"Mộc nhi, đừng khóc." Huyền Dạ để một tay lên lưng Tô Mộc, vỗ nhè nhẹ dùng cái này để an ủi nàng, liếc qua Vân Chỉ Hề trong lòng Tô Mộc quả thực hận không thể bóp chết nàng ấy, hai tròng mắt như gió rét thấu xương nhìn chằm chằm đỉnh đầu Vân Chỉ Hề.
Vân Chỉ Hề chỉ cảm thấy không biết từ đâu thổi tới một cơn gió lạnh, làm cho nàng ấy run rẩy. Nàng ấy còn không có từ chuyện xảy ra trước mắt mà phục hồi lại tinh thần, nàng ấy rõ ràng ở một giây còn ở trong phòng làm việc, bởi vì mệt mỏi mà chợp mắt một cái, tỉnh lại đã đến một cái thế giới khác.
Hơn nữa y phục ướt ngượng ngùng dính ở trên người, làm cho nàng ấy cảm thấy vô cùng khó chịu, còn có nử tử xinh đẹp trước mắt ôm mình khóc thút thít, trong lúc nàng ấy nhất thời suy nghĩ hỗn loạn, đành phải nhắm mắt lại, giả vờ hôn mê.
Sau đó, liền nghe liền mở miệng nói: "Nàng ta không phải là tỉnh sao? Đứng lên đi, sư huynh dẫn muội trở về."
Nói đến đây, cảm thấy không ổn, lại không tình nguyện thêm một câu "Còn có nàng ta."
"Dạ." Tô Mộc từ trong cảm xúc bình phục lại, thanh âm mang một chút khàn khàn cùng giọng mũi.
Nghĩ tới chuyện cũng đã xảy ra rồi, mình cũng không có cách nào thay đổi mọi chuyện, đành phải đi tiếp thu sự thật này. Nhận mệnh Tô Mộc gian nan đỡ Vân Chỉ Hề lên, mà Vân Chỉ Hề cũng đã là mười tám mười chín tuổi, Tô Mộc lôi kéo, phát hiện mình lại kéo không nổi.
Đành phải hướng sư huynh Huyền Dạ nhà mình xin giúp đỡ, dùng ánh mắy vương nước mắt ướt át mê ly nhìn điềm đạm đáng yêu nhìn qua Huyền Dạ, nước mắt chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn như mưa.
Huyền Dạ vốn muốn gọi đệ tử khác đến ôm Vân Chỉ Hề, nhưng khi thoáng nhìn nước đọng lại trên ngực Tô Mộc, dứt khoát kiên quyết không đợi Tô Mộc mở miệng liền đáp ứng, cũng may hắn bày kết giới, người ở phía ngoài không nhìn thấy bên trong, nếu không Tô Mộc xuất hiện như vậy, vài người nam đệ tử mắt nhìn cũng không chớp, huống chi là như bây giờ □□.
"Mộc nhi." Huyền Dạ khẽ mở môi mỏng, kêu Tô Mộc.
"Dạ?" Tô Mộc còn đang kinh ngạc tại sao Huyền Dạ lại đáp ứng trong sảng khoái như thế, hắn vừa gọi gọi, Tô Mộc liền ngẩng đầu lên không hiểu ý hắn là gì.
"Y phục, ngực." Huyền Dạ nhàn nhạt nhìn nơi ngực Tô Mộc, mặt không đỏ tim không đập nói ra, giọng nói tràn đầy hời hợt, thật giống như nội tâm không hề dao động.
Nói xong, Huyền Dạ tiến lên một tay ôm lấy Vân Chỉ Hề, ghét bỏ đem đầu nàng ấy cách xa ngực của mình một chút, cuối cùng làm cho tư thế có chút quỷ dị, nếu không phải là khẩu quyết làm sạch quần áo chỉ có người sử dụng tự niệm, hắn sớm làm sạch quần áo trên người nàng.
Tô Mộc men theo ánh mắt Huyền Dạ cuối đầu nhìn thoáng qua ngực mình, bỗng nhiên, trên mặt nhiễm lên một mảnh đỏ hồng, kêu một tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng hờn dỗi trừng Huyền Dạ.
Đồ lưu manh! Đã nhiều năm như vậy vẫn là không biết xấu hổ!
Tô Mộc khẽ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, giọng nói Huyền Dạ vốn tinh khiết và thơm như rượu ngon giờ phút này lại nở nụ cười trầm thấp dễ nghe, hai tròng mắt gian trộn lẫn một luồng vui vẻ, chọc cho Tô Mộc bất mãn chuyển đầu không nhìn Huyền Dạ, mà ửng đỏ lại lặng lẽ bò lên trên bên tai, người sau lưng cười đến vô cùng vui vẻ.
