Vì sao nàng ấy lại xuất hiện ở nơi này? Hắn còn nhớ kiếp trước vào thời điểm này này ấy đang ở chỗ sư phụ Minh Uyên, nhưng như thế nào sẽ xuất hiện ở nơi này? Vì sao sư muội nhà mình lại có bộ dáng thân mật với nàng ấy như vậy? Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Dạ dâng lên một cỗ lệ khí mãnh liệt, chính hắn còn không phát hiện ra một tia ủy khuất.
Hắn vừa về tới trong núi liền một khắc cũng không dừng đến đây để thấy nàng, nhưng mà nàng thế nhưng bỏ mặc hắn cùng người kia thân mật.
"Mộc nhi, nàng ta là ai? Vì sao lại ở chỗ này?" Huyền Dạ quyết định giả vờ không biết, vẻ mặt nghi hoặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Mộc, con mắt lơ đãng liếc qua tay Tô Mộc đang dắt Vân Chỉ Hề, chẳng biết tại sao có chút bực mình.
Tô Mộc ở trong lòng âm thầm oán thầm, biết rõ còn cố hỏi. Không có chú ý tới xưng hô của Huyền Dạ với nàng có thay đổi, ngoài miệng vẫn là thành thật trả lời Huyền Dạ: "Nàng a, chính là đồ đệ mà sư phụ thu nhận ở đại điển bái sư, chính là tiểu sư muội của chúng ta, Vân Chỉ Hề, khi đó ở đại điển bái sư, không phải sư huynh cũng ở đó sao?"
"A, là như vậy sao? Sư huynh ta không phải là người nào cũng có thể nhớ kỹ." Huyền Dạ hời hợt trả lời, cười đến ôn tồn tao nhã, dường như lời vừa nói ra không phải là hắn.
Chuyện này cũng làm cho Tô Mộc sinh lòng kinh ngạc, không nghĩ tới Huyền Dạ có thể độc miệng như thế. Cũng may nhờ tư liệu của hệ thống cung cấp Tô Mộc coi như có chút hiểu rõ, lúc này mới không có biểu lộ ra, nàng kinh ngạc là do thời gian qua luôn là bộ dáng công tử ôn tồn tao nhã, lúc này lại biểu hiện không giống hắn.
"Sư huynh!" Tô Mộc cúi đầu liếc qua tiểu cô nương dắt trong tay, phát hiện vẻ mặt nàng ấy không khác, dường như không để ý lời nói của Huyền Dạ, có mắt không tròng, lúc này Tô Mộc mới hơi yên lòng một chút.
"Tiểu Hề, muội về trong phòng trước. Sư tỷ có chuyện cùng sư huynh nói." Tô Mộc mở miệng nói, bây giờ còn là trước tiên đem hai người tách ra rồi nói, nếu không khó tránh Huyền Dạ sẽ nói lời khó nghe.
"Dạ, sư tỷ." Vân Chỉ Hề nhu thuận nghe lời đáp ứng, sau đó trừng Huyền Dạ một cái, hừ < ("^)>, đúng là đồ đại sư huynh đáng ghét, vừa về đến đây đã cùng với nàng đoạt sư tỷ!
Tô Mộc thấy Vân Chỉ Hề vào đến bên trong phòng, mới nhìn Huyền Dạ chậm rãi mở miệng, cười dịu dàng nói: "Sư huynh, làm sao vừa về đã sinh khí rồi, cũng không giống như sư huynh ngày thường đâu!"
Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, mặt mày cong cong, kéo kéo tay áo Huyền Dạ, dẫn hắn đến trên ghế đá, ý bảo hắn nhanh ngồi xuống.
Huyền Dạ cũng tùy ý để Tô Mộc lôi kéo, ngồi vào vị trí mới mở miệng thuận theo lời nói Tô Mộc, trêu chọc nói: "A? Trong ngày thường sư huynh là dạng gì?"
Trong mắt nhuộm vui vẻ, đuôi lông mày chứa đựng ôn nhu, khóe miệng cũng tràn tia ấm áp, tựa hồ vào thời khắc này tâm tình rất tốt, như thế này mới giống Huyền Dạ.
