bị khuôn mặt thình lình xuất hiện hù doạ, nghĩ thầm, xem ra mình nên ăn táo viên thuốc ( sớm muộn muốn hết), TAT, còn muốn nói ngăn cản như thế nào, hiện tại đã muộn, thôi mặc kệ, đành phải bình nứt không sợ vỡ, cứ như vậy đi.
Tô Mộc: Mặt lạnh lùng. jgp
"Anh Tử Diễn." Tô Mộc gượng cười, để che giấu mình đang lúng túng.
"Ừ." Mặt Tống Tử Diễn vẫn như cũ không chút thay đổi đáp lại.
"..."
Trong lúc Tô Mộc đang suy nghĩ lí do thoái thác, lại nghe được quanh mình đủ loại nghị luận, tất cả đều lọt vào tai, mặt Tô Mộc ửng hồng lên, nói ra, " Anh Tử Diễn có chuyện gì sao?"
"A, anh Tử Diễn?" Một thanh âm ấm áp như ánh mặt trời mang theo mười phần trêu chọc từ sau lưng Tống Tử Diễn vang lên, người kia nghiên người một cái từ sau lưng Tống Tử Diễn đi ra.
Người kia có mái tóc màu vàng rơm, tóc mái hơi ngắn lộ ra trán trơn bóng. So với màu da lúa mạch của Tống Tử Diễn trông trắng hơn, mày rậm mắt to, xem như một soái ca. Chiều cao so với Tống Tử Diễn không sai biệt lắm cao 1m85 gì đó, bất quá khuôn mặt kia toàn ý trêu chọc.
Tô Mộc lúc này mới chú ý tới thì ra còn có một người ở đây, lại nghe đến nội dung người kia trêu chọc, khuôn mặt vốn hồng lại càng hồng hơn. Nhưng vẫn cố gắng duy trì tư thái lạnh nhạt, nhẹ giọng hỏi thăm, "Vị này là?"
Ánh mắt Tô Mộc nhìn về phía Tống Tử Diễn, hy vọng hắn có thể giới thiệu người này.
Không đợi được Tống Tử Diễn mở miệng, người bên cạnh hắn cũng không kịp chờ mở miệng nói ra, "Anh tên là Trần Tư Nam, là bạn cùng phòng với anh Tử Diễn." Nói xong không quên trêu chọc một tiếng.
Ánh mắt Tống Tử Diễn tựa như hời hợt quét qua cái người gọi là Trần Tư Nam kia, nhưng không biết vì sao Trần Tư Nam lại nhìn ra ý tứ cảnh cáo trong đó, trong lòng không khỏi kêu lên thú vị, một loại thú vị ở trong mắt lưu chuyển.
Nhưng ở dưới con mắt Tống Tử Diễn an tĩnh lại.
"Chào anh, em là Tô Mộc." Tô Mộc giới thiệu xong sau đó không khỏi oán thầm, người này chính là tương lai thích nữ chính Trần Tư Nam, nhưng hắn là nhất kiến chung tình với nữ chính a.
Nhưng là khi đó, ở trong trò chơi nữ chính sớm sinh hảo cảm với nam chính, chỉ có thể nói là sai thời điểm thích sai người.
Tô Mộc nhẹ thở dài một tiếng, bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung, tiếp theo ngẩng đầu nhìn Tống Tử Diễn, " Anh Tử Diễn ~"
Tô Mộc dừng lại một chút, khi nhìn thấy ánh mắt Tống Tử Diễn, Tô Mộc ngạc nhiên, vì sao cô cảm thấy xung quanh hắn ngập hơi lạnh.
"Um, anh Tử Diễn?" Tô Mộc thăm dò gọi một tiếng, dòng nước lạnh quanh Tống Tử Diễn biến mất không ít, nội tâm treo đầy hắc tuyến, không biết nên nói cái gì.
Tô Mộc: Có khả năng cô nhìn thấy Tống Tử Diễn giả.
"Anh Tử Diễn có chuyện gì sao?" Tô Mộc vô ý thức nhìn một chút, mới giật mình thời gian trôi thật nhanh, lập tức trở về chủ đề chính.
"Ừ." Tống Tử Diễn cầm lấy hộp cơm trên tay đưa cho Tô Mộc, nhìn vẻ mặt Tô Mộc mờ mịt, "Cái này là mẹ anh bảo anh mang cho em. "
Tô Mộc bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là chuyện này "A, anh nói em mới nhớ, lần trước em nói thật lâu chưa aen cơm dì Tống nấu, rất nhớ tay nghề của dì. Không nghĩ tới dì Tống còn nhớ, anh Tử Diễn, anh thay em cảm ơn dì Tống nhé!"