Tô Mộc miện một cái khẩu quyết làm sạch quần áo đem y phục hong khô, nàng cũng sớm đã phát giác Huyền Dạ vừa rồi bày kết giới, sinh lòng cảm kích, nhưng lại nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Huyền Dạ, nàng liền không nghĩ để ý hắn.
Huyền Dạ bỏ kết giới, nhìn Diệp Băng Y nói câu: "Diệp sư muội, nhớ kỹ lời ngươi mới nói, không có có lần sau." Hắn tất nhiên là không có quên chuyện vừa rồi.
Nói xong, như có như không nhìn nữ tử thanh y đã tỉnh lại, đi theo Tô Mộc ngự kiếm mà đi.
Mà bị hắn liếc một cái nữ tử, không khỏi bị ánh mắt sắc bén lạnh như băng kia hù doạ thân thể lùi về sau vài bước, cúi đầu không dám lại ngẩng lên.
Diệp Băng Y vừa nhìn Tô Mộc vừa về đến, Huyền Dạ lại bị nàng câu dẫn, ngay cả ánh mắt cũng sít sao nhìn chằm chằm người kia, trong nháy mắt tức giận công tâm, thiếu chút nữa cắn nát răng, lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử, phun ra một câu: "Tự động chịu phạt."
Liền phất tay áo mà đi.
Hai người Tô Mộc tự nhiên không biết chuyện xảy ra sau đó, chỉ muốn nhanh lên trở lại ngọn núi, cũng quên hỏi chuyện đã xảy ra, nghĩ đến cũng không phải là cái gì quan trọng.
Nàng môi mím thật chặt, không nói lời nào. Huyền Dan cho rằng nàng còn đang tức giận, thầm kêu không tốt, cũng trầm mặc không nói, dọc theo đường đi yên tĩnh.
Thật ra bay giờ nàng đang cùng hệ thống trao đổi bằng hình thức tinh thần.
"Hệ thống, nội dung vở kịch tại sao lại sớm một năm?"
Tô Mộc bất mãn oán hận nói, nàng đều vì thế mà tăng nhanh tiến độ tu luyện, kết quả vẫn là kế hoạch biến hóa khó lường, thật sự là tức chết người.
"Tô Tô, cái thế giới này xem như đã sụp đổ rồi. Từ khoảng khắc Huyền Dạ trùng sinh, mọi chuyện cũng xảy ra biến hoá, một người thế nhưng hiệu ứng hồ điệp cũng là rất lớn. Huyền Dạ chính là một cái ví dụ rất tốt, cho nên hiện tại mỗi một bước, kịch bản mà ta cung cấp cho ngươi cũng chỉ để dự đoán bước tiếp theo, mà không thể chuẩn xác chuyện xảy ra, cho nên hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước."
Hệ thống kia đột nhiên có tình người tốt bụng giải thích.
"A, được rồi."
Mặc dù Tô Mộc cảm thấy này lời giải thích này rất gượng ép, nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra, mà cũng không cần thiết phải giữ mãi không buông, nghĩ thông suốt điểm này, cảm giác mình tâm tình sáng rỡ không ít, chỉ là đáng tiếc nguyên chủ Vân Chỉ Hề.
- - - - - -
Vừa về tới gian phòng Vân Chỉ Hề, Huyền Dạ ném Vân Chỉ Hề lên giường giống như ném rác, kiếp trước có bao nhiêu thích, hiện tại liền có bấy nhiêu chán ghét, cũng may hắn đã nhìn thấu này hết thảy, nhưng mà trong lòng vẫn còn có chút khúc mắc.
Vân Chỉ Hề khẽ kêu một tiếng nhỏ, thật sự là thô lỗ.
Huyền Dạ cũng mặc kệ động tác của mình sẽ làm Tô Mộc bất mãn, phối hợp mở miệng nói: "Mộc nhi, sư huynh đi thu thập một phen lại tới tìm muội."
Tô Mộc nâng trán, hành động như vậy là có bao nhiêu chán ghét a. Đành phải gật đầu bất đắc dĩ, ứng tiếng nói:"Vâng."