Tô Mộc cũng ngồi vào ghế dựa, ngược lại cẩn thận suy tư lời nói của Huyền Dạ, khẽ cắn môi dưới, con ngươi khẽ chuyển động, suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Sư huynh là người rất ôn nhu, bất quá..."
Huyền Dạ còn chờ Tô Mộc nói đoạn sau liền phát hiện thật ra nàng đã nói xong, trong nháy mắt nhịn không được cười lên, thấy Tô Mộc giảo hoạt cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, duỗi tay búng một cái trên trán nhẵn mịn của Tô Mộc.
"Bất quá cái gì?"
"Bất quá, muội phát hiện từ cái ngày huynh cùng muội cưỡi tiên hạc, sau đó cảm thấy sư huynh giống như nơi nào thay đổi, nhưng là suy đi nghĩ lại, nghĩ vỡ đầu muội cũng nghĩ không ra."
"... Là như vậy sao?" Huyền Dạ nhẹ giọng trả lời.
Tô Mộc thấy Huyền Dạ không có nhiều hứng thú với đề tài này, dứt khoát liền đổi sang nói chuyện khác, thấy Huyền Dạ không có ý để người khác biết hắn trùng sinh, nhưng chuyện lần này nàng muốn làm, chủ yếu là muốn nhắc nhở Huyền Dạ một chút, từ khi hắn trọng sinh tới nay, làm cho người ta có một loại cảm giác có chuyện gì đó đã xảy ra, khó bảo đảm không bị những người khác biết, chuyện như vậy đối với hắn mà nói là cực kì bất lợi.
Hai người vui đùa ầm ĩ một phen, sau đó Huyền Dạ mới ý thức được mình đã quên mất vất đề vừa hỏi, lại bị người trước mắt làm cho quên đi, liền mở miệng hỏi: "Mộc nhi, nàng ta như thế nào lại ở đây?"
Mộc nhi? Sắc mặt Tô Mộc kinh ngạc quan sát Huyền Dạ vài lần, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, người trước mắt có thể chưa từng xưng hô thân mật như thế, bình thường đều là sư muội sư muội.
"Tiểu Hề sao? Sư phụ mang đến." Tô Mộc lời ít mà ý nhiều nói: "Chính là một tháng trước, sư phụ liền đem nàng ấy mang đến nơi này của muội, muội vốn định nói qua với sư huynh, nhưng mà mấy ngày liên tiếp đều không gặp huynh nên thôi."
Lông mi Tô Mộc cuốn vểnh lên khẽ rung động, xuống phía dưới là đôi mắt mê mang tựa như sương mù mà không phải sương mù, lưu chuyển đến đôi mắt đào hoa mê ly, cứ như thế này một tay nâng cằm lên, nhìn chằm chằm Huyền Dạ, dường như muốn đem người đối diện cuốn vào trong đôi mắt sáng ngời ấy, vốn dĩ đã quyến rũ động lòng người, giờ phút này lại là rung động lòng người, mờ mờ ảo ảo giống như đang câu dẫn.
Huyền Dạ dù sao cũng là nam tử chưa biết mùi đời, tuy rằng bây giờ trên mặt hắn không có bất kỳ vẻ mặt gì, vẫn là một bộ dáng ôn nhã, nhưng mà hai bên tai đỏ hồng đã bán đứng tâm tình hắn giờ phút này.
Tô Mộc vui vẻ sâu hơn, trong miệng nhẹ nhàng phun ra vài câu: "Sư huynh, một tháng này huynh đi đâu a? Sư muội đã lâu không gặp huynh."
Nàng vừa nói câu này, Huyền Dạ mới khôi phục lại trạng thái bình thường, khẽ mở đôi mội nhạt màu trả lời: " Lần này huynh xuống núi Thanh Thành hoàn thành nhiệm vụ, huynh có mang về gà quay muội thích nhất. "
Nói xong, từ không gian trong ngọc bội lấy ra một gói giấy dầu bọc gà quay, cái hương vị kia bỗng chốc chui tiến vào trong lỗ mũi Tô Mộc, câu dẫn ra nàng muốn ăn.