"Ừ." Xem bộ dáng Tô Mộc cười tươi như hoa, cũng chẳng biết tại sao Tống Tử Diễn cảm thấy hơi rung động.
" Vậy, anh Tử Diễn muốn cùng nhau ăn cơm sao?" Tô Mộc thấy Tống Tử Diễn mang cơm tới cho mình, nếu như bây giờ cô vội vã đi, có chút không có lễ phép, cho nên Tô Mộc đành mở miệng hỏi một câu.
Bất quá, nội tâm lại không hy vọng Tống Tử Diễn đáp ứng, bởi vì bây giờ cô muốn lãng phí thời gian, muốn nhanh chóng trở về ký túc xá lên trò chơi.
Khi nghe từ miệng Tống Tử Diễn phun ra câu không cần, Tô Mộc cảm giác tâm mình đều muốn bay bổng lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Như thế nào? Học muội, không cùng anh Tử Diễn ăn cơm, xem ra em thật vui vẻ a?" Bị Trần Tư Nam đâm chọt đúng tâm tư Tô Mộc, mặt ửng hồng lên, không biết nên trả lời ra sao.
"Không có, làm sao lại như vậy được?" Tô Mộc thấy ánh mắt mãnh liệt của Tống Tử Diễn mà rùng mình, không có biện pháp khinh thường cũng chỉ phải mở miệng, "Ngược lại em còn rất muốn ăn cơm với anh Tử Diễn kìa, chỉ là anh Tử Diễn chắc đang bận nhỉ."
Tô Mộc cẩn thận nịnh nọt Tống Tử Diễn, rất sợ tôn đại phật có một phật ý, xem ra Tô Mộc đã sớm quên chuyện mình không nhận điện thoại Tống Tử Diễn.
Mắt thấy Trần Tư Nam kia còn muốn nói chuyện, Tô Mộc trực tiếp giành nói trước.
"Vậy anh Tử Diễn, em đi trước." Tô Mộc hướng Tống Tử Diễn phất phất tay, cô còn nhớ tới trò chơi a."A. Còn có Trần Tư Nam học trưởng, tạm biệt."
Vừa nói xong, Tô Mộc như một làn khói chạy nhanh không thấy bóng dáng.
Sau đó hai người, Tống Tử Diễn cứ như vậy mặt không chút thay đổi nhìn theo hướng Tô Mộc ly khai.
"Học muội này thật thú vị, đúng không Tử Diễn." Trần Tư Nam mặt mũi tràn đầy hứng thú.
Mái tóc lộn xộn che đôi mắt của hắn, hơi lạnh toả bốn phía. Tống Tử Diễn cứ như vậy lạnh như băng liếc qua Trần Tư Nam, hai tay bỏ vào trong túi bước đi.
"Cái gì a? Liền thú vị cũng không được sao?" Trần Tư Nam tự nhiên là hiểu ý tứ ánh mắt kia Tống Tử Diễn là gì, vẻ mặt đau khổ kêu to chạy theo.
Tống Tử Diễn không để ý hắn, Trần Tư Nam đi bên cạnh lầm bầm lầu bầu không biết nói gì.
- -----
Vừa về tới ký túc xá, Tô Mộc đi thẳng đến cái bàn. Hứa Ngọc tới 12 giờ mới tan học, hiện tại mới 11 giờ, còn một tiếng đồng hồ nữa, Tô Mộc mở ra máy tính.
Trong quá trình chờ đợi, Tô Mộc cũng mở hộp cơm kia ra, một cỗ mùi thơm chui vào mũi Tô Mộc, "Thơm quá a."
Khẩu vị Tô Mộc mở rộng ra, kéo ngăn kéo ra, cầm đũa của mình, gắp một miếng thịt cho vào miệng, Tô Mộc vừa ăn một bên lại khen, "Ăn thật ngon a."
Quay sang màn hình thấy đã vào trò chơi, Tô Mộc để đũa xuống, động động con chuột, điểm vào hạng mục khác hàng trong trò chơi, cứ theo lẽ thường nhập mật mã, chờ đợi tiến vào.
Chờ tới khi vào trong, trò chơi hiện lên một dòng chữ " Phía trước ngài có 247 người đang xếp hàng, xin kiên nhẫn chờ."