Huyền Dạ vừa ra khỏi cửa, Tô Mộc liền đi đến tủ của Vân Chỉ Hề cầm y phục, thay cho Vân Chỉ Hề còn đang giả bộ ngủ một bộ quần áo, mới chậm rãi mở miệng nói:"Còn đang giả bộ ngủ? Sư huynh đi rồi."
Trong giọng nói tràn đầy trêu chọc, còn mang tia vui vẻ, cười dài nhìn thoáng qua lông mi Vân Chỉ Hề khẽ run.
"Sư tỷ." Vân Chỉ Hề quẫn bách mở mắt ra, khô cằn mở miệng kêu lên một tiếng, không nghĩ tới hành động của mình vụng về như thế, mà đối với Tô Mộc, nàng ấy là hoàn toàn xa lạ, này câu sư tỷ cũng là nàng ấy phán đoán nói ra, bây giờ nhìn lại có lẽ mình không có đoán sai.
Con mắt chống lại mắt đào hoa Tô Mộc kia ngậm ý cười, trong nháy mắt Vân Chỉ Hề liền dời tầm mắt, trong lòng mãnh cuồng loạn, không hiểu ánh mắt Tô Mộc nhìn mình có ý gì, thật giống như bị nàng nhìn thấu mọi chuyện vậy, lông mi run lên nhè nhẹ một cái, con mắt đảo quanh nhìn bốn phía.
Tiếp nhận trong tay y phục Tô Mộc, thấy Tô Mộc không có tránh đi dự định, đành phải ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tô Mộc, Tô Mộc biết ý tứ của nàng ây liền nghiên thân thể đi, trong miệng trêu chọc nói: "Lớn lên, cũng học được thẹn thùng rồi sao!"
Vân Chỉ Hề nhẹ giọng đáp, sột soạt thay quần áo.
"Sư tỷ, muội hơi mệt chút."
Thay xong sau đó, mới chậm rãi mở miệng nói.
"Ừ, vậy muội nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì gọi sư tỷ."
Tô Mộc vừa nói xong, thay Vân Chỉ Hề vén chăn sau đó đi ra ngoài.
Tô Mộc vừa đi ra ngoài, Vân Chỉ Hề nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lại không giống vừa rồi khúm núm, ngược lại tràn trề tự tin.
Nàng ấy vốn chỉ là một thành phần tri thức làm việc ở công ty, lại ngoài ý muốn xuyên đến cái thế giới này, đã như vậy, vậy thì đã tới rồi thì cứ an tâm. Mình sẽ thay thân thể chủ nhân này sống sót, bảo vệ thật tốt những người nàng ấy để ý, thay nàng ấy trả thù những người đã bắt nạt nàng ấy, mới không uổng công lương tâm của mình, dù sao mình cũng đã chiếm lấy thân thể của người ta.
Sau đó mới trầm trầm ngủ say.
Tô Mộc vừa về tới gian phòng, liền bị một thân thể mang hơi thở hương cây mộc đàn lạnh lùng mà nóng bỏng ôm vào lòng, thân hình cứng đờ, sau mới phản ứng là sư huynh nhà mình.
"Huynh rất nhớ muội." Giọng nói của nam nhân trầm thấp nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ nhẵn nhụi nhạy cảm của Tô Mộc, khiến thân thể nàng khẽ run lên một cái, phản ứng này lại làm cho nam nhân cảm giác được, lại cúi ở bên tai thấp giọng cười rộ lên, cả thân thể Tô Mộc giờ phút này phát ra hương hoa lê nhàn nhạt, nam nhân cuối đầu ngửi thật sâu một cái.
Chọc cho toàn thân Tô Mộc không được tự nhiên, hai gò má lại là nhiễm lên đỏ hồng mê người, thân thể lại chẳng biết tại sao chuyển đỏ thắm, nóng rang, duỗi tay đẩy nam nhân, phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích, mới thẹn quá hoá giận, mở miệng nói: "Sư huynh!"
"Để huynh ôm ôm, huynh thật lâu không gặp muội rồi."
Đúng vậy, hắn nhớ nàng, nhớ đến phát điên, nghĩ đến tâm đều cảm thấy đau nhức, tương tư nàng cảm giác như thành bệnh.
Nam nhân ngày thường thanh lịch như ngọc giờ phút này lại như tiểu hài tử ôm nàng làm nũng, cũng may Tô Mộc chính là kiểu người thích mềm không thích cứng, bỗng chốc liền tùy ý động tác của Huyền Dạ.
May mắn Huyền Dạ cũng không có động tác gì khác, chỉ là chấm mút không ít, chọc cho Tô Mộc liên tiếp trừng mắt, mà hắn lại một bộ dáng vô tội.