"Thật cảm tạ sư huynh!" Tô Mộc vui mừng nhướng mày, con mắt bên trong thật giống như hội tụ điểm sáng của vì sao, như vậy khiến tâm Huyền Dạ đều ấm áp lên, cảm thấy dáng vẻ Tô Mộc như thế này thật sự là đáng yêu.
Huyền Dạ không hề phát giác được đối với người trước mắt tình cảm của hắn đã thay đổi, một khi ngươi bắt đầu ý thức được một người đáng yêu, như vậy sau đó ngươi đã cảm thấy tất cả chuyện nàng làm, cho dù là dáng vẻ gì trong mắt ngươi đều là đáng yêu.
"Chỉ là, Mộc nhi loại đồ này ăn ít một chút, vô cùng dầu mỡ." Huyền Dạ lên tiếng nhắc nhở.
"Muội biết rồi, sư huynh!" Tô Mộc cầm một miếng thịt, nhìn Huyền Dạ nhẹ giọng trả lời: "Sư huynh làm sao biết muội thích nhất cái này?" Nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
"Tự nhiên là biết rõ." A, đây còn không phải là do hắn hỏi Hà Tâm Thù mới biết được, nếu không hắn như thế nào sẽ biết sư muội nhà mình sẽ thích đồ ăn đầy dầu mỡ như thế này, bất quá nàng vui vẻ là được rồi.
"A." Tô Mộc chỉ chuyên tâm vài đồ trong tay, không chút nào để ý câu trả lời của Huyền Dạ. Biết thì biết, nàng có ăn vậy thì cứ ăn.
Tô Mộc ăn được một nửa, mới nhớ tới Vân Chỉ Hề ở trong nhà mình, thôi để lại một nửa cho nàng ấy ăn đi! Nghĩ tới đây, nàng liền dừng lại động tác, bắt đầu đem nửa còn dư lại dùng giấy dầu gói lại.
"Mộc nhi, không ăn?" Lông mày Huyền Dạ cau lại, thầm nghĩ chẳng lẽ là không hợp khẩu vị sao?
"Dạ, ăn no." Tô Mộc nói xong, duỗi tay chuẩn bị lấy khăn từ bên hông ra chùi miệng và tay, lúc này mới phát hiện đầu ngón tay mình cũng là một khối mỡ đông.
Không có cách nào, nàng đành phải đứng dậy đến trước mặt Huyền Dạ, mở miệng nói: "Sư huynh, huynh có thể giúp muội lấy khăn tay được không?"
Tô Mộc dựa vào gần khiến hơi thở xung quanh Huyền Dạ như có như không hương hoa lê quanh quẩn ở đây, khiến người ta không khỏi như sâu hít sâu một cái, càng muốn ngửi nhiều hơn.
Không biết Huyền Dạ có nghe Tô Mộc nói gì không, phối hợp lấy khăn tay bên hông của mình, đứng dậy đi qua kéo Tô Mộc, nhè nhẹ lau sạch mỡ dính trên môi Tô Mộc trước.
Bởi vì dính mỡ mà đôi môi càng trở nên mềm mại ướt át, thật giống như hoa hồng đỏ mê chờ người hái, trong sáng thuần khiết.
Ánh mắt Huyền Dạ tối tăm, chậm rãi, cẩn thận lau chùi, dường như đang lau chính là chân bảo. Tô Mộc bị nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hồng, toàn thân không được tự nhiên, nghĩ mở miệng ngăn cản Huyền Dạ, nhưng dường như hắn biết được ý đồ của nàng, hời hợt liếc về Tô Mộc một cái, Tô Mộc này mới im lặng, bày tỏ nàng sẽ không nói lời nào.
Sau đó chính là lau đôi tay ngọc thon thon của Tô Mộc.
- - - -
Lần trược cùng Huyền Dạ đã trôi qua một tháng, Tô Mộc đối với tình cảm đột nhiên thay đổi của Huyền Dạ không lí giải được, giống như là vén ra mây mù, mới phát hiện phía trước là cả một cánh rừng, khiến người ta không biết lối nào mà đi.
Cũng may Tô Mộc cũng không phải là người nắm chặt một ván đề không buông, cũng không lâu lắm liền quên mất chuyện này.
Mấy ngày này Tô Mộc đã nhận được thư của cha mẹ gửi đến, bên trong nội dung thư họ bày tỏ tiếp thu ý kiến của nàng, trong đó cũng nói sau một tháng họ sẽ lên đường rời đi, Tô Mộc tự nhiên là cảm thấy càng nhanh càng tốt, nhưng cũng biết nếu như quá sốt ruột mà nói ra, như vậy ý đồ sẽ rất rõ ràng.
"Một tháng sau? Vậy mình chờ một tháng nữa sau đó lại bế quan đi?" Tô Mộc nhẹ giọng nói lầm bầm.
Nói đến một nửa, liền nằm sấp ở trên bàn nghĩ, một tháng trôi qua thật chậm a! Không có việc gì làm, ăn không ngồi rồi. Nàng sau khi gặp được cổ bình rồi liên tục không có đột phá. Vốn là dự định bế quan, nhưng mọi chuyện chưa an bài tốt, nàng thật sự là không an lòng.
"Sư tỷ!"
Sau đó, "Pằng" một tiếng, Tô Mộc bị động tĩnh đột nhiên xuất hiện cả kinh suýt nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, bật người ngồi dậy, nàng định thần nhìn lại, thì ra là Vân Chỉ Hề cầm theo kiếm để ở trên bàn.
"Sư tỷ, tỷ sao rồi?" Vân Chỉ Hề thấy mình hù dọa sư tỷ nhà mình vẻ mặt kinh hãi, không khỏi mở miệng dò hỏi, còn mang tia áy náy.
"Không có việc gì. Sư tỷ nghĩ chút chuyện hơi nhập thần." Tô Mộc cười nhạt một tiếng, vuốt vuốt đầu Vân Chỉ Hề, "Tiểu Hề, luyện tập như thế nào rồi?"
Vừa nghe nghe thấy lời Tô Mộc nói, Vân Chỉ Hề ủ rũ cúi đầu xuống, thanh âm nho nhỏ, mở miệng nói: "Sư tỷ, muội có phải là rất vô dụng hay không, đến bây giờ còn là luyện khí một tầng."
"Không sao, Tiểu Hề nhà chúng ta rất lợi hại. Đành phải chịu hạ mình luyện từ từ trước đã, chớ nên chỉ vì cái trước mắt, biết rõ chưa? Như thế này ngược lại hoàn toàn ngược lại." Tô Mộc ôn nhu, hướng dẫn từng bước một. Nàng biết rõ cha mẹ của nữ chủ lưu lại một bản cuốn tịch, nhưng nàng lại không được tùy tiện hỏi thăm.
"Dạ." Vân Chỉ Hề tâm tình sa sút đáp, quả nhiên vẫn là do mình quá ngốc.
Một tháng rất nhanh liền đi qua.
Tô Mộc lại một lần nữa nhận được thư cha mẹ gửi đến, bọn họ đã đến Cửu Phiên thành, nhìn thấy phong thư này, nàng mới yên lòng đi bế quan.
"Tiểu Hề, sư tỷ muốn bế quan."
Tô Mộc lại dặn dò vài câu Vân Chỉ Hề, dù sao chung đụng hơn nửa năm, tự nhiên có chút không bỏ được.
"Dạ." Vân Chỉ Hề hai mắt đẫm lệ nhìn qua Tô Mộc.
"Sư huynh, huynh cũng không nên thừa dịp muội không có ở đây khi dễ Tiểu Hề."
"Được." Hắn đáp ứng trước.
"Muội nói là thật!" Tô Mộc không yên tâm Huyền Dạ, vì vậy lại nói thêm một câu.
"Được, huynh sẽ không."
Được Huyền Dạ bảo đảm, lúc này Tô Mộc mới tiến vào sơn động bế quan.