- - - -
Tô Mộc cảm thấy đã thật lâu nàng không có nhìn thấy Vân Chỉ Hề, từ lúc nữ chủ thật sự xuyên vào, nàng cũng chưa từng thấy qua nàng ấy, cũng không biết nàng ấy đang làm gì.
Nhưng cũng sắp đến ngày môn phái tổ chức trận thi đấu tỷ thí.
Trong lúc đó Tô Mộc cũng có đi thăm hỏi sư phụ nhà mình, phát hiện khi nàng nói về Vân Chỉ Hề, vẻ mặt Minh Uyên không khác thường, không hề bị lay động, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
Lần này tỷ thí trận thi đấu lớn, Minh Uyên có việc không thể ra chỗ ngồi, đành phải để Huyền Dạ đến thay thế sư phụ hắn, hiện tại hắn xem như trong kim đan kỳ tu sĩ, địa vị tự nhiên không thấp. Tô Mộc vừa mới xuất quan không lâu, cũng không có báo danh.
Bất quá...
Tô Mộc cúi đầu nhìn một cái danh sách sư huynh nhà mình đưa cho, không khỏi căng thẳng trong lòng, nữ chủ quả nhiên cũng báo danh.
"Sư muội!"
Lúc Tô Mộc đanh suy nghĩ mọi chuyện đến mất hồn, một giọng nói quen thuộc cắt đứt suy nghĩ của nàng, lông mày nhăn lại, hướng Huyền Dạ nhìn lại, nhìn hắn đối với mình vẫy vẫy tay, liền đem đầu hướng tới gần hắn.
"Dạ?" Lúc hắn gọi sư muội, căn bản không có chuyện tốt. Tô Mộc biết rõ điểm này nhất.
"Thật muốn giấu muội đi." Huyền Dạ cúi đầu ghé vào tai Tô Mộc, hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai tinh xảo khéo léo của nàng, Tô Mộc đẩy Huyền Dạ ra.
Thấy mặt hắn tràn đầy tiếu ý lại làm cho người khác cảm giác hàn ý bao quanh, mặt mũi Tô Mộc tràn đầy hắc tuyến trừng Huyền Dạ một cái, thật sự là nghĩ vừa ra là vừa ra, đãi thoáng nhìn dưới đài không ít ánh mắt liên tiếp nhìn lại đây, mới khó khăn lắm hiểu rõ.
A, nguyên lai là ghen a.
Suy nghĩ vậy, lúc này Tô Mộc mới cười đến cười run rẩy hết cả người. Nàng cười một tiếng, lại là chọc cho mọi người ghé mắt, mà Huyền Dạ lại càng khó chịu, quanh thân đều phát ra hàn khí.
Nhưng mà, trong những người nhìn Tô Mộc ánh mắt còn trộn lẫn ghen tị, ánh mắt kia thật giống như ngâm □□ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mộc, đó chính là Diệp Băng Y.
Mà bên trong sân, bây giờ lại là nhiệt huyết sôi trào.
Tô Mộc đem ánh mắt chuyển hướng bên trong sân, liền trông thấy nữ chủ một cước đá văng ra đối thủ, rõ ràng tu vi chỉ là luyện khí ba tầng, mà nàng ấy sử xuất ( sử dụng + xuất ra) uy lực lại không dừng ở luyện khí ba tầng, mọi người trừng to mắt, kinh ngạc.
Sau đó, nữ chủ đúng là khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Lần này trận đấu tổng cộng cử hành ba ngày, lúc này mới ngày đầu tiên, nữ chủ giống như phóng tia sáng kỳ dị.
Tô Mộc liếc qua Huyền Dạ, phát hiện hắn chính nhìn mình, tâm mãnh liệt nhảy dựng, trừng trở về, nhìn cái gì vậy! Chọc cho Huyền Dạ sờ sờ sống mũi, không hiểu được ý đồ của Tô Mộc là gì, hắn chẳng qua là cảm thấy trận đấu còn không đẹp mắt bằng sư muội nhà mình mà thôi, hơn nữa kiếp trước hắn đã xem qua rồi, suy nghĩ lại, ánh mắt hắn tối sầm lại.
"Hôm nay tỷ thí liền đến đây chấm dứt."
"Danh bài tiếp theo đang đợi công bố."
Mọi người nghị luận ào ào chuyện mới vừa xảy ra, cũng hối hả ra ngoài.
Đợi đến ngày thứ hai càng đặc sắc hơn.